Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 642: Mục Bắc Thần tự tin



Một lời nói của Phùng Ly làm cho toàn bộ mọi người giật mình. Khảo hạch lần thứ nhất bây giờ đã bắt đầu sao?

Mới phút đồng hồ muốn giải quyết được nhiều vấn đề như vậy, sao mà nó lại khốn nạn như vậy chứ.

- Chắc chắn không thể hoàn thành nổi.

Rất may Phùng Ly lại nói tiếp:

- Mỗi người có thể chọn hai vấn đề để giải thích, cũng có thể nói nhiều hơn. Giải đáp càng nhiều vấn đề càng nhiều điều đúng thì điểm càng cao. Tất nhiên ham hố nói bậy nói bạ thì sẽ bị trừ điểm.

Nói xong Phùng Ly liền cầm một quyển bút ký lên cho mọi người nhìn thấy:

- Toàn bộ ghi chép trong này, tính điểm tổng hợp kiểm tra.

Mọi người cũng gật đầu, chỉ có một phút đồng hồ, mọi người nhìn lên bảng đen chăm chú suy nghĩ.

Có người lại lấy giấy bút tô tô vẽ vẽ, có người lại lấy điện thoại tra ra cứu tư liệu.

Đối với những việc này Phùng Ly cũng không ngăn lại.

Tất cả mọi người bao gồm cả Trịnh Thanh Hồng, Mục Bắc Thần, Triệu Thiên Trạch cũng rơi vào trong trạng thái suy nghĩ.

Chỉ có Bạch Tiểu Thăng giống như không suy nghĩ làm gì.

Sau khi đề thi viết lên bảng lúc đầu Bạch Tiểu Thăng còn có chút ngạc nhiên, nhưng đọc lại hai lần hắn liền hiểu.

Bạch Tiểu Thăng có chút suy nghĩ:

- Thật không hiểu Phùng Ly lấy mấy vấn đề này ở đâu ra nữa, toàn là vấn đề tại truyền thông Trung Kinh mà? Công ty, ngành nghề, chính phủ ba bên hợp tác tạo ra hình thức tuần hoàn kinh tế …

Cái này hắn cũng đã làm báo cáo gửi cho Lý bộ trưởng.

Thời điểm phát biểu ngay cả các ủy viên xét duyệt và các lãnh đạo còn khen không hết lời, thậm chí vỗ tay rất nhiệt tình.

- Thế mà đây lại trở thành đề khảo hạch thứ nhất sao?

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy khá ngạc nhiên.

Nhưng trạng thái tùy ý không thèm suy nghĩ lần này của hắn lại bị Phùng Ly trên bảng nhìn thấy.

Phùng Ly không nhịn được nhíu mày:

- Thằng cha này bị làm sao vậy? Người khác là nghiêm túc chuẩn bị, chỉ có hắn một chút tập trung cũng không có!

Bạch Tiểu Thăng đối với nàng có ấn tượng khá tốt, dù cho như vậy nhưng nàng vẫn muốn được từ hắn một ít đáp án chính xác.

Thái độ như vậy của Bạch Tiểu Thăng liền làm cho nàng không vui.

Phùng Ly thậm chí còn nhìn nhiều về phía hắn hy vọng hắn sau khi thấy ánh mắt của mình thì tập trung giải đáp đề thi.

Đáng tiếc là mọi chuyện đều vô bổ.

Bạch Tiểu Thăng sau khi biết đề thì chỉ cười cười, cũng không thèm tra tư liệu hay viết ngoáy cái gì, bộ dạng lười nhác vẫn thế.

- Kệ bà nhà ngươi.

Phùng Ly vừa vội lại vừa tức, cũng không thèm đếm xỉa đến Bạch Tiểu Thăng nữa.

Trên thực tế Phùng Ly là trách oan cho Bạch Tiểu Thăng.

Những vấn đề này nếu để hắn nói, chắc là hắn chém gió thành bão cũng chẳng cần suy nghĩ làm cái gì.

Đây vốn là đồ vật hắn viết mà.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Mười phút đồng hồ không tính là dài, lại đang trong cuộc thi nên trong mắt những người này lại thấy quá ngắn ấy chứ.

Tới lúc Phùng Ly nói hai chữ “ Hết Giờ” vẫn còn rất nhiều người còn đang suy nghĩ và tra tư liệu.

Phùng Ly liền nhìn xung quanh sau đó nói:

- Ai trả lời đầu tiên.

Mọi người nghe xong liền nhìn nhau, không ai chịu là người đầu tiên nói, họ cũng muốn có nhiều thời gian để suy nghĩ thêm, lại còn phải chau chuốt thêm một ít.

Dù sao nếu trả lời thì phải để lại ấn tượng gì đó chứ không thể bất cẩn được.

- Không ai muốn trả lời đầu tiên sao?

Phùng Ly cười:

- Vậy thì từ lúc này bắt đầu theo thứ tự từ trên xuống. Người này kết thúc lại đến người kia. Mỗi người có 5 phút đồng hồ ba mươi người tổng cộng là 150 phút đồng hồ. Sau khi nói xong chúng ta liền tan học, như thế nào?

Người bị chỉ thị trả lời đầu tiên liền cười khổ.

Người đầu tiên trả lời cùng người cuối cùng trả lời chênh lệch một trăm mấy chục phút vậy không phải là hắn thiệt thòi quá sao?

Bất quá hắn lại nghe được câu sau làm hắn cười lên.

Phùng Ly lúc này nói tiếp:

- Người đầu tiên, trước tiên báo danh khi các ngươi nói ta sẽ cho các ngươi điểm ngoài định mức vì thời gian suy nghĩ ngắn hơn, sau đó theo thứ tự giảm dần điểm ngoài định mức cũng giảm dần bởi vì thời gian suy nghĩ dài hơn. Về phần thêm hay giảm như thế nào đó là quyền của ta không cần các ngươi quan tâm, dù vậy ta chắc chắn tuyệt đối là công bằng với mọi người.

Phùng Ly nói với người đầu tiên:

- Kiểu chấm điểm này được chứ?

Người kia liền cao hứng. Còn ông cuối cùng thì sắc mặt lại khá khó coi.

Thật ra thì công bằng chính là một người chấm thi nhất định phải suy nghĩ kĩ càng, không thể tầm bậy được.

Trong đám người Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Thanh Hồng, Mục Bắc Thần, Triệu Thiên Thạch lại không lo lắng về vấn đề mang tính công bằng này.

- Vậy thì tốt, ta liền giải đáp vấn đề số hai dưới cái nhìn của ta.

Người đáp đầu tiên đứng lên đối diện với Phùng Ly nói, sau đó lại báo họ tên của mình.

Thời gian có hạn, chỉ nói một vấn đề không tham lam, nhưng lại rất thông minh.

Ánh mắt Phùng Ly có chút khen ngợi người này, tiện tay viết viết cái gì đó vào sổ.

Người kia là người đứng đầu công ty lớn lâu năm có chút huênh hoang, lúc đầu nói mình có năm cái nhìn về vấn đề đó nhưng vừa đem điểm thứ hai nói xong thì Phùng Ly đã lấy tay gõ mặt bàn nói:

- Thời gian hết, người kế tiếp.

- Năm phút đã hết rồi ư!

Người đầu tiên có chút không tin lại cầu xin nói:

- Phùng đạo sư, ngài cho ta thêm hai phút được không, tinh hoa đúc kết vấn đề ta còn chưa nói tới nữa.

Người lãnh đạo cũng làm gì có chuyện dạy quá giờ. Phùng Ly cũng không quen việc này.

Nàng chỉ nói ba chữ:

- Người tiếp theo!

Trong ánh mắt có chút sắc bén cùng lạnh lùng, người đầu tiên có chút bất đắc dĩ ngồi xuống.

Người thứ hai lại nhanh chóng đứng lên báo tên họ xong nói:

- Ta sẽ giải đáp vấn đề số ba với cách nhìn của ta.

Người này tiếp thu ngay kinh nghiệm của người đầu tiên liền không dài dòng, miệng như súng máy một hơi nói không dừng lại, thậm chí cũng không lấy mấy lần hơi.

Nghe được vậy mọi người lại khó chịu.

Bạch Tiểu Thăng liền cũng không nhịn được nói:

- Hắn sẽ không nói đến ngạt thở mà chết chứ?

Bên cạnh hắn Triệu Thiên Thạch nghe được lại lườm hắn một cái, kiềm chế không cười.

Người thứ hai nói quá nhanh đến độ thứ tự không rõ mất cả logic.

Phùng Ly mặt cũng bất biến, đến giờ cũng ghi chép lại sau đó lạnh lùng nói:

- Vị kế tiếp.

Vị thứ hai ngồi xuống người thứ ba lại đứng dậy.

Sau khi lặp đi lặp lại hơn mười người, vẻ mặt vẫn như vậy.

Tới người thứ mười một thì lại giải đáp có phần đặc sắc, lúc này Phùng Ly mới nhẹ gật đầu tựa hồ có chút khen ngợi.

Lập tức người xung quanh có chút ghen tị, người này liền đỏ mặt hơi tỏ ra vui mừng.

Rất nhanh đến phiên Mục Bắc Thần, mà hắn đã sớm kích động đến nơi.

Mục Bắc Thần sau khi đứng dậy hướng về phía Phùng Ly, sau đó nhìn xung quanh một cái cười nhã nhặn nói:

- Ta muốn giải đáp vấn đề thứ nhất cùng vấn đề thứ ba đưa ra cách nhìn của ta.

Một câu nói làm toàn trường sôi trào.

- Đùa hả? Hai vấn đề! Mười mấy người nảy giờ cũng chỉ kịp nói một vấn đề mà thôi!

- Năm phút đồng hồ nói hai vấn đề, thằng cha này điên rồi!

- Hắn là ai vậy, chỉ bằng dũng khí này, lão Vương ta chịu phục.

Phùng Ly hai tay giơ lên làm mọi người yên tĩnh lúc này mới ra hiệu Mục Bắc Trần có thể bắt đầu.

Mục Bắc Thần hít một hơi nhìn qua Bạch Tiểu Thăng, lại lườm Trịnh Thanh Hồng, khóe miệng ẩn ẩn mỉm cười.

- Chờ đó đi, ta sẽ để cho các ngươi thấy. Ta Mục Bắc Thần mới là người đứng nhất trong khóa tập huấn này.

Trên mặt Mục Bắc Thần giờ phút này tràn đầy tự tin!

Bạn cần đăng nhập để bình luận