Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2336: Anh - kẻ lừa gạt này (2)

Chẳng qua bởi vì thời tiết nên chuyến bay bị hoãn lại, lúc này Bạch Tiểu Thăng mới trở về, vừa vặn gặp mình.

Vậy nên nói lần gặp mặt này là ý trời hay là mình may mắn đây?

Molia bình tĩnh lại, mỉm cười nói:

- Thật ra giá cung ứng thương mại bên phía Bắc Mỹ bây giờ hoàn toàn không chiếm ưu thế. Vì các loại nguyên nhân thời tiết, tài chính, chính sách, có quá nhiều yếu tố quấy nhiễu. Ngài Quách, thật ra tập đoàn MMD chúng ta sẵn lòng tiến hành trao đổi chân thành hơn. Nếu giao hẹn năm năm đổi thành mười năm, chúng tôi có thể giảm giá đã định lúc trước xuống... hai giá!

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn Molia và lập tức cười.

- Ngài nghĩ sao?

Molia hỏi tới.

- Mang lên một món ăn.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu, mỉm cười nói với người ở cửa:

- Còn nữa, bảo bọn họ làm nhanh một chút, chúng tôi có hơi đói bụng.

Người ở cửa vội vàng mở cửa ra và nói với người phục vụ bên ngoài.

- Bớt một vài thăm dò, thêm một chút chân thành, cô Molia không cảm thấy như vậy mới dễ nói chuyện sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Thăm dò hết lần này tới lần khác chỉ làm mài mòn sự kiên trì của mọi người thôi.

Thấy Bạch Tiểu Thăng liếc mắt đã nhìn thấu bên mình còn có thể thương lượng tiếp, trong lòng Molia lập tức cảm thấy áp lực.

Người đàn ông trước mắt này nhìn trẻ tuổi nhưng thật sự không hề đơn giản, đôi mắt kia quả thật giống như có thể nhìn thấu được tâm trạng của người khác, thật sự khiến cho Molia có áp lực vô hình.

Không hổ danh là Phó tổng giám đốc Thăng Tỉnh Quốc Tế, quả nhiên giỏi! Molia cũng âm thầm bội phục.

Sau đó, Molia điều hòa hơi thở của mình, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng và mỉm cười nói:

- Ngài Quách, tôi muốn ngài biết phía sau tập đoàn MMD chúng tôi còn có một gia tộc thương nghiệp mạnh, có lẽ hợp tác này có thể mở ra hợp tác sâu và rộng hơn cho tương lai của hai bên chúng ta. Cho nên tôi cảm thấy giá này đã rất thích hợp rồi. Ngài thấy thế nào.

Bạch Tiểu Thăng căn bản không trả lời, chỉ cười mà như không cười nhìn đối phương.

Về phần khác, mặc cho đối phương suy nghĩ đi...

Một chiêu này thường rất hữu dụng.

Quả nhiên, Molia bị ánh mắt sâu xa của Bạch Tiểu Thăng làm cho chột dạ.

Sau khi phục vụ đưa lên thêm một món ăn, Bạch Tiểu Thăng tiếp tục hưởng thức ăn ngon kia.

Bên phía Molia đã không còn tâm trạng ăn cơm nữa, thở dài nói:

- Thật ra cá nhân tôi càng mong chờ vào hợp tác lần này hơn gia tộc của tôi, bởi vì tôi vừa tiếp nhận công việc của tập đoàn này, rất muốn làm ra một vài thành tích tới. Trước mắt, chức vụ Tổng giám đốc vẫn do chú tôi cùng đảm nhiệm. Tôi hy vọng có thể thông qua hợp tác lần này, giành lại vị trí Tổng giám đốc. Về sau tôi sẽ có nhiều quyền tự chủ hơn, cũng tiến hành hợp tác với Thăng Tỉnh Quốc Tế càng thỏa mãn hơn cho mọi người.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngẩng đầu lên:

- Vậy cô Molia càng nên cố gắng thể hiện ra sự chân thành trong hợp tác lần này mới phải.

Molia thấy Bạch Tiểu Thăng dầu muối đều không nhận thì cắn môi dưới.

Sau đó, cô ta hình như hạ quyết tâm rất lớn, ghé sát lại gần thì thầm nói:

- Năm giá, đây là mức cuối cùng của chúng tôi rồi!

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp này và mỉm cười.

Trong lúc Molia cho rằng Bạch Tiểu Thăng đồng ý cũng muốn cười, lại nghe được Bạch Tiểu Thăng nói:

- Còn có thể giảm tiếp.

Bạch Tiểu Thăng nói mấy từ tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Nụ cười trên mặt Molia cứng đờ, cũng không cười nổi nữa.

- Ngài Quách, ngài cần gì phải ép giá như vậy chứ!

Molia thậm chí có chút uất ức, có chút căm giận.

Giới hạn của bọn họ là sáu điểm.

Quách Vân này cứ nhất quyết ép sạch sao?!

Molia cho rằng nói tiếp cũng là mình thua.

Đây là điều cô ta không muốn.

Nhìn gương mặt điển trai trẻ tuổi trước mắt, Molia cảm thấy hơi tức giận.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở bên cạnh tập trung ăn, khóe miệng hình như đang cười.

Dựa vào chút năng lực này của cô Molia còn muốn tiến hành đàm phán kinh doanh với Bạch Tiểu Thăng sao?

Đám người Bạch Tiểu Thăng trải qua giao phong thương nghiệp nhiều tới mức có thể dọa cho cô ta nhảy dựng đấy.

Hơn nữa, trước kia đối thủ của Bạch Tiểu Thăng có người nào mà không giống như yêu nghiệt, thanh danh hiển hách chứ?

Hai người chưa bao giờ cho rừng cuộc nói chuyện lúc này là một cuộc đàm phán cả, bởi vì thực lực hai bên cách nhau quá xa.

- Cô Molia, tôi sắp ăn no rồi.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

Tính ra đã gần đến giờ rồi. nếu Molia thật sự hẹn được Quách Vân, vậy Quách Vân có thể sẽ đến ngay bây giờ.

Bạch Tiểu Thăng cũng muốn đàm phán ra một kết quả, chờ Quách Vân tới có lẽ không cần lãng phí thời gian nữa, hai người có thể nói chuyện khác.

Thấy Bạch Tiểu Thăng như vậy, ánh mắt Molia đầy oán trách.

Theo cô ta thấy, Bạch Tiểu Thăng đang uy hiếp cô ta là cuộc nói chuyện này sắp kết thúc.

Nhưng đối phương trắng trợn ép mình đến tình trạng này, chắc đã sớm có sự chuẩn bị nào đó.

Ví dụ như cảm thấy có hứng thú với phía hợp tác ở bên Bắc Mỹ.

Molia thấy Bạch Tiểu Thăng đã ăn hết thức ăn trước mắt, tuyến phòng ngự trong lòng cuối cùng cũng dần vỡ nát.

Cuối cùng, Molia thở dài nói:

- Nếu đã vậy, tôi...

Cô ta chưa kịp nói hết nửa câu sau thì cửa phòng riêng lại bị kéo lại.

Phải biết rằng, ở cửa còn có người Molia canh giữ, có gì cần mới phải gọi nhân viên phục vụ. Ngoài ra, nhân viên phục vụ chắc chắn sẽ không chủ động mở cửa.

Cảnh tượng đột ngột này không chỉ ngắt lời Molia, còn thu hút sự chú ý của cô ta.

Một người đi từ bên ngoài tới, liếc mắt nhìn Molia, cũng nhìn thấy mọi người bên trong đều đã ăn xong, anh ta lập tức kinh ngạc hỏi:

- Cô Molia, đây là có ý gì?

Người kia mắt đen da vàng, khoảng chừng bốn mươi tuổi, còn đeo kính gọng vàng, mặc bộ comple đi giày da, lúc này trên mặt đầy vẻ giật mình và tức giận.

- Ngài Trần Kiệt Khắc?

Molia kinh ngạc nói.

Nói thật, cô ta cũng không nghĩ tới người này sẽ xuất hiện.

Ngài Quách Vân Quách không phải không dẫn anh ta đi cùng sao? Sao một mình anh tới, hơn nữa vừa gặp đã có vẻ mặt như vậy?

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn lại, thấy ngài "Trần Kiệt Khắc" mà Molia đã nhắc tới.

Chắc đây là thân tín đắc lực bên cạnh Quách Vân.

Sự xuất hiện của anh ta cũng có nghĩa là Quách Vân tới.

- Hóa ra cô Molia đang có khách.

Tâm trạng Trần Kiệt Khắc hơi áp lực, nhíu mày nói:

- Tôi còn cố ý kiếm cớ từ chỗ ngài Quách Vân qua đây để nói với cô một tiếng, lần gặp này mặt tạm thời hủy bỏ đấy!

Trần Kiệt Khắc nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng, khẽ nhíu mày.

Anh ta thấy khó khăn mới bày ra được bố cục này, không ngờ chỗ của Molia lại có người ngoài, còn đã ăn xong rồi. Chuyện này thật quá đáng!

Nếu chẳng may ngài Quách Vân thật sự tới, thấy được cảnh tượng như thế, có phải sẽ cảm thấy mất hứng, cảm thấy đối phương vô lễ hay không.

Vậy anh ở giữa sẽ rất khó xử!

Đến lúc đó sẽ khó giải quyết được!

Những lời này của Trần Kiệt Khắc làm cho Molia khiếp sợ chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, kinh ngạc , không thể tin nổi nói:

- Anh ta, anh ta không phải là ngài Quách Vân sao?!

Trần Kiệt Khắc khó hiểu nhìn người Trung Quốc trẻ tuổi mà Molia chỉ, nhíu mày nói:

- Sao anh ta lại là ngài Quách Vân được!

Anh ta không phải!

Molia trợn tròn mắt, đờ người ra.

- Ngài Quách Vân được thị trưởng triệu kiến, tạm thời không thể phân thân ra được, hơn nữa còn phải lập tức đi tới thành phố Lâm thấy một thị trưởng khác. Tôi cũng cố gắng bớt chút thời gian mới có thể chạy tới nói rõ với ngài.

Trần Kiệt Khắc vừa nói chuyện và nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, giật mình nói:

- Sao vậy, anh ta nói anh ta là ngài Quách Vân à?

Mắt thấy đã sắp hiểu nhầm.

Bạch Tiểu Thăng lau miệng, bình tĩnh đứng dậy mỉm cười nói:

- Đây là một chuyện hiểu lầm.

- Hiểu nhầm? Tôi thấy các người là lừa đảo thì có!

Trần Kiệt Khắc lập tức giật mình nói.

- Những người này... Là lừa đảo?

Molia cũng không thể tin nổi nói.

Nhớ lại vừa rồi, đối phương quả thật không nói gì rõ ràng.

- Tôi là bạn của ông chủ các anh.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói với Trần Kiệt Khắc.

Trần Kiệt Khắc nghe được những lời này lại càng thấy giống lừa đảo, nếu tin chính là sỉ nhục chỉ số IQ của mình.

- Anh - tên lừa gạt này!

Trần Kiệt Khắc tức giận kêu to:

- Cảnh sát, gọi cảnh sát, đưa những kẻ lừa đảo vô sỉ vào tù đi!

Molia quả thật muốn phát điên rồi, cô ta xoay mặt nói với người của mình:

- Gọi vệ sĩ vào, bắt những người này cho tôi!

Hai người này đã nghe không lọt tai bất kỳ giải thích nào nữa.

- Làm thế nào đây?

Lâm Vi Vi lập tức nói.

Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại ra. Muốn giải thích cho bọn họ thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là rõ ràng.

Mấy người vệ sĩ của Molia kia lại từ bên ngoài lao vào, không nói một lời liền xông tới muốn bắt người.

Lôi Nghênh thấy bọn họ muốn động tới Bạch Tiểu Thăng, lúc này không thể mặc kệ được, anh ta không cần mấy động tác lại khiến mấy người kia ngã trái ngã phải.

Lôi Nghênh xuống tay có chừng mực, cố gắng không làm người khác bị thương, nhưng bởi vậy nên cảnh tượng lại càng thêm rối loạn.

Molia, Trần Kiệt Khắc sợ hãi kêu lên, từ bên trong chạy ra ngoài. Mấy người vệ sĩ kia cũng lo sợ không yên lao ra theo.

- Bây giờ, làm thế nào đây?

Lâm Vi Vi không biết phải làm sao.

Lúc này nếu bị nắm thì đúng là nực cười.

Bạch Tiểu Thăng bất lực thở dài:

- Chúng ta đi thôi, đi tới sân bay để tránh rắc rối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận