Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 970: Tàn nhẫn



Trương Hách từ xưa cho tới bây giờ đều không tin rằng có người gọi là "Thánh nhân" trên con đường thương nghiệp này.

Dù là dành cho bạn bè?

Trên con đường thương nghiệp này nếu tồn tại bạn bè, thì cũng có thân phận ngang nhau mà thôi, tôi có thể giúp anh thì ngược lại anh cũng có khả năng giúp đỡ tôi.

Nói thẳng ra là giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi.

Coi như hai bên tồn tại tình bạn mười mấy năm đi chăng nữa, nhưng vì cái "Lợi" cá nhân mà mưu hại lẫn nhau, chuyện này cũng là rất bình thường.

Hơn nữa như thế mới gọi là bình thường.

Không phải người xưa có câu "Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều hướng về lợi" sao.

Triệu Bắc Thanh nói cái gì mà không màng đến việc thăng tiến trong công việc, không màng đến lợi ích, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi mà giúp đỡ hắn, giúp đỡ Trương gia.

Nhưng dưới cái nhìn của Trương Hách tất cả chỉ là vô nghĩa.

Hiện tại, Triệu Bắc Thanh chuyển sang đề tài khác, đưa ra vấn đề "Có chút việc" muốn tâm sự cùng với hắn.

Trong lòng Trương Hách lập tức nghiêm nghị hẳn lên.

Chỉ sợ sự việc tiếp theo đây mới là mục đích thực sự của vị Triệu Bắc Thanh sự vụ quan này.

- Ngài khách khí rồi. Nếu có gì muốn phân phó, thì ngài cứ việc nói. Chúng ta là bạn bè thân thiết nha, thích nhất vẫn là ăn ngay nói thẳng, không có việc gì không thể nói.

Trương Hách bất động thanh sắc, vẻ mặt tươi cười nhìn Triệu Bắc Thanh nói.

- Trương gia của chúng tôi, hiện tại gặp phải cái đại phiền toái như thế, nguồn tài chính cũng bị chụp vào trong mớ hỗn độn ấy, ngay cả bạn bè thân thuộc trên phương diện hợp tác làm ăn cũng đều xa lánh. Nhận được sự chú ý của ngài, hạ mình kết giao với người bạn này, vậy tôi tự nhiên phải dốc sức phối hợp theo ý ngài.

- Chỉ cần trước mắt Trương gia chúng tôi có thể làm được, không thể tệ hại hơn thời điểm hiện nay, thì Trương Hách tôi nhất định sẽ dốc toàn lực vì ngài —— vì người bạn tốt này mà làm hết sức mình có thể.

Trương Hách ở vị trí này lăn lộn mười mấy hai mươi năm, chức danh kia cũng không phải dùng để trưng cho đẹp, lời nói này nghe nhiệt tình trần trụi, nhưng cũng là mấy điểm tin tức trọng yếu mà hắn muốn truyền đạt cho Triệu Bắc Thanh.

Hơn nữa Trương Hách cho rằng Triệu Bắc Thanh nhất định có thể nghe và hiểu được.

Trương Hách mở đầu câu chuyện bằng những lời nói kia, chính là muốn cho Triệu Bắc Thanh không nói vòng quanh, có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng.

Những lời nói trung gian kia, thông báo cho hắn biết tình hình hiện tại của Trương gia, để cho Triệu Bắc Thanh không giở công phu sư tử ngoạm ra. Đã là bạn tốt, vậy sau này lâu dài còn gặp lại nhau.

Câu nói sau cùng, càng là muốn nói cho Triệu Bắc Thanh biết rằng vô luận yêu cầu gì đều có thể, nhưng không thể để cho cục diện của Trương gia so với hiện tại càng nát bét hơn. Nếu không phải vậy, mời hắn điều đình liền vô vị.

Triệu Bắc Thanh nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm Trương Hách một chút.

Cùng người thông minh nói chuyện, đúng thật nhẹ nhõm.

- Đã như thế, vậy tôi cũng nói thẳng. Triệu mỗ tôi mặc dù chức vụ là sự vụ quan, nhưng mà Lục Tri Tâm cũng là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Hà Tây, chúng tôi có cùng cấp bậc, không có quan hệ chế ước lẫn nhau.

Triệu Bắc Thanh dùng vẻ mặt tươi cười nói.

- Tuy nhiên tôi lại có cái chức năng nhiệm vụ giám sát, là một điều kiện tiên quyết nhất —— chính là hắn làm trái quy tắc. Tôi đây mới có thể giám sát hắn.

- Nhưng mà đối với chuyện này, Trương tổng anh cũng rõ ràng rằng ban đầu chính các anh là người ra tay với công ty con của tập đoàn chúng tôi trước, Lục Tri Tâm tiên sinh chỉ là phản kích mà thôi, chuyện này cũng hợp tình hợp lý! Ngay cả Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa Hạ Hầu Khải tiên sinh của chúng tôi, cũng không thể nói gì hơn.

- Tôi chỉ dựa vào môi trên đụng cái môi dưới, sẽ làm người ta thu tay lại hay sao? Mặt mũi Triệu Bắc Thanh tôi cũng không lớn như vậy?

- Còn nữa, nhúng tay vào công việc trong địa phương của một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực quản hạt, tôi đây coi như là đi quá giới hạn rồi.

Lời này không giả.

Trương Hách kìm lòng không được khẽ gật đầu tán thành.

- Anh không phải nghi hoặc rằng tôi tại sao lại mời một công ty bên không liên quan gì tới sao? Vậy tôi có thể nói cho anh biết rằng, tôi là một người trung gian hòa giải, tôi hy vọng bọn họ có thể đến làm việc.

Triệu Bắc Thanh nói,

Trương Hách sững sờ, có mấy phần không hiểu nhìn về phía Triệu Bắc Thanh.

- Những công ty này, mới thực sự có trọng lượng. Những người kia, nếu như nguyện ý cùng với công ty của tập đoàn tại tỉnh Hà Tây này hợp tác, chuyện này đối với tập đoàn đem lại nguồn lợi tốt, đối với công việc của Lục Tri Tâm rất ủng hộ. Ngoài ra, vị Lục Tri Tâm kia nhìn mặt mũi của bọn họ, tự nhiên sinh ra lòng biết ơn đối với hảo ý của Trương tổng anh đã làm cầu nối xây dựng mối quan hệ, cũng sẽ không đuổi đánh mãnh liệt đối với Trương gia đang cạn kiệt nguồn tài chính của anh, song phương sẽ bắt tay giảng hòa.

- Lục Tri Tâm cầm phần công lao này, đối với tập đoàn cũng có bàn giao. Mà Trương gia anh cũng tránh không bị kéo chết trên thương trường, chuyện này không phải tất cả đều vui vẻ sao?

Triệu Bắc Thanh đem những suy nghĩ phải hành động như thế nào nói cho Trương Hách biết.

Trương Hách lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Có điều, cái phương pháp này, tác dụng của Triệu Bắc Thanh không nhỏ, nếu như không có hắn, thì cái vị Lục Tri Tâm người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực cũng sẽ không tới.

Chuyện này nếu không có Triệu Bắc Thanh, bố cục này không thể nào hoàn thành.

- Vậy, việc này phải nhờ ngài hỗ trợ rồi. Trương Hách tôi đương nhiên rõ ràng. Vậy vấn đề mà ngài muốn nói với tôi đến cuối cùng là…..

Trương Hách cảm kích nói.

Triệu Bắc Thanh một mực không có tiếp tục nói.

Trương Hách vừa hỏi như thế, Triệu Bắc Thanh liền nở nụ cười, rốt cục cũng mở miệng nói.

- Tôi nói rồi, chúng ta là bạn tốt.

- Trương tổng anh là bạn của tôi.

- Những công ty đến làm ăn, đồng dạng cũng là bạn của tôi.

- Triệu Bắc Thanh tôi có thể không cần bất kỳ thù lao gì, nhưng vì bạn bè, vì một chữ 'Nghĩa' này, cam nguyện chạy một chuyến này.

- Nhưng mà những công ty kia, chưa hẳn bọn hắn chịu vì Trương tổng anh xuất lực như thế. Dù sao mọi người còn chưa quen biết, vì thế chuyện hỗ trợ mà không đề cập tới thù lao là việc không thể nào.

Triệu Bắc Thanh ngôn từ khẩn thiết, rốt cục cũng nói đến điểm chính.

Trương Hách trong lòng như bừng tỉnh hiểu ra.

Vị Triệu Bắc Thanh này, có lẽ là không thu chỗ tốt cho chính mình, nhưng mà hắn có thể đi cùng với những công ty kia để có được nó a.

Chính mình dù sao cũng là lần thứ nhất giao thiệp với hắn, chắc hẳn hắn không yên lòng.

Trong lòng Trương Hách có chút chịu phục.

Bởi như vậy, mình coi như muốn lưu cái chứng cứ gì, nghĩ sau này lưu lại hậu chiêu đề phòng Triệu Bắc Thanh đều khó có khả năng.

Trương Hách mình ngang dọc thương trường ròng rã hai mươi năm, cuối cùng vẫn còn quá non nớt, cùng với những tên cáo già này so sánh, quả thật còn kém xa. . .

Trương Hách thở dài kìm lòng không được khẽ cảm khái.

- Vậy không biết, những người bạn kia của ngài, bọn họ muốn cái gì?

Trương Hách hỏi.

- Trương gia của tập đoàn Thanh Bắc cũng là công ty lớn có tên tuổi trên toàn quốc. Lần này, càng làm cho người khác mở rộng nhãn giới, cùng với mười công ty thực thuộc tập đoàn của chúng tôi đối kháng vậy mà bền bỉ bất bại, khiến người khác phải khâm phục.

Triệu Bắc Thanh cười cười nói.

Trương Hách nghe vậy đắng chát cười một tiếng.

Toàn bộ tích súc bao lâu nay của Trương gia, ở trong trận thương chiến này tiêu hao thật sự to lớn.

Hiện tại, Trương Hách chỉ cầu cho tập đoàn Thanh Bắc có thể tồn tại, chuyện khác có thể bàn lại.

- Tập đoàn Thanh Bắc ở thành phố Lâm Hải có một nơi gọi là thành phố điện ảnh, toà thành phố điện ảnh này ở trên cả nước cũng coi như là có tên tuổi, toà thành phố điện ảnh này chiếm khoảng bốn phần tài chính của tập đoàn các anh đi.

Triệu Bắc Thanh tiếp tục nói.

Trương Hách nghe được câu này, đồng tử hơi co lại.

- Những cái công ty bằng hữu kia, nhìn trúng tòa thành phố điện ảnh kia của các anh, nghĩ muốn hùn vốn để lấy no. Đương nhiên, giá cả sẽ không để cho người anh em quá mức thua thiệt. Chuyện này có thể cân nhắc a. Dùng một bộ phận sản nghiệp thôi, đổi lại Trương gia có thể vượt qua nguy cơ lần này, còn có thể kiếm được một nguồn vốn lớn để Đông Sơn tái khởi. Tính ra không có lỗ a.

Triệu Bắc Thanh cười nói.

Nguyên lai, mục tiêu của bọn hắn, chính là phần tài sản trọng yếu nhất kia của Trương gia —— thành phố điện ảnh Thanh Bắc.

Trương Hách cảm thấy cổ họng mình phát khô, biểu lộ không được bình thường tự nhiên lắm.

- Triệu tiên sinh, toà thành phố điện ảnh kia. . .

- Phân lượng của nó ở trong tài chính của tập đoàn Trương gia tôi chiếm hơn một nửa. Chính là căn cơ của Trương gia tôi a.

- Nếu mà, nếu mà bị bán ra ngoài. Trương gia tôi mười năm nữa sẽ không tồn tại nổi a.

Trương Hách vạn lần không nguyện ý.

- Như vậy sao.

Triệu Bắc Thanh hiện ra một mặt khó xử, trầm ngâm một lát, mặt không biểu tình đứng lên.

- Đã làm Trương tổng anh khó xử rồi. Vậy tôi cũng không muốn làm người ép buộc, chỉ có điều bởi như vậy, nhóm những vị bằng hữu kia sẽ không cao hứng mà giúp đỡ, tôi cũng thúc thủ vô sách.

- Cái phiền phức này, các anh tự mình giải quyết đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận