Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 20: Đúng là quái vật



Tất cả thiết bị, bộ phận kỹ thuật đều đã điều chỉnh thử tốt.

Bạch Tiểu Thăng muốn báo cáo thì phải dùng máy chiếu, một kỹ thuật viên đem một chiếc Notebook giao cho hắn.

Bạch Tiểu Thăng mang theo USB cắm vào máy tính, thao tác từng bước một.

Toàn bộ người trong phòng họp đều lặng ngắt như tờ, im lặng chờ đợi.

Sắc mặt ba người Lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử có chút khó coi. Cái gọi là tiến độ làm việc, gần như số không!

Còn do Bạch Tiểu Thăng đến làm, người mới bắt đầu chỉ được hai ngày này, một mình cậu ta có thể làm bao nhiêu!

Dù cho mỗi đêm thức trắng, lại có thể làm bao nhiêu!

Lượng công việc hiện tại rất khổng lồ, mà sức của một cá nhân lại quá nhỏ bé.

Mà lần báo cáo này, hai vị Tổng giám đốc lại tự mình nghe báo cáo!

Đúng là nhà dột lại còn gặp mưa!

Lão Vương bọn họ như đang ngồi bàn chông, loại cảm giác này quá khó chịu.

Sắc mặt Ngô Thu Yến cũng hơi trắng bệch.

Loại chuyện này, Lý Minh Đồng hẳn phải sớm nói cho nàng biết mới đúng.

Thế nhưng, lại không có!

Lý Minh Đồng thật sự muốn hi sinh mình và Phòng Phát Triển để kéo Trần Đại Nha xuống? Ngô Thu Yến hơi cúi đầu rồi cắn môi.

Trần Đại Nha nhìn thấy vẻ mặt mọi người của Phòng Phát Triển thì lòng như tro tàn!

Vẻ hưng phấn của Lý Minh Đồng đã lộ rõ trên mặt!

Trong lúc mọi người có vẻ mặt khác nhau, Bạch Tiểu Thăng đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Những thứ này là tài liệu chúng tôi đã thu thập và tổng hợp.

Bạch Tiểu Thăng ấn mở ra một bản word, kiểu chữ nhỏ như hạt vừng, nhưng mà từng hàng được sắp xếp tinh tế.

- Xin lỗi, chỉ là trang bìa nên tôi làm kiểu chữ nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng thao tác con chuột, khẽ kéo đến bên dưới.

Tất cả có mười mấy trang.

- Trêu đùa sao, những thứ này là tài liệu các cậu làm! Sao lại ngắn như vậy, tất cả có mười mấy trang, đủ 50 ngàn chữ không!

Lý Minh Đồng vội vã không nhịn nổi vỗ bàn một cái, kêu lên.

Mượn cơ hội này, Lý Minh Đồng đã đợi không kịp.

Sắc mặt của Trần Đại Nha trắng bệch, không nói một lời.

- Cái này đương nhiên không đủ 50 ngàn chữ, cũng chỉ hơn 30 ngàn chữ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lý Minh Đồng một chút.

- Mới 30 ngàn chữ?

- Phòng Phát Triển đang đùa giỡn sao?

- Đúng vậy, thiếu nhiều lắm!

Các Trưởng phòng bộ phận khác lập tức nghị luận.

- Làm sao ít như vậy!

Vương Duệ sầm mặt lại.

- Đây là mục lục.

Bạch Tiểu Thăng bình thản đáp lại.

Mục lục?

Tiếng nghị luận im bặt, vẻ mặt các trưởng phòng đầy kinh ngạc.

Chỉ là mục lục đã hơn ba mươi ngàn chữ!

Rất nhiều người hít vào một hơi, ánh mắt Lý Minh Đồng đầy kinh ngạc, không nhịn được nhìn Ngô Thu Yến một chút.

Vẻ mặt Ngô Thu Yến cũng đầy kinh dị.

Mục lục này ở đâu ra?

Theo Bạch Tiểu Thăng phóng đại kiểu chữ, tất cả mọi người thấy rõ ràng.

Sắp xếp chữ tinh tế, đầu mục rõ ràng, đánh số cụ thể.

Đây là một phần mục lục.

Nhưng mà, hình ảnh mục lục đều rõ ràng tinh tế đến mức đó, đây là thứ mọi người thấy được trong lúc này. . .

Vương Duệ hơi nhíu mày, chuyện này tựa hồ không giống với những gì Lý Minh Đồng nói.

Lý Minh Đồng cũng không nhịn được phải nhìn Ngô Thu Yến một chút.

Không phải nói là chưa làm một chút nào sao!

- Nội dung bên trong đâu?

Vương Duệ trầm giọng hỏi.

- Đúng đúng, nội dung bên trong đâu!

Lý Minh Đồng cũng không nhịn được trách móc.

Không thể để riêng cái mục lục hù dọa được!

Ba người Lão Vương lại khẩn trương lên, phần mục lục này của Bạch Tiểu Thăng đã để bọn họ giật mình, nhưng Bạch Tiểu Thăng làm cái này thì làm sao có thời gian làm nội dung!

- So sánh với cái mục lục này, tôi có thể giảng giải trực tiếp.

Bạch Tiểu Thăng giải thích.

- Chúng tôi muốn xem nội dung!

Lý Minh Đồng tỉnh táo lại.

Quả nhiên chỉ được cái bề ngoài!

Bạch Tiểu Thăng hơi nhún vai, đóng lại mục lục, ấn mở một phần văn bản khác.

Đám người nín thở tập trung.

Nhưng mà, hơn nửa ngày, cái phần văn bản kia vẫn không phản ứng chút nào.

- Làm sao không chạy?

- Sẽ không phải hỏng chứ.

- Tôi xem, căn bản là không có cái gì?

Các Trưởng phòng bộ phận khác lại lần nữa nhỏ giọng nghị luận.

- Bộ phận kỹ thuật, đi xem một chút!

Trần Đại Nha nhịn không được gọi.

- Văn bản hỏng, có khác gì không làm!

Lý Minh Đồng nói.

- Ừ, có lý.

Vương Duệ gật đầu.

- Vương tổng, trước đừng quá vội vàng!

Thượng Văn Thư mở miệng,

- Thời gian dài như vậy cũng chờ được, giờ còn quan tâm chờ thêm một chút sao?

Lời này, một câu hai ý nghĩa.

Mắt Vương Duệ sáng lên, cười ha ha một tiếng.

Hai vị Tổng giám đốc không nói nữa.

Trưởng phòng kỹ thuật xem xét một lúc, vẻ mặt lộ vẻ khó khăn,

- Cái máy laptop này tựa hồ có cấu hình thấp, mà file lại quá lớn!

- Bộ phận kỹ thuật, đi tìm cho tôi một cái laptop tốt nhất đến đây!

Trần Đại Nha nói to,

- Không, mang cái laptop tôi mới mua đến đây, nhanh!

Trưởng phòng kỹ thuật chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã ôm máy tính của Trần Đại Nha trở về, đi đổi máy cho Bạch Tiểu Thăng.

Văn bản rốt cục có phản ứng.

Trên màn hình xuất hiện các chữ màu đen dày đặc, chữ lớn chữ nhỏ, các chữ nối liền nhau, còn kèm theo biểu đồ, hình ảnh.

Nội dung khổng lồ như thế, bảo sao lại mở không ra được!

Bạch Tiểu Thăng phóng đại trang bìa.

- Phân đoạn rõ ràng, văn hay chữ đẹp, số trang minh xác, còn có nguồn kết nối tìm kiếm đối chiếu.

Trần Đại Nha không nhịn được run lên, có xúc động muốn rơi lệ!

Làm quá đẹp!

Lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử đứng thẳng tắp nhìn màn ảnh, đã không thể nói ra lời.

Trong mắt Ngô Thu Yến tràn đầy vẻ khó thể tin, nếu không phải cô ta còn nhớ kỹ dàn khung và đề cương thì cô ta quả thực cho rằng Bạch Tiểu Thăng copy nội dung vài cuốn sách cho đủ số.

Ba ngày, cậu ta chỉ tốn ba ngày, một người!

Liền có thể làm ra được?

Cậu ta còn là người không! Quái vật!

Ngô Thu Yến run rẩy.

Đây tuyệt đối không có khả năng là do một người làm, sau lưng của cậu ta nhất định có cả một đoàn đội!

Ngô Thu Yến nhận định.

Nhất định là ở sau lưng Thượng Văn Thư có một đoàn đội vài người!

- Phía dưới tôi sẽ giảng giải đại khái một chút, những tài liệu này phân là năm loại lớn và mười ba loại con, loại văn tự, loại số liệu, loại ô biểu tượng, loại hình ảnh, loại âm thanh. Loại âm thanh không có ở đây. Mười ba loại con phân biệt là. . .

Bạch Tiểu Thăng dùng bút laser chỉ vào hình chiếu, chậm rãi nói.

Giọng nói của hắn dễ nghe, đọc nhấn rõ ràng từng chữ, nói lại không nhanh không chậm.

Trọn vẹn một giờ, trong phòng họp lặng ngắt như tờ!

Bạch Tiểu Thăng nói xong.

- Các vị lãnh đạo có ai có nghi vấn, có thể hỏi tôi?

Không ai mở miệng.

Những thứ này chỉ là nghe xuống thôi, mỗi người đều hoa mắt chóng mặt, nơi nào có nghi vấn gì.

Bạch Tiểu Thăng có chút tiếc nuối nhìn đám người, nếu có người xách vài vấn đề, nói không chừng điểm số hắn cầm tới sẽ cao hơn một chút.

- Thật sự không có người có nghi vấn à, thời gian các vị lãnh đạo ở trong hạng mục lâu hơn tôi!

Bạch Tiểu Thăng dùng ánh mắt khích lệ, nhìn chung quanh một lần.

Các trưởng phòng bộ phận lập tức cúi đầu xuống.

Chuyện này, sao lại thế này!

Hai mắt Lý Minh Đồng như muốn phun lửa.

Ngô Thu Yến khóc không ra nước mắt.

Ánh mắt Thượng Văn Thư bỗng sáng lên.

Bạch Tiểu Thăng!

Lúc đầu, ông ta chỉ nhìn trúng thân phận Tổ Thanh Tra của người thanh niên này, đối với năng lực của hắn cũng không thèm để ý, mà biểu hiện lúc này của Bạch Tiểu Thăng đã để ông ta cảm thấy rất chấn kinh.

Bên trong nội dung báo cáo hôm nay, nếu như nói là do Phòng Phát Triển làm, Thượng Văn Thư nhất quyết không tin, ông ta biết rõ một chút tình hình thực tế, cái khả năng duy nhất kia . . .

Là Bạch Tiểu Thăng làm!

Có thể ở trong mấy ngày làm đến loại tình trạng này, đã không còn là phạm trù nhân tài!

Là “quái vật”!

Thượng Văn Thư cảm thấy vừa khâm phục vừa kinh sợ.

- Keng keng, hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng mười hai điểm, trước mắt tổng điểm là bốn mươi chín điểm!

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Hồng Liên.

Mới chỉ mười hai điểm! Bạch Tiểu Thăng có chút bất mãn.

Ước chừng năm đến mười năm điểm, hắn còn chờ mong được max điểm, xem ra đạt được điểm cũng không phải là dễ dàng như vậy!

Lúc này, sắc mặt Vương Duệ âm trầm xuống.

Chuyện này và kế hoạch ông ta dự đoán không giống nhau!

Nhưng mà, ông ta muốn đi lên thì ai có thể ngăn được!

Ánh mắt Vương Duệ u lãnh.

- Đây chính là thành quả của các cậu à, Phòng Phát Triển?

Vương Duệ bỗng nhiên nói,

- Đây là thứ các cậu cho tôi xem, tài liệu copy ra? Đúng là để cho tôi cực kỳ thất vọng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận