Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2373: Mời ngài xuất sơn (2)

Lôi Nghênh cảm thấy đủ rồi, quay đầu thấy trước khi Bạch Tiểu Thăng vào nhà còn vẫy tay về phía mình, anh ta xoay mặt nói với người đàn ông thấp bé:

- Hôm nay lại đến đây thôi nhỉ, xem như là lợi cho các người rồi, lát nữa nhanh đi chỗ khác đừng làm chướng mắt khác, nếu không...

Lôi Nghênh dùng đầu côn chỉ về phía người đàn ông thấp bé, tiện tay vung gậy gẩy thanh đao nằm trên mặt đất, có tia sáng lạnh lập tức bay lên.

Một gậy nhẹ nhàng lại trực tiếp đánh gãy thân đao.

Sắc lực này phải gọi chính xác là lực phá hoại, làm cho người đàn ông thấp bé ngẩng đầu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lúc này hắn mới biết được vừa rồi đối phương đánh mình rất có khả năng còn nương tay.

- Tôi hiểu rồi, chúng tôi lập tức đi ngay, không cần đánh nữa.

Người đàn ông thấp bé giàn dụa nước mắt nước mũi nói.

Lôi Nghênh thấy thế thì không để ý tới đối phương nữa, quay người đi về phía sân nhỏ. Khi tới rào chắn, anh ta thuận lợi cắm cây gậy trở lại chỗ cũ.

Thấy Lôi Nghênh cuối cùng đã rời đi, người đàn ông thấp bé có cảm giác như mình sống sót sau tai nạn, lúc này mới cảm nhận được toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không đau, quả thật là gẫy từng khúc xương vậy.

Hắn trực tiếp ngồi bệt xuống đất, đau đớn thở dốc.

Khi Lôi Nghênh đi tới lối vào sân còn đá tên đầu trọc nằm ngất trên mặt đất:

- Đừng giả vờ chết nữa, cút nhanh lên.

Đầu trọc thật sự nghe lời, đứng lên nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ánh mắt sợ hãi, liền bò về phía người đàn ông thấp bé bên kia.

Không chỉ hắn, những người khác bị Lôi Nghênh đánh ngã không thật sự choáng váng, bọn họ chỉ bị dọa sợ, lúc này tất cả đều bò dậy chạy về phía đại ca nhà mình.

Lôi Nghênh không thèm quan tâm đến đám người kia, anh ta đi thẳng vào sân, bước vào phòng.

Đám người đầu trọc vây quanh bên cạnh người đàn ông thấp lùn, một đám người mặt mũi bầm dập, vẻ mặt cụt hứng.

- Đại ca, những người này không dễ chọc đâu, chúng ta lại không mang theo vũ khí tới, không bằng rút trước lại nói.

Đầu trọc kiến nghị.

Những người khác gật đầu như gà mổ thóc.

Người đàn ông thấp bé đã không chú ý tới mặt mũi nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi khám bác sĩ nên lập tức gật đầu:

- Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên!

Đầu trọc cõng người đàn ông thấp bé lên, những người khác ôm trái đỡ phải, một đám người chật vật rời đi.

Bên kia, ba người Bạch Tiểu Thăng đều vào trong căn nhà của lão Roger.

Lão Roger và Troga thu dọn bàn ăn, mời bọn họ ngồi vào sô pha, lại pha cà phê mời khách.

Khi thu dọn bàn, lão Roger cũng thuận tiện kể lại chuyện mình gặp ba người Bạch Tiểu Thăng ở trạm phát điện thủy triều cho Troga nghe.

Có thể nhìn ra được, ông cụ vẫn nhớ ý tốt của Bạch Tiểu Thăng khi đó, cộng thêm đám người Bạch Tiểu Thăng vừa rồi còn cứu Troga.

- Ba, bọn họ không phải chỉ cứu con một lần, lần trước bọn họ đã cứu con ở trên tàu rồi!

Troga cũng nói thật về chuyện xảy ra trên tàu cho lão Roger nghe.

Lão Roger vừa giật mình vừa cảm kích, liên tục cảm ơn ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài không cần khách sáo, đây đều là chuyện chúng ta tiện tay làm mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Lão Roger cũng biết đạo lý ơn lớn không thể nào cảm ơn suông bằng miệng.

Cảm ơn bằng vĩnh viễn chỉ như biểu hiện bề ngoài, thật sự cảm kích phải ghi nhớ trong lòng, tìm cơ hội báo đáp.

- Đúng rồi, tôi thấy các anh dường như là tới tìm ba tôi? Là có chuyện gì sao?

Troga tò mò hỏi.

Lão Roger cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt hỏi thăm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với lão Roger:

- Thưa ngài, ngài hẳn rất quen thuộc với máy phát điện động lực thủy triều hai chiều loại Asgo III, phần hình U phía trên có thể vẽ ra sơ đồ lắp ráp. Lần này chúng tôi đến đây chính là muốn nói chuyện với ngài một lát về đề tài này.

Bạch Tiểu Thăng nói tới loại máy phát điện chính là loại trạm phát điện thủy triều ở địa phương này đang sử dụng.

Tròng mắt lão Roger lóe lên, hình như có kinh ngạc nhưng không lập tức trả lời.

- Cái gì mà loại Asgo III, thủy triều, máy phát điện?

Troga ngồi bên cạnh nhớ kỹ những cái tên khó đọc này, kinh ngạc nhìn ba mình:

- Đó là cái gì vậy?

Ánh mắt Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức có chút kinh sợ nhìn về phía Troga.

Làm con trai của lão Roger, không ngờ anh ta lại không biết gì về lĩnh vực sở trường của ba mình sao.

Lão Roger nhìn Bạch Tiểu Thăng lại nhìn con trai mình. Trong chuyện này, ông đã không tính che giấu nữa, chỉ là không có thích hợp thời cơ mà thôi.

- Đó là loại động cơ chính của trạm phát điện thủy triều trên đảo này.

Lão Roger nói.

Lúc này Troga mới hiểu ra, kinh ngạc nói:

- Trong phòng sách của ba bày nhiều bản vẽ thiết kế như vậy đều là về phương diện này. Con nhớ khi còn rất bé, phòng sách chính là vùng cấm của một mình ba.

Lão Roger cười gượng nói:

- Con có thể cho đó là sở thích nhỏ của riêng ba là được rồi. Có người câu cá, cưỡi ngựa để thư giãn, ba lại thích vẽ một chút, không phải là màu nước, cũng không phải phác hoạ, mà là những số liệu và đường cong trật tự, mấy chục năm đã quen rồi.

Bạch Tiểu Thăng nghe nói tới đây thì ánh mắt hơi sáng lên.

Đây chính là nói mấy chục năm nay lão Roger vẫn không bỏ xuống thứ này!

Máy phát điện loại Asgo III không có khả năng là loại cũ, muốn hiểu được phần linh kiện trung tâm thì càng cần phải đọc rất nhiều sách chuyên môn.

- Con lại chẳng hay biết về sở thích của ba.

Troga lẩm bẩm nói.

Khi còn bé, ba không cho anh ta vào phòng sách, lớn lên tiến vào thời kỳ nổi loạn, anh ta lại không hay nói chuyện với ba, đợi đến khi trưởng thành, hiểu biết rồi mới cải thiện quan hệ với ba nhưng quanh năm bận việc của mình ở bên ngoài.

Cứ như vậy, không ngờ anh ta lại không biết thứ ba mình thích là phương diện nào.

Trong lòng Troga lập tức cảm thấy vô cùng áy náy.

Lão Roger nói đến đây, không khỏi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt nghi ngờ:

- Thằng nhóc, sao cháu biết được thứ tôi thông thạo? Cháu nhìn thấy hình vẽ khi tôi câu cá à? Nhưng những thứ đó tôi đều đã vẽ loạn, cho dù là nhân viên chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể phân biệt ra được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Là từ những thứ ngài vẽ mới biết được sự lợi hại của ngài.

- Tôi muốn mạo muội thỉnh giáo, liên quan tới... thân phận thật sự của ngài.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Ngài có thể am hiểu đến mức như vậy thì không phải là người bình thường.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn chằm chằm vào lão Roger.

Troga kinh ngạc nhìn ba mình. Từ khi anh ta bắt đầu hiểu chuyện đã sống với ba mình ở trên hòn đảo nhỏ này, cuộc sống không tính là giàu có cũng không tính là nghèo khó.

Mà mẹ anh ta đã sớm mất, thậm chí anh ta không có bất kỳ ấn tượng nào.

Bây giờ suy nghĩ lại, nguồn kinh tế của ba thật ra chính là câu đó, đến bây giờ anh ta cũng không biết ba làm công việc gì.

Lão Roger có phần ngập ngừng khi nói về đề tài này, thấy ánh mắt hỏi thăm của Troga, ông cụ im lặng một lúc mới chậm rãi nói:

- Cũng đã bao nhiêu năm rồi, không có gì không thể nói cả.

Mọi người nhất thời tập trung tinh thần lắng nghe.

- Tôi không biết các người đã từng nghe nói về cái tên Loorico này chưa?

Lão Roger hỏi.

Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, Bạch Tiểu Thăng lại một lời nói ra:

- Là vị kỹ sư trưởng hoàng gia Châu u, am hiểu về sửa chữa và duy trì các công trình máy phát điện sức nước, sức gió.

Lão Roger rất bất ngờ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, không ngờ anh thật sự biết.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức nhìn nhau. Trước đây, bọn họ đã nghe Bạch Tiểu Thăng nói về vị kỹ sư trưởng Châu u kia, không ngờ lại có tên như thế.

- Tôi đã từng cùng nghề với Loorico, cũng từng chủ trì sửa chữa mấy công trình, chẳng qua bởi vì năm đó gặp sự cố, cho nên bỏ qua nghề này.

Lão Roger hời hợt nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bỗng nhiên nhớ tới, Bạch Tiểu Thăng hình như từng nhắc tới người như vậy, có chuyện như vậy!

Bạch Tiểu Thăng từng kể, sau sự cố xảy ra năm đó, con trai kỹ sư kia bởi vậy mà bị chết, cho nên ông mới nản lòng thoái chí, giấu họ giấu tên.

Nhưng Troga - con trai lão Roger không phải vẫn sống tốt đây sao?

Lẽ nào, không phải là một người...

Bạch Tiểu Thăng hình như quên chuyện mình đã nói qua, liên tục gật đầu than thở:

- Không ngờ ngài tự nhiên có kinh nghiệm như vậy, thật khiến người ta phải khâm phục!

- Chuyện năm đó rực rỡ cũng tốt, đau lòng cũng được, đều đã qua rồi, tôi cũng đã nhìn thoáng, không cần nhắc tới.

Lão Roger nói.

- Ba chẳng nói gì với con cả, con cũng không ngờ ba lại lợi hại như vậy.

Troga cố gượng cười nói.

Thấy mình không biết gì về ba càng làm cho anh ta thêm hối hận, thời gian mình làm bạn với ba đúng là quá ít.

Lão Roger chỉ mỉm cười, không nói gì nữa.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát, mới nói ra mục đích của chuyến đi này:

- Thật ra lần này chúng tôi đến đây là mời ngài xuất sơn, giúp đỡ sửa chữa trạm phát điện thủy triều này, không biết ngài có đồng ý không?

Những lời này làm cho lão Roger hơi kinh ngạc, Troga càng giật mình hơn.

Nhưng sau đó, lão Roger lại thản nhiên lắc đầu mỉm cười nói:

- Tôi già rồi, không có năng lực đó, chuyện này tôi thật sự không giúp được các người.

- Các người vẫn là mời người giỏi hơn đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận