Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1041: Loại nhân vật lớn gì!



Bên trong đình viện chữ Kinh, Lý Thu Vân ngồi trên ghế dài ở một nơi hẻo lánh tò mò nhìn về phía xa.

Những chiếc xe sang trọng kia liên tiếp dừng lại.

Mỗi chiếc xe lại có một người bước xuống, đều nhìn bốn phía xung quanh như là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lý Thu Vân cũng rất là tò mò.

Sở Nguyệt đứng bên cạnh Lý Thu Vân thì lại không kìm lòng được, hạ giọng kêu từng tiếng nho nhỏ.

- Nhà họ Mưu ở Trung Kinh, Mưu Ngọc Thiên!

- Nhà họ Chương ở Trung Kinh, Chương Huyễn!



- Nhà họ Doãn ở Trung Kinh, Doãn Hạo Nhiên!



Giọng nói của cô gái này đã phát run lên rồi, sắc mặt cũng thật rung động.

- Những cái tên này nghe thật quen tai nhỉ.

Lý Thu Vân nói bằng giọng thì thào.

Bạch Minh Hành chăm chú ngồi xổm trước ghế dài, đang cẩn thận xoa bóp mắt cá chân cho vợ từng li từng tí một, lập tức cười nói.

- Sao lại không quen tai cho được, chúng ta không phải vẫn nhìn thấy ở trong tin tức thời sự à. Những người kia đều là những nhân vật lớn ở Trung Kinh của chúng ta, tiếng tăm lẫy lừng đó!

- Có đúng không!

Ly Thu Vân không khỏi kinh ngạc.

Sau đó nàng cúi đầu xuống nhìn Bạch Minh Hành.

- Chắc là đúng rồi, ông cũng đến đó nhìn xem đi, khó có cơ hội được nhìn thấy người thật của những nhân vật lớn này đâu!

Bạch Minh Hành ngẩng đầu cười một tiếng, lại dùng lực tay vừa đủ tiếp tục xoa bóp mắt cá chân đang tím bầm của Lý Thu Vân.

- Nhân vật lớn à, cũng không có quan hệ gì với chúng ta nha, trước mắt quan trọng nhất chính là chân của bà! Toàn bộ bọn họ cộng lại cũng không đáng so sánh với bà ở trong lòng tôi đâu!

Đây là lời nói xuất phát từ trong tim.

Mặt của Lý Thu Vân hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng trợn mắt nhìn chồng một cái.

Bọn nhỏ đều ở đây mà.

Một bên Bạch Tiểu Thăng đang không chút đề phòng thì ăn phải cẩu lương*, không khỏi gãi mũi.

*cẩu lương: các cặp đôi yêu nhau thường hay show các hành động thân mật, tình cảm và mấy chú FA bị vô tình nhìn thấy và gọi đó là cẩu lương :)

Lâm Vi Vi thì lại nhìn vợ chồng Lý Thu Vân và Bạch Minh Hành bằng con mắt cực kỳ ao ước.

- Cô với chú thật tình cảm!

Lý Thu Vân điều hòa lại nhịp thở, không khỏi xấu hổ, nhìn lên nói câu trêu đùa con trai.

- Đúng vậy đấy, nhân vật lớn thì có gì đáng xem. Vương hầu tướng lĩnh cũng chẳng khác người là mấy, Tiểu Thăng à, sau này con cũng trở thành nhân vật lớn, để cho mẹ có cơ hội lộ mặt một chút nhé!

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười một cái.

Tại sao phải đến “sau này”!

Lâm Vi Vi đứng một bên bỗng nhiên chọc Bạch Tiểu Thăng, dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói.

- Anh Tiểu Thăng, chỗ này anh đứng không đẹp, lệch góc quá nhiều nên bọn họ không nhìn thấy anh đấy!

Nàng nói lời này cũng khiến cho Bạch Tiểu Thăng ngẩn ra một chút.

Bạch Tiểu Thăng nhìn một chút cũng thấy thật là đúng vậy.

Hắn có thể thấy rõ ràng bên kia nhưng mà mình ở bên trong chỗ tối nên người ta không nhìn được rõ hắn.

Không trách được những người kia cứ ngó nghiêng tìm kiếm từ nãy đến giờ.

Bạch Tiểu Thăng tiến lên một bước.

Quả đúng là không sai, ánh mắt của mọi người lập tức quay lại.

Sau đó, Mưu Ngọc Thiên cầm đầu những người kia tiến thẳng lại đây!

- Ông Trời ơi…! Những nhân vật lớn bọn hắn hình như đang đi đến bên này kìa!

Sở Nguyệt thốt lên bằng giọng kinh hãi.

Nàng giật nảy mình, lời nói cũng lộn xộn lắp bắp.

Lý Thu Vân cũng ngẩng đầu giật mình nhìn lại.

Bạch Minh Hành cũng quay đầu lại nhìn một cái.

Những nhân vật lớn kia đi đầu, người đi theo ở phía sau nào là công nhân làm ở đình viện chữ Kinh như sóng người cuồn cuộn đi đến đây.

Mấy gương mặt người cầm đầu kia vẫn thường xuất hiện trên Tivi mà!

Giờ phút này những người đó đều đang tươi cười ở đây!

Mà còn đi lại chỗ bọn họ?

Bạch Minh Hành, Lý Thu Vân, Sở Nguyệt như đang nằm mơ.

Bạch Tiểu Thăng vẫn đang yên lặng, trên mặt cũng treo một nụ cười.

- Bạch lão đệ, sao cậu lại ở ngoài này! Chẳng lẽ bên ngoài không khí trong lành sao!

Mưu Ngọc Thiên cười ha ha, nói đùa một câu.

Một tiếng gọi Bạch lão đệ này khiến cho Bạch Minh Hành đứng dậy mà vẫn mờ mịt.

Mưu Ngọc Thiên xưng hô với hắn như thế tính vai vế ra có hơi miễn cưỡng.

Tự nhiên Bạch Minh Hành không hề nghĩ đến đó là đang gọi con trai của mình.

Sở Nguyệt cũng giật mình mà nhìn Bạch Minh Hành.

Hóa ra ông chú có dáng dấp như một người bình thường như thế mà lại là một nhân vật lớn?

Lý Thu Vân cũng nhìn chồng bằng ánh mắt kinh ngạc.

- Ngài nhận nhầm người rồi.

Lúc Bạch Minh Hành muốn đi giải thích liền nhìn thấy con trai đi lên phía trước.

- Khung cảnh chỗ này không tệ, không khí cũng rất trong lành. Mưu lão ca, các ông đến thật đúng lúc đấy!

Thần thái của Bạch Tiểu Thăng cười nói tự nhiên.

Bạch Minh Hành giật mình nhìn con trai.

- Vẫn chậm mất, đáng lẽ chúng tôi phải đến sớm một chút. Sẽ không để cho Bạch tiên sinh phải ngắm cảnh một mình!

Chương Huyễn ở đằng sau Mưu Ngọc Thiên cười nói hai câu.

Doãn Hạo Nhiên tự xưng là người quen biết Bạch Tiểu Thăng từ lâu, bước nhanh lên mấy bước.

- Bạch tiên sinh, người phụ trách hạng mục này thật là không có mắt, thế mà bắt ngài phải đợi ở ngoài, thật đáng giận mà!

Một câu nói ra lập tức gây ra một tràng giận dữ đằng sau.

- Đúng rồi, lạnh nhạt với Bạch tiên sinh như thế quả thật là đánh vào mặt người Trung Kinh chúng ta, không thể tha thứ được!

- Không sai, ở Trung Kinh mà dám đối xử vô lễ với Bạch tiên sinh như thế, chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được!

- Ai là người phụ trách cái hạng mục này, đứng ra đây để cho chúng tôi nhìn xem nào!

Mấy ông chủ lớn nhao nhao mắng mỏ giận dữ, tiện thể nhìn Trầm Dụ đang đứng ở sau cùng.

Mặt mũi của Trầm Dụ cũng trắng bệch ra.

Trắng bệch như tờ giấy!

Đồng thời hắn cũng vô cùng kinh hãi nhìn người trẻ tuổi họ Bạch đang cười nói tự nhiên với mấy người Mưu Ngọc Thiên và Chương Huyễn kia.

Cả một đám ông chủ lớn đều dùng lời nói cung kính với hắn.

Đây là nhân vật nào vậy!

Thành Đại Vi à Thành Đại Vi, thằng chó nhà mày chứ, đây là khiến tao chọc phải một tôn đại thần nào chứ!

Trong lòng của Trầm Dụ này đang hối hận không thể ra tay đập nát cái thứ phó tổng tiếp thị mà trước đây mình vẫn coi trọng.

Thành Đại Vi đang ở trong đám người nghe thấy các ông chủ lớn đang mắng đã sợ đến tái cả mặt rồi vội vã cúi đầu trốn đi.

Trầm Dụ nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế dài, một chân để trần đang sưng chỗ mắt cá, lập tức mắt hắn sáng lên quay đầu đi mất.

Đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Vợ chồng Bạch Minh Hành và Lý Thu Vân đều giật mình nhìn con trai.

Đây vẫn là con trai của bọn họ hay sao!

Từ khi nào có thể gọi anh xưng em với mấy nhân vật lớn thường xuất hiện trên Tivi đây!

Quả thật là khó tin mà!

- Minh Hành à, đây có phải thật không?

Lý Thu Vân không khỏi nói thì thào.

- Hẳn là chúng ta đang nằm mơ rồi!

Vững vàng như Bạch Minh Hành cũng thấy khó tin.

Giờ phút này con trai họ mang đến cho họ bất ngờ thật là quá to lớn!

Không riêng gì vợ chồng Bạch Minh Hành, Sở Nguyệt cũng đang trợn mắt há hốc miệng.

Chuyện này là thế nào!

Thật khó tin!

Không nghĩ ra, nhân vật lớn thật sự lại là người trẻ tuổi này!

Sở Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, thấy hắn vẫn dửng dưng như thường, nhất thời trông càng có chút thuyết phục.

Trong đám người, cô gái tên Viện Viện ở quầy tiếp tân đang ngây ngốc tự nói.

- Những người này cũng thật là khách hàng lớn, lần này Nguyệt Nguyệt sắp phất lên rồi!

- Bạch lão đệ, cậu gặp chuyện gì mà không thoải mái ở chỗ này, đều có thể nói ra, chúng tôi nhất định sẽ không để cậu không thoải mái ở trước cửa nhà mình đâu!

Mưu Ngọc Thiên nói bằng giọng chân thành.

Sau đó hắn nhìn về phía vợ chồng Bạch Minh Hành, thay đổi thành nụ cười rồi hỏi.

- Hai vị này là?

- Là cha mẹ của tôi, lần này tôi dẫn bọn họ đến đây để xem nhà.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ồ!

Con người của Mưu Ngọc Thiên sáng ngời.

Đây chính là một cơ hội ở ngay trước mắt!

Cơ hội gia tăng mối quan hệ tốt đẹp với Bạch Tiểu Thăng!

Đương nhiên Mưu Ngọc Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Nhưng mà nhìn thấy Bạch Minh Hành, bỗng nhiên Mưu Ngọc Thiên cảm thấy hơi lúng túng một chút.

Hắn vì muốn lộ ra vẻ thân thiết với Bạch Tiểu Thăng mà không tiếc hạ mình xuống gọi Bạch Tiểu Thăng là Bạch lão đệ!

Vậy bây giờ gọi Bạch Minh Hành là gì đây?

Gọi anh xưng em, tất nhiên là không thích hợp!

Tự hạ thế hệ?

Mình lớn tuổi như vậy mà tự hạ thế hệ, muốn mất mặt hay sao…

Mưu Ngọc Thiên tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn bã.

Đám người Chương Huyễn lại tranh bắt chuyện với Bạch Minh Hành.

- Rất vui được gặp Bạch tiên sinh!

Cách gọi này xem như giải vây cho Mưu Ngọc Thiên.

- Bạch, Bạch tiên sinh! Rất vui được gặp. Lần đầu ra mắt!

Mưu Ngọc Thiên dựa vào ưu thế vị trí gần hơn, chủ động tiến một bước muốn làm người đầu tiên bắt tay với Bạch Minh Hành.

Nào ngờ, Bạch Minh Hành né tránh.

Mưu Ngọc Thiên sững sờ, hơi xấu hổ một chút.

Bạch Minh Hành nhìn thấy Mưu Ngọc Thiên sắp hiểu nhầm đến nơi, nhanh chóng xòe tay mình ra cười nói.

- Thật không tiện, lúc nãy bà xã nhà tôi bị trẹo chân, tôi lại đang xoa bóp thuốc cho nàng nên thật sự không thể bắt tay. Thứ lỗi!

- Ồ, như vậy sao!

Mưu Ngọc Thiên cười ha hả đáp lời.

Nhìn thấy những người này tùy tiện một người cũng là nhân vật lớn ở Trung Kinh có tiếng tăm vang dội, vậy mà bây giờ liên tiếp chào hỏi với mình.

Nhất thời Bạch Minh Hành trở thành tiêu điểm nên trong lòng cũng thật sự kích động không nguôi.

- Mau lên, các người đẩy đồ vật này đến đây!

Bỗng nhiên có tiếng người la hét ở phía ngoài đám người.

Sau đó Trầm Dụ đầu toát hết mồ hôi đi vào,lại sai người khác đẩy một chiếc xe lăn đến.

Hạng mục này vừa vặn có đủ những thứ này, vốn là chuẩn bị cho những người cao tuổi.

Không ngờ bây giờ lại có chỗ phát huy tác dụng.

- Chị ơi, chân của ngài đi lại không tiện, mời ngồi lên cái này! Chúng ta đi vào bên trong nói chuyện đi, vào rồi nói chuyện!

Trầm Dụ cười làm lành với Lý Thu Vân, lại gật đầu nở nụ cười với Bạch Minh Hành, liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng con mắt tràn đầy kính nể.

Hắn không biết ngọn ngành gì về người trẻ tuổi này, tuyệt đối không thể đắc tội được, phải phục vụ cho cẩn thận, như vậy mới có thể bù đắp hiểu lầm lúc trước.

Lý Thu Vân nhìn con trai.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười hỏi.

- Vị này là?

- Kẻ hèn này là chủ tịch tập đoàn Bắc Tự, là nhà đầu tư hạng mục này, tôi tên là Trầm Dụ!

Trầm Dụ trả lời vội vàng.

Đám người Mưu Ngọc Thiên nhìn kỹ thấy phong độ của Trầm Dụ này thật sự là quá kém.

- Chủ tịch Trầm khách khí quá.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Lý Thu Vân nói.

- Mẹ, mẹ đi lại không tiện, cứ ngồi vào cái xe này đi.

Lý Thu Vân gật gù.

Bạch Tiểu Thăng và Bạch Minh Hành mỗi người một bên giúp Lý Thu Vân ngồi lên xe đẩy, còn Lâm Vi Vi ở phía sau đẩy xe.

Sở Nguyệt muốn tham gia vào nhưng không giúp được gì.

Bốn phía toàn là ông chủ lớn trong giới kinh doanh, nàng chỉ là một cô gái nhỏ bé cũng cảm thấy luống cuống tay chân.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Sở Nguyệt, nhất thời nở nụ cười, quay mặt lại nói với Trầm Dụ.

- Trầm tổng.

- Ngài nói đi, ngài nói đi!

Trầm Dụ vội vàng chạy lại.

Đường đường là một vị chủ tịch lại biểu hiện như thế, nhưng Trầm Dụ không cảm thấy có một chút xấu hổ nào, ngược lại còn có chút vinh hạnh.

Xung quanh đây đều là những nhân vật lớn mà cũng tỏ thái độ kính nể đối với người trẻ tuổi này, vậy mình cũng đâu có mất mặt chút nào.

Bạch Tiểu Thăng chỉ tay vào Sở Nguyệt.

- Vị Sở tiểu thư này chiêu đãi chúng tôi rất tốt, tôi cảm thấy rất hài lòng, lần này nếu như chúng tôi muốn mua nhà thì tôi hi vọng sẽ là do nàng phụ trách giới thiệu với chúng tôi!

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề!

Trầm Dụ vội vàng gật đầu, hắng giọng một cái.

- Sở tiểu thư có công trạng nổi bật trong công ty của chúng tôi, vốn là không lâu sau đó tôi cũng sẽ cất nhắc thăng chức cho nàng, bây giờ có sớm một chút cũng được. Phó tổng tiêu thụ Sở Nguyệt, vậy cô giới thiệu cho quý khách thay chúng tôi đi!

Phó tổng tiêu thụ?

Sở Nguyệt ngây ngốc chỉ chỉ bản thân, trên mặt vẫn lộ vẻ khó tin.

Thăng cấp như thế cũng quá nhanh, quá không hợp lý đi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười giơ tay ra hiệu với nàng.

- Làm phiền Sở phó tổng!

- Ồ, Được được!

Sở Nguyệt liên tục đáp lời, còn có một chút chưa lấy lại được tinh thần.

Sau đó Bạch Tiểu Thăng vừa cười vừa nói với Trầm Dụ.

- Còn có Thành Đại Vi tiên sinh của các người ở đây.

Trong đám người, Thành Đại Vi bất thình lình nghe được người ta nhắc tên mình, nhất thời chân mềm nhũn ra.

Sau đó, Thành Đại Vi nghe thấy Bạch Tiểu Thăng cười nói với Trầm Dụ.

- Vị Thành tiên sinh hình như nói rồi, nếu như Sở phó tổng có thể bán nhà cho chúng tôi thì hắn tình nguyện học chó sủa trước mặt mọi người.

- Tôi đúng là rất kính phục đối với dũng khí của hắn.

- Nếu hắn đồng ý. Chuyện này làm phiền chủ tịch Trầm hãy đốc thúc một chút.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lạnh lẽo.

Làm nhục người nhà hắn đương nhiên hắn sẽ không buông tha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận