Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 570: Đến bên chỗ tôi mở hội nghị đi



- Ngài muốn đổi chỗ, đổi chỗ nào?

Bạch Tiểu Thăng nói muốn đổi địa điểm, Phùng Sĩ Kiệt sững sờ, nhịn không được hỏi một câu.

Dưới sự ảnh hưởng của anh em nhà họ Kim, Phùng Sĩ Kiệt nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng cũng khách khí hơn nhiều.

- Tòa cao ốc Vạn Hoà ở Trung Kinh.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với Phùng Sĩ Kiệt.

Sau khi hội nghị thẩm định kết thúc, tuy công nhận thất bại, nhưng vị phó chủ tịch này là người giúp cậu đầu tiên, Bạch Tiểu Thăng có ấn tượng không tệ đối với ông ta.

- Phùng tiên sinh, đó là một tòa nhà rất nổi tiếng ở Trung Kinh, cao cấp nhiều hơn so với nơi này!

Kim Đại Ngọc cười nói.

Đây không phải là một lời vuốt mông ngựa, tòa cao ốc Vạn Hoà ở Trung Kinh chính là một nơi tổ chức hội nghị và là khách sạn cao cấp nhất ở Trung Kinh, số tiền cần bỏ ra ở nơi đó cao gấp hai ba lần ở đây, có khi còn hơn nữa!

- Nhưng ngay cả khi có tiền cũng không thể qua đó thuê phòng hội nghị được.

Kim Đại Ngọc nói thêm một câu.

- Nếu vậy thì không phải là rắc rối sao.

Phùng Sĩ Kiệt cười nói.

Ông muốn thuyết phục Bạch Tiểu Thăng làm ở đây, không cần phải thay đổi nơi khác, mắc công phiền phức đủ thứ.

Hơn nữa Kim Đại Ngọc đã nói rằng ở đây không phải sẽ được miễn phí sao.

- Không phiền phức, lát nữa tôi sẽ để phía bên kia sắp xếp một hội trường là được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Giọng điệu này giống như cao ốc Vạn Hoà là nhà của hắn vậy.

- Bạch tổng là một người doanh nhân hàng đầu ở Trung Kinh chúng tôi —— Tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, cao ốc Vạn Hoà ở Trung Kinh chính là thuộc về truyền thông Trung Kinh, chuyện đó chỉ bằng một câu nói mà thôi!

Kim Đại Ngọc nhìn Phùng Sĩ Kiệt, cười nói.

Phùng Sĩ Kiệt giờ phút này trông như thằng ngốc nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Trẻ tuổi như vậy, đã quản lí một công ty hàng đầu ở thành phố!

Không nói bối cảnh, chỉ nói đến năng lực cũng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng trách khi lần đầu tiên gặp cậu ta, mình đã cảm thấy trên người cậu ta có một cỗ khí thế như ẩn như hiện. Hóa ra là do đứng đầu quản lý một công ty lớn trong một thời gian dài mà ra! Phùng Sĩ Kiệt lần nữa xem kỹ Bạch Tiểu Thăng, càng lúc càng ngạc nhiên.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không phải ăn xong rãnh rỗi muốn chuyển sang nơi khác chỉ để thể hiện địa vị của mình.

Hắn có lí do của mình.

Mới vừa rồi có nói hội nghị thẩm định sẽ diễn ra vào ngày mai.

Nhưng ngày mai là thứ tư, giai đoạn thứ ba của bọn họ sẽ hoàn thành vào ngày mai, công việc của cậu sẽ rất nhiều. Vì vậy đem cuộc hội nghị này đẩy sang bên đó, cũng bớt phiền phức hơn.

- Được, vậy tôi sẽ lập tức đi thông báo!

Phùng Sĩ Kiệt nói.

Mình phải chào hỏi Trương Phi Độ, Đường Tiểu Kỳ, để cho bọn hắn biết thân phận địa vị của người này. Lần này chúng ta đến trong nhà người ta để mở hội nghị thẩm định, không nói thông qua thì đừng hòng đi ra được.

Phùng Sĩ Kiệt không nhịn được cười khà khà.

- Đã làm phiền ông!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nhìn vào đồng hồ,

- Vậy cuộc hội nghị sẽ bắt đầu mười giờ sáng mai, ở toàn cao ốc Vạn Hoà Trung Kinh, để mọi người đi qua là được rồi, việc khác tôi sẽ an bài cho người khác làm.

- Lần này khẳng định không có vấn đề.

Kim Đại Lục thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn, lập tức nói ra.

- Vậy cám ơn!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Mạc Hân luôn giữ im lặng và lặng lẽ nhìn Bạch Tiểu Thăng. Trong đôi mắt như pha lê của nàng ẩn hiện một làn sóng. Bạch Tiểu Thăng vào lúc này ở trong mắt nàng khí thế của cậu đủ để đè ép tất cả mọi người!

Cuộc nói chuyện đã kết thúc, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, mỉm cười đối với anh em nhà họ Kim,

- Tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, giờ tôi còn có việc nên sẽ về trước.

- Để tôi tiễn ngài!

Kim Đại Ngọc nhiệt tình đứng dậy.

Hội nghị thẩm định vào ngày mai, hắn quyết định phải đi tham dự.

Đây là thời cơ tốt nhất để tạo quan hệ với Bạch Tiểu Thăng, làm sao hắn bỏ lỡ cho được.

Sau đó còn có thể đem việc này nói ra, nói đây là Bạch Tiểu Thăng mời hắn làm khách, sẽ khiến cho một đống người ghen tỵ với hắn.

Kim Đại Ngọc và những người khác đi theo tiễn Bạch Tiểu Thăng và Mạc Hân đến thang máy, nhìn thang máy đi xuống.

- Giờ tôi có việc nên không thể nói chuyện nhiều hơn.

Phùng Sĩ Kiệt cười chào tạm biệt Kim Đại Ngọc.

- Phùng tiên sinh, đợi một chút đã.

Kim Đại Ngọc bỗng nhiên mở miệng, ngăn ông rời đi.

Phùng Sĩ Kiệt không hiểu nhìn hắn.

- Không có việc gì lớn, chỉ là việc ăn, ở, tiêu xài, chi phí mở phòng hội nghị của mọi người đều được miễn phí.

Kim Đại Ngọc cười nói.

- Miễn phí?

Phùng Sĩ Kiệt kinh ngạc.

- Vì ngài cũng là bạn của Bạch Tiểu Thăng nên ngài cũng là bạn của chúng tôi!

Kim Đại Ngọc nở một nụ cười nghiêm túc.

Rất nhiều cảm xúc được sinh ra ở trong lòng Phùng Sĩ Kiệt.

Không nghĩ tới chỉ vì xúc động, muốn giúp Bạch Tiểu Thăng với Mạc Hân cũng được đổi lấy điều tốt như vậy!

Phùng Sĩ Kiệt nở nụ cười hạnh phúc

- Tôi xin thay mặt hiệp hội, cảm ơn Kim tiên sinh! Nếu chúng tôi từ chối thì không phải phép!

. . .

Bạch Tiểu Thăng cùng Mạc Hân cùng nhau vào thang máy, trong thang máy Bạch Tiểu Thăng phát hiện nha đầu này nhìn mình chằm chằm nãy giờ.

- Nhìn gì thế? Trên mặt tôi dính gì sao?

Cái cách cô ấy nhìn mình khiến hắn cũng cảm thấy khả nghi.

- Có!

Mạc Hân nói rất nghiêm túc.

- Có cái gì?

Bạch Tiểu Thăng không tin.

- Tự tin, bình tĩnh còn có khí thế!

Mạc Hân cười hì hì nói,

- Những điều đó đã làm cho tim em đập rộn lên! Anh có biết không Bạch tổng, những ngôn từ, cử chỉ, thái độ của anh rất giống phong cách của hoàng tử, chỉ điều đó thôi đã làm cho bao thiếu nữ chết mê chết mệt vì anh.

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười, trừng nàng một cái.

Những lời Mạc Hân nói, nhìn như là trò đùa nhưng thực ra đó cũng là lời nói ở trong lòng của nàng.

Nàng nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được tim đập rộn lên.

Tuy nhiên nàng lại nghĩ tới, câu chuyện mà hắn kể trong buổi diễn thuyết loại rượu ngon "Gặp gỡ bất ngờ".

Bằng vào trực giác của nữ nhân, nàng cảm giác được đó là câu chuyện có thật.

Có một người con gái mà Bạch Tiểu Thăng đã từng gặp gỡ bất ngờ, vừa thấy đã yêu, đang chờ hắn.

Tuy nhiên, em cũng quyết không từ bỏ!

Mạc Hân âm thầm cắn môi dưới.

"Keng" một tiếng, thang máy đã đến lầu một.

Bạch Tiểu Thăng và Mạc Hân bước ra khỏi thang máy, lúc đi đến đại sảnh chợt nghe có người hô to một tiếng,

- Mạc Hân!

Hai người nhìn sang.

Ở hành lang ghế sofa có một người đang vội vã chạy tới, tốc độ rất nhanh một lát đã đến gần họ người đó chính là Vũ Sĩ Nhất.

- Làm sao giờ em mới xuống, anh đã đợi em ở đây rất lâu đó.

Vũ Sĩ Nhất ngăn cản ở phía trước, mỉm cười nói.

Thật đúng là một miếng cao da chó!

Bạch Tiểu Thăng không thể không cau mày.

- Anh đợi tôi làm gì?

Mạc Hân nhíu mày, giọng nói có chút kinh tởm.

- Anh chờ em, cũng đang chờ hắn. Thế nào, họ Bạch những lời ta nói lúc trước, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Được chứng nhận loại công thức mới là một vinh hạnh, có thể mang cho ngươi đến không ít thu nhập, cũng mang đến cho ngươi danh tiếng!

Vũ Sĩ Nhất cười nói.

Khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng không có biến hóa gì, tiến lên một bước.

Vũ Sĩ Nhất thấy biểu lộ không thiện của Bạch Tiểu Thăng, chợt nhớ tới lời Bạch Tiểu Thăng nói, muốn tát miệng của hắn, lập tức biến sắc, hai tay bụm mặt lui nhanh về phía sau.

- Động tác rất nhanh nhẹn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, không thấy cậu làm gì, nhưng trong nháy mắt lại đuổi kịp tên kia.

Vũ Sĩ Nhất thấy hoa mắt, tỉnh hồn lại thì thấy Bạch Tiểu Thăng ở ngay trước mặt, hắn cảm thấy rất sợ hãi.

Cái tên này là người hay quỷ, sao mà nhanh như vậy!

Vừa nghĩ tới trận đòn ở cửa hàng Dục Thiên Hương, Vũ Sĩ Nhất như con mèo bị dẫm đuôi nhảy ra phía sau.

- Rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng mở lời khen ngợi, nghiêm túc nói,

- Về sau, phải cách chúng tôi hơn mười mét! Còn có lần sau, cậu sẽ không may mắn như vậy nữa đâu! Mạc Hân, chúng ta đi!

Mạc Hân nhu thuận lên tiếng, cũng không nhìn Vũ Sĩ Nhất, chạy theo đuôi Bạch Tiểu Thăng.

Vũ Sĩ Nhất nhìn hai người rời đi, sắc mặt của hắn trắng bệch.

- Bạch Tiểu Thăng!

Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên của đối phương.

Đột nhiên điện thoại reo lên, đang lúc tức giận Vũ Sĩ Nhất không thèm nghe máy mà cắt ngay cuộc gọi.

Một bên khác.

Kim Đại Lục nhìn thấy người nghe từ chối cuộc gọi, hắn cau mày xem thường nói,

- Không bắt máy sao? Ta gần như bị treo cổ mà vẫn chưa chửi ngươi một câu đó! Lão Phùng đem việc thông báo ngươi giao cho ta, ta chỉ cho ngươi biết thời gian với địa điểm, có tới hay không thì tới, không có ngươi cũng chẳng ảnh hưởng gì? !

Bạn cần đăng nhập để bình luận