Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1100: Đến thành phố Đại Hữu



Bạch Tiểu Thăng vừa trò chuyện xong với Kevin thì thấy Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trở về.

Đi theo sau bọn họ là Thượng Văn Thư cùng Triệu Thiên Trạch.

- Tiểu Thăng, cậu muốn đi bây giờ sao? Vậy cũng quá gấp rồi! Ít nhất thì cũng nên ăn cơm trưa đã, bên kia tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.

Thượng Văn Thư vội vàng nói.

Vốn Bạch Tiểu Thăng cũng là sự vụ quan, hai người cũng tính là cùng cấp. Nhưng mà bọn họ từng có một ít tình cảm khi còn ở Thiên Nam, sau này Thượng Văn Thư càng ra sức giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng, lại thêm Thượng Văn Thư lớn tuổi hơn Bạch Tiểu Thăng, vì để biểu hiện sự thân mật nên Thượng Văn Thư một mực gọi Bạch Tiểu Thăng là “Tiểu Thăng”, cái này cũng không tính là quá đáng.

Nhưng khi biết được Bạch Tiểu Thăng thăng lên làm đại sự vụ quan thì Thượng Văn Thư lại muốn đổi cách xưng hô, dù sao thì lúc này cũng không giống ngày xưa nữa.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lại kiên trì muốn Thượng Văn Thư giữ nguyên xưng hô lúc đầu.

- Theo cá nhân tôi thì bạn bè xưng hô như thế cũng không có vấn đề gì cả, lão ca không nên để ý.

Bạch Tiểu Thăng an ủi hắn như thế.

Thượng Văn Thư cũng vui mừng xưng hô như lúc ban đầu luôn.

Thực ra trong tâm lý của Thượng Văn Thư ngoài sự tương đối kính phục với Bạch Tiểu Thăng còn có loại tình cảm như anh em trai thực sự.

Thấy Bạch Tiểu Thăng giúp mình xong thì muốn đi, giờ đã gần trưa mà hắn còn chưa ăn cơm trưa nữa, Thượng Văn Thư vẫn có chút không nỡ.

- Đúng vậy, vội vàng như vậy làm gì!

Triệu Triệu Trạch ở bên cạnh cũng gấp gáp nói thêm vào.

- Thời gian ăn một bữa cơm cũng phải có chứ.

Tình cảm của nàng đối với Bạch Tiểu Thăng cũng khá là phức tạp, tuy biết rõ là không có khả năng nhưng mơ hồ vẫn có một chút tình cảm nam nữ trong đó.

- Không được rồi, đường sắt cao tốc tới Cam Đông sắp khởi hành rồi, chúng tôi phải đi nhanh, cơm trưa thì Vi Vi đã chuẩn bị, chúng tôi sẽ ăn ở trên xe.

Bạch Tiểu Thăng cười, từ chối nhã nhặn với hai người, lại cố ý nói với Triệu Thiên Trạch.

- Chị Triệu, chị làm xong chuyện bên này thì về tổng bộ đi. Theo như biểu hiện một năm này của chị, còn có năng lực thể hiện ra ở nơi này, tôi nghĩ chị thăng lên làm sự vụ quan cũng dư xài rồi, lúc đó tôi sẽ làm người đề cử chị.

Triệu Thiên Trạch nhìn Bạch Tiểu Thăng lại như vô tình hay cố ý mà liếc nhìn Lâm Vi Vi, miễn cưỡng cười một tiếng trả lời.

- Được.

Nàng thật không có vui mừng với việc trở thành sự vụ quan.

Nếu như có thể, nàng thà làm một cái trợ lý sự vụ cho Bạch Tiểu Thăng.

Thượng Văn Thư còn muốn kiên trì níu kéo Bạch Tiểu Thăng, nói sẽ sắp xếp xe đưa Bạch Tiểu Thăng đi Cam Đông, đương nhiên là Bạch Tiểu Thăng từ chối rồi.

Bây giờ, đường sắt cao tốc ở trong nước vừa gọn lại chạy rất nhanh, lại chạy liên tỉnh, trải nghiệm này còn hơn cả cảm giác tự lái xe.

Cuối cùng thì Thượng Văn Thư giữ chân bọn họ không được, đành phải đưa Bạch Tiểu Thăng đến nhà chờ đường sắt cao tốc.

Triệu Thiên Trạch còn đứng chờ tới khi không nhìn thấy bóng dáng Bạch Tiểu Thăng nữa, lúc này mới cảm giác được có một chút mất mát, đành rời đi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi trên xe, ngồi trong khoang thương nhân đi thành phố Đại Hữu tỉnh Cam Đông.

Lâm Vi Vi một bên vừa chuẩn bị cà phê cho Bạch Tiểu Thăng, một bên vẫn không quên chế nhạo một chút.

- Anh Tiểu Thăng à, trước khi chúng ta đi thì chị Triệu kia thật đúng là lưu luyến không thể rời nha, làn thu ba sóng sánh trong mắt, thật là làm một cô gái như em cũng thấy mà yêu. Thời điểm anh nói làm người đề cử cho nàng khi thăng chức sự vụ quan, nàng ta còn liếc em một cái, em có thể thấy được trên mặt nàng ta vừa ghen ghét lại vừa hâm mộ nữa.

Lâm Vi Vi cảm thán một tiếng.

- Em cảm thấy cô ấy lại muốn làm một thư kí sự vụ cho anh, anh không suy nghĩ tới chút nào sao?

Nói rồi Lâm Vi Vi đưa cà phê cho Bạch Tiểu Thăng.

- Ừ, để cho chị Triệu làm trợ lý của anh đúng là không có vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng nhận lấy ly cà phê, nhấp một ngụm.

- Vậy em đổi cùng với cô ấy sao?

- Không đổi!

Lâm Vi Vi từ chối một tiếng mà không chút do dự.

Sau khi từ chối nàng thấy Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đều nhìn nàng, trong mắt Lôi Nghênh lại có một chút ranh mãnh.

Lâm Vi Vi lập tức đỏ mặt.

- Em… là kinh nghiệm của em không đủ nha. Lại nói làm sự vụ quan thì có gì tốt, chịu nhiều ràng buộc như vậy, không tự do bằng làm trợ lý nha.

Có quỷ mới tin cái “Tự do” của Lâm Vi Vi là cái gì.

Nụ cười của Lôi Nghênh có chút mập mờ lập tức đưa tay.

- Cũng cho anh một ly cà phê nào.

- Không có phần của anh!

Lâm Vi Vi trợn mắt giận dữ nhìn vị lão ca ca này một chút.

Lôi Nghênh cũng không tức giận, nhún nhún vai cười ha ha, rất phối hợp mà lôi điện thoại ra nghịch.

Nhưng mà cuối cùng thì Lâm Vi Vi cũng rót một ly cà phe đưa qua cho hắn.



Một đường không nói chuyện.

Lúc đến thành phố Đại Hữu tỉnh Cam Đông đã là hai giờ chiều.

Ra khỏi nhà ga đường sắt cao tốc, Bạch Tiểu Thăng nhìn sắc trời liền cười một tiếng.

- Đi thôi, đi gặp vị Uông Tử Du tiên sinh kia thôi, trò chuyện vài ngày, ăn ké vài bữa cơm. Trước khi ăn cơm thì không được tiến hành vấn trách, nếu không thì cơm cũng không có mà ăn.

Những lời này của Bạch Tiểu Thăng đương nhiên chỉ là nói đùa thôi

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cười cười, cũng không coi đó là thật.

Ba người đón một chiếc xe, liền đi thẳng đến văn phòng của Uông Tử Du ở truyền thông Thiên Du.

Đó là một công ty truyền thông hàng đầu tại tỉnh Cam Đông, sức ảnh hưởng của nó ở địa phương thậm chí không kém hơn các phương tiện truyền thông của quốc gia là bao.

Trên đường, người tài xế biết được mục đích chuyến đi này của bọn Bạch Tiểu Thăng, liền khen không dứt miệng với truyền thông Thiên Du, trong ngôn ngữ ẩn chứa không ít cảm giác tự hào của người địa phương.

- Các người muốn đi truyền thông Thiên Du gặp bạn, vậy thì thật là lợi hại, người bạn kia của các người là lãnh đạo của công ty kia sao?

Tài xế thậm chí có chút hiếu kỳ.

- Xem như thế đi.

Lôi Nghênh ngồi ở vị trí tay lái phụ cười nhạt, nói một tiếng.

- Lợi hại, lợi hại nha, được công tác ở nơi đó rất là có tiền đồ nha. Bạn của mấy vị chắc cũng là cao tầng ở nơi đó đi.

Tài xế thấy tuổi tác của mấy người này không lớn, nhịn không được nâng cao giọng một chút, hỏi dò.

Ba người Bạch Tiểu Thăng chỉ cười mà không nói.

Bên trong cao tầng?

Người bọn hắn muốn gặp là nhân vật mà tổng giám đốc truyền thông Thiên Du đều phải cung kính, mà nhân vật đó nhìn thấy bọn họ thì cũng phải cung kính.

Đương nhiên những lời này không đáng để nói cùng người ngoài.

Thực ra nếu mà nói ra thì sẽ bị người tài xế này nghĩ là bọn họ đang khoác lác.

Truyền thông Thiên Du nằm trên một khu vực phồn hoa tốt nhất trong thành phố Đại Hữu, một đường ngồi xe qua đây gặp mấy lần tắc đường nho nhỏ, bọn họ tốn mất một giờ đồng hồ mới tới được nơi này.

Chờ tới nơi này rồi, mới thấy được tòa cao ốc chỗ truyền thông Thiên Du có bao nhiêu đồ sộ, không hỗ là kiến trúc tiêu chí, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thán một phen.

Không trách tài xế khi nhắc tới truyền thông Thiên Du liền cảm thấy tự hào, nhìn thấy khí khái này liền đủ để cảm giác được tự hào rồi.

Ba người bước xuống xe, đi thẳng đến cao ốc truyền thông Thiên Du.

Nhưng khi đến quầy tiếp tân hỏi một chút mới biết được, Uông Tử Du không có ở đây.

- Uông tiên sinh có thể ngày mai mới trở về công ty, có thể sáng mai mấy vị lại đến, nhưng mà nếu không hẹn trước thì Uông tiên sinh chưa chắc có thời gian gặp mặt đâu.

Mỹ nữ ở quầy tiếp tân được huấn luyện khá nghiêm chỉnh, luôn mang nụ cười trên mặt, nói như vậy với Bạch Tiểu Thăng.

Thực ra ý trong đó là, không có hẹn trước thì đừng có đến, nếu tới thì Uông Tử Du tiên sinh cũng sẽ không gặp.

Đối với cái này ba người Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ cười cười.

- Không sao, đến lúc đó Uông tiên sinh nhất định có thời gian.

Lâm Vi Vi cười đáp lại, nói vô cùng chắc chắn.

Tiếp tân cười mà không nói, không phản bác lại.

Chỉ là sau khi ba người Bạch Tiểu Thăng quay người rời đi, trong mắt nàng ẩn chứa một chút trào phúng.

Uông tiên sinh là người cao quý cỡ nào, nếu không có hẹn trước mà các người có thể gặp sao.

Các người cho mình là ai chứ!

Chuyện này liền trở thành một đề tài đàm tiếu với đồng sự sau khi người tiếp tân đó tan việc.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi ra khỏi cao ốc, đi tới ven đường, vậy mà phát hiện vị tài xế taxi kia còn chưa có đi, không phải là không có việc, mà là đứng hút thuốc, thuốc lá rơi xuống mặt đất đã gần nửa điếu.

Nhìn thấy lại là ba người này, tài xế trước tiên sững sờ sau đó lập tức cười tủm tỉm đi qua.

- Các người thăm bạn nhanh như vậy sao?

Tài xế cười nói.

- Bây giờ muốn đi chỗ nào, tôi đưa các người đi.

Trong nụ cười của vị tài xế này có một chút ý đùa cợt.

Hắn thấy vừa mới rồi hắn hỏi bạn của những người này có phải ở trong cao tầng hay không, những người này cũng không nói, một loại thái độ như ngầm thừa nhận.

Kết quả thì thế nào?

Đến nhanh đi cũng nhanh.

Cũng không biết là ăn bế môn canh (đóng cửa không tiếp), hay là bạn bè của những người này cấp bậc không cao, không có thời gian dài để tiếp đãi.

Đối với phản ứng của tài xế, Bạch Tiểu Thăng cũng không để ý lắm.

- Vậy thì tìm một khách sạn năm sao ở gần đây đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Được rồi.

Tài xế lập tức vui lên.

Trong mắt hắn thì những người này hẳn là đang cố vớt vát mặt mũi.

Khách sạn hạng sang, còn là năm sao?

Ha ha.

Khoảng chừng mười phút sau, taxi quẳng ba người Bạch Tiểu Thăng ở trước cổng một khách sạn năm sao, tài xế không quên liếc mắt về phía bên kia đường, sát bên liền có một cái khách sạn xoàng xĩnh.

Tài xế chợt cảm thấy tự mình làm không tệ, giẫm chân ga rời đi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng tiến vào trong khách sạn, làm thủ tục nhận phòng.

Một đường đi tới phòng, ba người mới trò chuyện được một chút thì của phòng liền được gõ vang.

- Ai vậy?

Lâm Vi Vi còn tưởng là phục vụ phòng.

Bên ngoài lại truyền tới một giọng nói quen thuộc.

- Anh Bạch, anh ở trong đó sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận