Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1594: Vương Hách Lôi khiêu khích

Đám người Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn theo bóng lưng chị em Đổng Thiên Lộ rời đi, lại thấy một người chạy về phía bọn họ.

Đó là một người trẻ tuổi với tóc mái rất dài, đeo kính mắt màu nâu trà cỡ lớn nên nhìn không thấy quá rõ gương mặt.

Lúc đầu, ba người Bạch Tiểu Thăng đều không để ý, muốn rời đi, nhưng sau đó đã bị người kia cản lối đi.

- Anh khoan hãy đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh!

Giọng điệu Vương Hách Lôi không tốt, rõ ràng giống như một người trẻ tuổi lỗ mãng vậy.

Bạch Tiểu Thăng thoáng ngẩn người ra, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng ngạc nhiên nhìn Vương Hách Lôi.

- Anh bạn, hình như tôi không quen biết anh.

Bạch Tiểu Thăng quan sát Vương Hách Lôi, mỉm cười và nói:

- Anh có gì muốn hỏi tôi chứ?

Vương Hách Lôi nhìn Bạch Tiểu Thăng, hỏi tương đối trực tiếp:

- Anh rốt cuộc là Lâm Thăng, hay là... Bạch Tiểu Thăng gì đó?!

Lâm Thăng?

Nghe được cái tên giả này, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng có phần kinh ngạc.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn nhau.

Anh ta có thể nói ra tên này, chắc là người bên phía đám người Đổng Thiên Lộ. Đổng Thiên Lộ - đầu sỏ vừa nói chuyện xong rời đi. Vị này lại xuất hiện?

Tất cả đại vương đi ra, sao còn có tiểu quỷ chạy tới vậy?

Còn nữa, những câu nói của Đổng Thiên Lộ đều đầy thâm ý, so sánh ra, người này nói chuyện cũng quá trực tiếp, thậm chí có cảm giác hơi ngu ngốc, đần độn.

Đây thật là người của ba tập đoàn lớn bên phía Dược Mã sao?

- Chuyện này có liên quan gì tới anh?

Lâm Vi Vi mỉm cười đặt câu hỏi thay Bạch Tiểu Thăng.

Người lỗ mãng như vậy, thật ra không khiến người ta ghét lắm.

Lâm Vi Vi có ý muốn đùa hắn.

- Đương nhiên là có liên quan rồi!

Vương Hách Lôi rất là nghiêm túc nói:

- Cha tôi nói, lòng trung thực của một con người là rất quan trọng! Anh nói dối, giả mạo là người nhà họ Lâm, là rất đáng xấu hổ, biết không? Đồng thời còn mang đến cho chúng tôi rất nhiều phiền phức!

Trong khi Vương Hách Lôi nói chuyện còn vung tay giậm chân, biểu hiện sự bất mãn của mình.

Lâm Vi Vi thấy vậy thì rất vui vẻ, ngay cả Lôi Nghênh cũng hơi cong khóe miệng.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng thản nhiên, quan sát đối phương và mỉm cười nói:

- Cha cậu nói rất có lý! Chỉ không biết ông ấy là người nào, cậu tên là gì?

Bạch Tiểu Thăng đặt câu hỏi, trực tiếp làm cho Vương Hách Lôi liên tục cười lạnh.

- Tôi nói này, đây là trường hợp gì chứ? Anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết thân phận của tôi sao! Cha tôi nói, đối xử với người không chân thành như anh thì tuyệt đối đừng nói thật. Nói tên cũng không được! Cũng chỉ có cô Đổng tâm trạng sâu xa mới có thể đối phó được loại người như anh!

Vương Hách Lôi bĩu môi nói.

Người này lúc xông qua có vẻ rất hùng hổ, nhưng mở miệng liền "Cha tôi nói", rõ ràng chính là một cậu "con trai bám đít cha" .

Nhưng hắn rất thú vị, hình như nói lỡ miệng, chỉ ra Đổng Thiên Lộ thâm trầm, giảo quyệt.

Không biết khi Đổng Thiên Lộ nghe Vương Hách Lôi nói mình như thế sẽ có cảm tưởng thế nào.

Cho dù Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không biết Bạch Tiểu Thăng nói gì với Đổng Thiên Lộ, hơn nữa hình như trò chuyện cũng không tệ lắm.

Vì Đổng Thiên Tú, ấn tượng của bọn họ đối với Đổng Thiên Lộ cũng thay đổi.

Nhưng vừa nghe người trẻ tuổi lỗ mãng này nói như vậy, hai người Lâm Vi Vi, đặc biệt là Lâm Vi Vi, lại có chút lo lắng.

Cô đã chứng kiến qua thủ đoạn "đê tiện" của Đổng Thiên Lộ.

Cô không khỏi lo lắng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, sợ anh đối mặt với người phụ nữ kia sẽ thật sự chịu thiệt.

Thật ra, nếu như Đổng Thiên Lộ là đàn ông, mà không phải là phụ nữ xinh đẹp như vậy, Lâm Vi Vi sẽ không lo lắng, ngược lại còn tin tưởng tâm tư của Bạch Tiểu Thăng chắc chắn càng tinh tế hơn đối phương...

Bạch Tiểu Thăng nhìn Vương Hách Lôi, mỉm cười và nói:

- Xem ra tôi biết cậu là ai rồi, cậu là Vương thiếu gia của tập đoàn Hạo Vũ, đúng không.

Vương Hách Lôi sửng sốt, hình như còn bị dọa cho giật mình:

- Anh… anh… nhận ra tôi!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng vô thức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Hôm nay, nơi này là hội nghị nội bộ của Thăng Tỉnh Quốc Tế, người chạy vào đây, đơn giản chính là người của tập đoàn Dược Mã và hai liên minh khác là Bắc Phong và Hạo Vũ. Cậu rõ ràng nhìn thấy Đổng Thiên Lộ tới tìm tôi mà còn qua đây, nói rõ các người không phải cùng một nhóm. Cậu cũng không e ngại cô ta, vậy cậu chắc chắn không phải là người của Bắc Phong Holdings. Theo tôi được biết, Mã Tông Đình của Dược Mã cho dù không chỉ có một người con trai, nhưng nhà họ Mã nổi tiếng cao ngạo, tuyệt đối sẽ không có mở miệng 'Cha tôi nói' như vậy. Cậu cũng không phải là người của Dược Mã, vậy chỉ còn lại tập đoàn Hạo Vũ, người của Hạo Vũ dám bình luận Đổng Thiên Lộ như vậy, còn trẻ tuổi như cậu, tôi thật sự nghĩ không ra ai ngoại trừ con trai của tổng giám đốc Vương!

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói.

Vương Hách Lôi nghe hình như ngốc luôn rồi:

- Anh… anh… anh đầu óc thật lợi hại!

Thấy hắn như vậy, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh chỉ muốn cười.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng đúng là lợi hại, nhưng suy đoán đơn giản như vậy với anh thật sự không tính là gì cả.

Nếu như người này từng chứng kiến qua Bạch Tiểu Thăng thật sự không tầm thường, liệu có phải kinh ngạc tới rơi cằm luôn không?

Lâm Vi Vi không hiểu sao muốn nhìn phản ứng của hắn.

- Khách sáo rồi.

Bạch Tiểu Thăng nghe Vương Hách Lôi thán phục mình thì chỉ khiêm tốn cười nói.

- Mã Thiên Kình, anh ta không nói anh lợi hại như vậy...

Vương Hách Lôi nuốt nước bọt, không tự chủ được khẽ lẩm bẩm nói.

Trong lúc vô tình hắn nói ra, dù rất khẽ nhưng vẫn làm cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh sửng sốt.

Hai người thậm chí nhìn xung quanh.

Hóa ra, Mã Thiên Kình đã ở đây à!

Gã "con trai bám đít cha" này xem ra đã bị anh ta kích động mới qua đây!

Phía xa, Mã Thiên Kình tất nhiên đang chú ý tới từng hành động cử chỉ bên kia, thấy Vương Hách Lôi còn chưa đánh như lời mình nói thì có hơi sốt ruột.

Sau đó, anh ta lại thấy Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn quanh hội trường, hình như tìm kiếm, anh ta lập tức rụt cổ lại, nấp sau những người khác.

Vương Hách Lôi đúng là kẻ ngu ngốc, chẳng lẽ bị lộ ra rồi!

Mã Thiên Kình hoảng sợ, thầm nghĩ.

Đầu óc mày không xài được thì đừng nói nhảm nữa, xông tới ra tay đi!

- Mã Thiên Kình, thật đúng là rất đáng ghét!

Nhìn một hồi vẫn không thấy người, Lâm Vi Vi khẽ hừ lạnh:

- Xem ra, chúng ta dạy dỗ anh ta còn chưa đủ!

Trong mắt Lôi Nghênh cũng có vẻ lạnh lùng.

Vương Hách Lôi ngơ ngác nhìn bọn họ, nghe được Mã Thiên Kình từng bị dạy dỗ thì không nhịn được có vài phần tò mò.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Vương Hách Lôi trước mắt:

- Cậu tới chỉ muốn hỏi tôi là ai thôi sao?

- Được, tôi cho cậu biết, tôi là Bạch Tiểu Thăng, không phải là Lâm Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói rõ ràng cho Vương Hách Lôi biết.

Vương Hách Lôi nhìn Bạch Tiểu Thăng, lẩm bẩm nói:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Mã Thiên Kình nói, anh thừa nhận thì tôi có thể ra tay!

Khi nói chuyện, Vương Hách Lôi bỗng nhiên chợt giơ tay lên, tát vào mặt Bạch Tiểu Thăng.

Phía xa, Mã Thiên Kình thấy vậy thì lập tức kích động, trong mắt đầy hưng phấn.

Ra tay, cuối cùng đã ra tay rồi!

Vương Hách Lôi – tên ngu ngốc này vẫn thật sự ra tay theo lời mình nói!

Cho dù không biết vừa rồi hắn nói linh tinh gì, nhưng đánh họ Bạch ở trước mặt mọi người như vậy, cũng có thể khiến cho họ Bạch mất hết mặt mũi!

Mà Bạch Tiểu Thăng cũng ghét đám người nhà họ Vương!

Cuối cùng, bản lĩnh của Bạch Tiểu Thăng tương đối lợi hại, người đàn ông vạm vỡ bên cạnh anh càng mạnh hơn, Vương Hách Lôi nhất định sẽ bị đánh thảm!

Đến lúc đó, nhà họ Vương của Hạo Vũ có thể không hận Bạch Tiểu Thăng sao?!

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng bị thương, nửa phần sau còn có mặt mũi cạnh tranh vị trí giám đốc điều hành của Thăng Tỉnh Quốc Tế sao!

Đây đúng là một hòn đá ném chết nhiều con chim!

Mã Thiên Kình hận không thể vỗ tay hoan hô, nói cho tất cả mọi người biết mưu kế của mình lợi hại tới mức nào.

Bên kia, hai chị em Đổng Thiên Lộ cũng đang chú ý tới chỗ của đám người Bạch Tiểu Thăng.

Đổng Thiên Lộ vốn chỉ nghĩ Vương Hách Lôi trẻ tuổi lỗ mãng sẽ cho gây chút rắc rối gì đó cho Bạch Tiểu Thăng, nhưng không ngờ hắn muốn đánh người!

Bạch Tiểu Thăng là thân phận thế nào, nếu bị vào đánh mặt, vậy sẽ mất hết thể diện.

Vẻ mặt Đổng Thiên Lộ chợt biến đổi, Đổng Thiên Tú cũng khiếp sợ.

Không chỉ bọn họ, thậm chí có vài người trong hội trường cũng chú ý tới bên đó, thấy cảnh tượng như vậy thì đều sợ hãi.

Lâm Vi Vi bị dọa cho giật mình.

Lôi Nghênh dường như muốn ra tay.

Bạch Tiểu Thăng lại vẫn đứng yên, vẻ mặt không thay đổi, nhìn Vương Hách Lôi tát qua.

Vương Hách Lôi vung tay qua, nhìn rất khí thế.

Nhưng khi tay hắn còn cách mặt của Bạch Tiểu Thăng một đoạn ngắn lại đột nhiên thay đổi, chuyển thành đưa đến trước mặt anh.

Đồng thời, năm ngón tay của hắn hơi mở ra, bộ dạng kia rõ ràng là...

Muốn bắt tay?

Bộ dạng bắt tay mà nhe nanh múa vuốt như vậy, có lẽ thực sự khoa trương lại dọa người.

Vừa rồi, nếu chẳng may Bạch Tiểu Thăng bị hoảng sợ, giơ tay đánh một quyền, vậy Vương Hách Lôi đúng là gặp xui xẻo rồi.

- Anh thật bình tĩnh!

Vương Hách Lôi than thở.

Bạch Tiểu Thăng rất thản nhiên bắt tay Vương Hách Lôi, mỉm cười và nói:

- Đó là bởi vì cậu căn bản không muốn ra tay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận