Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1313: Ai không phục? (1)

Bầu không khí trong phòng họp vô cùng náo nhiệt, thời điểm Bạch Tiểu Thăng đến, không khí lập tức đóng băng.

Ngoại trừ Lý Hạo Phong và Trịnh Thiên Hồng đã biết trước, những người khác đều trợn mắt há mồm, khó tin nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hắn…Tại sao lại ngồi vào chỗ đó?

Trong mắt những người đang ngồi ở đây đều hiện lên vẻ khó tin.

Hàn Nhật Trình đứng đó càng khó tin hơn khi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bước tới chỗ chủ trì rồi ngồi xuống, đó là chỗ để lãnh đạo của tất cả những người trong căn phòng này ngồi.

Trước mắt cũng chỉ có Hạ Hầu Khải mới đủ tư cách ngồi đó.

Nếu không phải Hạ Hầu Khải ngồi thì nó cũng nên để trống, để cho mọi người nhìn.

Nó cũng là biểu tượng để truyền cảm hứng "Làm việc chăm chỉ, tràn đầy nhiệt huyết" cho mọi người.

Bạch Tiểu Thăng cứ đi qua rồi ngồi xuống như thế?

Hắn còn biết lễ phép hay không!

Còn biết sợ hãi hay không!

Bạch Tiểu Thăng không tìm được chỗ của mình sao?

Căn phòng này đúng thật là đã đầy chỗ, bởi vì đến trước được trước, chuyện này không có gì đáng trách.

Chỗ ngồi tốt ở phía trước đã không còn, chỉ còn lại mấy cái ghế trống ở trong góc cho hắn.

Bạch Tiểu Thăng nên ngồi ở đó thì hơn.

Ai bảo ngươi tới chậm!

Ngoài ra cuộc họp còn chưa được bắt đầu, mọi người đang ngồi ở đây lãng phí thời gian, không phải đều vì chờ hắn sao!

Bạch Tiểu Thăng ngươi sau khi đi vào, dù sao cũng nên thành tâm xin lỗi mọi người, cảm ơn một tiếng mới đúng. Cứ đàng hoàng bước tới ngồi xuống như thế, lại còn để mọi người tiếp tục?

Giọng điệu giống như lãnh đạo.

Tên tiểu tử nhà ngươi thật sự không coi ai ra gì!

Bạch Tiểu Thăng ngươi cảm thấy mình trước đây là nhân vật số một, nên mới kiêu ngạo, bành trướng. Trước mắt Hạ lão lấy lại được sự tôn trọng, ngươi lại có quan hệ không tồi với ông ấy nên cảm thấy vị trí kia rất tốt đúng không!

Cho dù tốt cũng không phải chỗ cho ngươi ngồi!

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía Bạch Tiểu Thăng, kinh ngạc, bất mãn, phẫn nộ và hầu hết trong số họ có những cảm xúc tiêu cực.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, sao anh có thể ngồi ở đó, đó không phải chỗ mà anh nên ngồi, nhanh đứng dậy.

Hàn Nhật Trình lên tiếng đầu tiên, lông mày nhíu lại, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng rồi nói.

Đây cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Hàn Nhật Trình hiểu rõ việc “Thừa cơ hành sự”, đồng thời lấy được lợi nhuận từ trong đó.

Trước mắt, hắn muốn làm người đứng đầu, kéo tên họ Bạch đi xuống, khiến cho mọi người cảm thấy vui vẻ, cũng bớt đi cảm giác chán ghét đối với hành vi trước đó của mình. Có lẽ, còn có thể để mình trở thành “Lãnh tụ”.

Hàn Nhật Trình vừa nói, thật sự có rất nhiều người nhìn hắn, đồng thời vô thức gật đầu.

Hành động này của Bạch Tiểu Thăng làm rất nhiều người không nhìn nổi, rất nhiều người bất mãn, thậm chí tức giận.

Nhưng đến tầng thứ như bọn họ thì đều biết cách ẩn nhẫn.

Trừ khi bị vạch mặt, nếu không thì bọn họ sẽ không biểu hiện quá khích.

Đầu tiên, bọn họ cảm thấy việc đó không có phong độ gì. Thứ hai, dù sao về sau còn phải làm việc cùng Bạch Tiểu Thăng, nên không cần quá cứng ngắc.

Đây cũng là một khía cạnh “bóng bẩy” của những người trung niên có sự nghiệp.

Lúc này, có một người đứng ra nói lên “tiếng lòng” của họ, thế nên mới nhận được sự ủng hộ trong lòng tất cả mọi người.

Có qua có lại, bọn họ cũng không còn phản cảm mãnh liệt đối với Hàn Nhật Trình nữa.

Hàn Nhật Trình cũng là để “tẩy trắng” cho mình một chút…

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chủ vị, suy tư nhìn Hàn Nhật Trình, lấy lại một chút thông tin trong trí nhớ.

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại thông tin của mười vị Đại sự vụ quan và mười lăm vị phụ trách khu vực.

Nhưng kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không có thông tin của người này.

- Ông là ai?

Bạch Tiểu Thăng lấy làm lạ hỏi.

Hàn Nhật Trình vốn chỉ muốn lấy lòng mọi người, nghiêm khắc “phê bình” Bạch Tiểu Thăng, nhưng lại không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi mình như vậy.

Hắn là ai mà cũng không biết?

Hàn Nhật Trình lập tức sững sờ, sau đó có chút xấu hổ.

Hắn cho rằng đây là do Bạch Tiểu Thăng cố ý!

- Tôi là Hàn Nhật Trình, Đại sự vụ quan mới!

Hàn Nhật Trình ưỡn ngực lên, giọng nói âm vang hữu lực.

Ánh mắt hắn muốn nói, chúng ta là cùng cấp.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc,

- Ông. . . Lúc nào trở thành Đại sự vụ quan?

Đại sự vụ quan là một trong mười người đứng đầu của bộ sự vụ, một trong hai mươi lăm người đứng đầu khu Đại trung hoa, tuyển chọn vô cùng khắc nghiệt.

Bạch Tiểu Thăng cũng trải qua rất nhiều khó khăn, vượt nhiều chông gai mới đánh bại Lâm Ngọc để được chọn.

Tại sao lại xuất hiện một người mà mình không biết rõ?

Hàn Nhật Trình cảm thấy tức giận, cho rằng Bạch Tiểu Thăng muốn làm mình khó xử trước mặt mọi người.

Sắc mặt Hàn Nhật Trình khó coi, cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Tôi là Đại sự vụ quan nhận được sự coi trọng của tổng bộ lúc Đại sự vụ Bạch Tiểu Thăng anh nghỉ phép đó! Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, anh cho mình thời gian nghỉ ngơi, thật là thanh nhàn! Không hề chú ý đến sự thay đổi lớn ở khu Đại trung hoa của chúng ta! Ha ha, không ngờ anh còn biết rõ hôm nay có cuộc họp mà chạy tới!

Hàn Nhật Trình châm chọc khiêu khích, sau đó nói thêm một câu,

- Tản mạn như thế, còn ra thể thống gì! Theo tôi thấy, Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng anh có thể tranh giành chức vụ Tổng giám đốc này với chúng tôi hay không, thì thật đáng thảo luận!

Hàn Nhật Trình thuận thế nói chuyện, trực tiếp dùng chuyện này để đả kích “Người cạnh tranh” Bạch Tiểu Thăng.

Hắn nói như vậy, đám người ngồi bên dưới lúc này mới nhao nhao nói, giúp đỡ ủng hộ hắn.

Dù sao, trước đây mọi người cảm thấy Bạch Tiểu Thăng chiếm mất một vị trí của bọn họ. Như vậy, nếu bởi vì lời nói của Hàn Nhật Trình mà làm hắn mất đi cái vị trí kia? Khả năng tuy không lớn, nhưng để người ta có chút “chờ mong” cũng tốt.

Dù sao bây giờ bên dưới cũng chỉ nói thầm mà thôi, không khiến họ đắc tội với ai, sợ cái gì!

- Đúng vậy, tuy Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng nghỉ ngơi, nhưng sao lại không biết rõ việc thay đổi nhân sự lớn của khu Đại trung hoa?

- Coi như tranh cãi với Trầm Bồi Sinh, cũng không nên buông tay mặc kệ, chẳng quan tâm đến chuyện gì như thế.

- Đúng vậy, chính vì thế ai dám yên tâm để hắn có hi vọng trở thành giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa chúng ta? Tôi nói nếu như, nếu như hắn trở thành tổng giám đốc chấp hành, với phong cách làm việc như vậy, ai có thể yên tâm chứ.

- Đúng vậy…

Những tiếng thì thầm to nhỏ tụ tại một chỗ, tạo thành âm thanh cũng không nhỏ.

Hàn Nhật Trình trái xem phải nhìn, thấy lực lượng tăng nhiều, lập tức cười lạnh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đối với nghị luận của mọi người ở đây làm như mắt điếc tai ngơ, nhìn Hàn Nhật Trình rồi hơi gật đầu,

- À, thì ra là do Trầm Bồi Sinh đề bạt lên!

- Hắn cũng rất coi trọng ông đó!

Bạch Tiểu Thăng ý vị thâm trường nói.

Câu nói này của Bạch Tiểu Thăng giống như giẫm phải đuôi của Hàn Nhật Trình.

Hàn Nhật Trình lập tức chỉ Bạch Tiểu Thăng, trừng mắt hét lớn,

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, lời này của anh là có ý gì?

- Anh nói tôi là người của Trầm Bồi Sinh!

- Tôi cho anh biết, vô duyên vô cớ, anh cũng không thể nói năng linh tinh, làm tổn hại danh tiếng của tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để yên cho anh!

- Hàn Nhật Trình tôi nằm vùng bên cạnh Trầm Bồi Sinh, điều tra những vấn đề của hắn, không tin thì anh có thể hỏi mọi người, hai ngày này tôi đã ra sức điều tra xét xử “Nghiệt dư” của hắn!

Hàn Nhật Trình hét to, tự mình tranh công, lập tức hơi nheo mắt lại, cười lạnh nói,

- Anh có phải cho rằng tránh xa tôi, anh sẽ có được sự ủng hộ của Hạ tổng. Anh quá ngây thơ rồi, ở tuổi của anh mà cũng muốn dòm ngó chức vị tổng giám đốc chấp hành khu Đại trung hoa? Anh năm nay có đủ ba mươi tuổi không? Chúng tôi làm sao yên tâm giao khu Đại Trung Hoa cho anh?

Bên dưới cũng có người thừa cơ nghi vấn đối với tuổi tác của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bình thản nhìn Hàn Nhật Trình, trên mặt giống như cười mà cũng như không cười.

Vấn đề này ngược lại rất thú vị, giống như khiêu khích, hết lần này đến lần khác có thể làm những “người thông minh” ở đây kích động.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Trầm Bồi Sinh có lẽ nhìn thấy năng lực của người này nhưng lại không để ý đến nhân phẩm của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận