Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 905: Chớ lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp



Khi đám người Bạch Tiểu Thăng đến Vân Hải đã là sáu giờ chiều, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn còn sáng tỏ, hơn nữa bước ra khỏi khoang xe chính là nhà ga, đám người đều có thể cảm nhận được không khí trong lành.

- Cuối cùng đã đến nơi!

Bạch Tiểu Thăng duỗi cơ thể và cảm thấy thoải mái không nói ra được.

Hành trình đến Vân Hải lần này thật sự là có nhiều biến đổi bất ngờ, nửa đường còn lần lượt dừng ở ba thành phố khác nhau.

Hiện tại, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ rồi.

Ở bên cạnh, Lâm Vi Vi cũng rất kích động, nàng cầm một quyển sổ nhỏ lật xem, trong miệng còn lẩm bẩm:

- Đi Spa, tắm hơi, bia, đồ nướng, hải sản hấp. . .

- Đây là cái gì?

Bạch Tiểu Thăng ghé mắt, muốn nhìn xem một chút.

- Kế hoạch ở Vân Hải.

Lâm Vi Vi cười hì hì nói.

Bạch Tiểu Thăng muốn cầm lấy xem nhưng Lâm Vi Vi vẫn không chịu đưa.

- Hai vị, cho qua đi.

Ở phía sau, gương mặt của Lôi Nghênh không biểu tình nói.

Hành lý của ba người toàn bộ đều ở trên người hắn.

- Tôi giúp anh, tôi giúp anh.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng đến phụ giúp một tay.

Khi ba người ra khỏi ga tàu cao tốc đứng bên ngoài, liền thấy được Lâm Kha đã đến đây tiếp đón bọn họ.

Ngoại trừ tài xế và trợ lý ra, Lâm Kha không mang theo người khác đến, nhưng mà khi đến đây lại đi bằng một chiếc xe to như cái phòng!

Còn là loại cỡ lớn!

- Oa!

Lâm Vi Vi hô lên một tiếng.

- Đúng là có hơi chút khoa trương!

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được nói.

Lôi Nghênh gật gật đầu, cũng thấy có chút giá trị về mặt thể diện.

- Các người đến muộn! Có điều không sao, thành phố Vân Hải luôn sẵn sàng chào đón mọi người!

Lâm Kha cười chào nhiệt tình, đi đến bên cạnh xe và vỗ vỗ vào cái xe phòng to lớn kia:

- Tôi thuê đấy, rất tốt ! Mọi người sẽ thích nó!

Chờ bước vào trong xe, mọi người mới thực sự hiểu rõ cái gì mới là khoa trương chân chính.

Phòng khách giống như một phòng bao sang trọng với cửa sổ lớn ở bốn phía, vừa vặn có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Khi Bạch Tiểu Thăng đi cùng người nhà đến chúc thọ ở Thiên Thanh, cũng đi bằng xe phòng, nhưng nhìn xe phòng này mới biết rõ, chiếc xe phòng mà bọn họ thuê kia thật sự chỉ là loại rất phổ biến.

So sánh giữa hai bên, hoàn toàn là sự chênh lệch giữa phiên bản cao cấp với phiên bản đơn giản.

Chiếc ghế sô pha rộng lớn, bất kỳ ai khi đã ngồi xuống đều sẽ cảm thấy cả người lún xuống, không muốn đứng lên, càng không cần nói thêm về sự êm ái dễ chịu mà bản thân đang tận hưởng.

Sau khi mọi người ngồi xuống, trợ lý của Lâm Kha đưa đồ uống lên.

Mọi người vừa uống vừa trò chuyện, thuận tiện ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt vời bên ngoài cửa sổ.

Nhận thấy cách bài trí phong cảnh nơi đây hoàn toàn khác biệt với phương Bắc, Bạch Tiểu Thăng rất cảm khái:

- Tôi nên đến đây sớm hơn một chút, nửa đường dừng lại vậy mà chậm trễ gần hai mươi ngày rồi!

- Hiện tại cũng không muộn mà, nhân dịp tôi đi chơi ở đây cũng đã quen thuộc, tôi sẽ đưa các người đi.

Lâm Kha xung phong nhận việc này.

- Cô đã đi chơi ở đây tới hai mươi ngày rồi mà vẫn chưa chán sao?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nói.

Lâm Kha cười một tiếng:

- Ở Vân Hải, anh càng ở thì sẽ càng thích nơi này, cuối cùng, đừng bảo là hai mươi ngày, hai mươi năm anh cũng sẽ vui lòng! Nơi này có phong cảnh đẹp, không khí trong lành, hơn nữa nhịp sống chậm rãi, không chỉ đơn giản là cảm thấy thoải mái thôi đâu!

- Vui đến quên cả trời đất, cô không quên mình cần hoàn thành công việc chứ?

Bạch Tiểu Thăng trêu đùa nói.

Lâm Kha bĩu môi, dường như rất xem nhẹ vấn đề này.

- Nói cho anh biết, quan sự vụ như tôi đây đã đạt danh hiệu quan sự vụ ưu tú ba năm liên tiếp, còn tất cả chỉ tiêu bên trên đưa ra trong năm nay đều đã hoàn thành vượt mức, đừng nói là ở lại hơn mười ngày, tôi thích thì có thể ở luôn nơi đây đến sang năm.

Lâm Kha vênh mặt đắc ý nói tiếp:

- Hơn nữa a, tôi đạt được đánh giá ưu tú trong đợt kiểm tra đánh giá chuyên môn, nhận được số tiền thưởng tới mấy trăm ngàn, thừa đủ cho tôi thoải mái mà hưởng thụ!

Lâm Kha có vẻ bề ngoài nho nhỏ, khuôn mặt non nớt, trũng vào bên trong ghế sô pha giống như đứa trẻ nhỏ đang mang nét mặt tự hào.

Đặc biệt là lúc này đang thể hiện thành tích của mình, càng giống như học sinh tiểu học, khiến cho người ta vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

- Chuyện này quan sự vụ Lâm Kha nhất định phải đưa tôi đi cùng đó, cô xem, đây là kế hoạch du lịch của tôi!

Lâm Vi Vi lập tức lấy ra quyển sổ tay mà lúc trước đã không để cho Bạch Tiểu Thăng xem, đưa cho Lâm Kha.

- Ừm, không tệ lắm.

Ở đối diện, Lâm Kha cầm xem qua và liên tục gật đầu:

- Rất biết cách hưởng thụ đấy chứ, khoản này so với người nào đó thì mạnh hơn nhiều lắm. Được, tôi sẽ đưa cô đi cùng!

Lâm Vi Vi gật đầu thật mạnh.

Nhìn thấy hai vị mỹ nữ một lớn một nhỏ đạt được ăn ý.

Bạch Tiểu Thăng xoa xoa mặt nói:

- Vậy đưa tôi theo cùng nhé!

- Vậy tôi cũng đi cho vui!

Lôi Nghênh nói xen vào một câu, chợt thấy mọi người đều quay ra nhìn lại, hắn lập tức nhún vai:

- Tôi có thể bảo vệ sự an toàn cho mọi người.

Tối hôm đó, Lâm Kha mở tiệc chiêu đãi ở một nhà hàng ngon trong khu ăn uống gần đó, gọi lên rất nhiều món ăn đặc sản địa phương.

Bất luận là hải sản, hay là hoa quả rau củ, đều vô cùng ngon, đều có hương vị riêng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng một lần ăn như gió cuốn.

Màn đêm buông xuống mọi người đi nghỉ ngơi, không có chuyện gì.

Sáng ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng còn đang ngủ say, cửa phòng bị đập ‘rầm rầm’.

- Bạch Tiểu Thăng, có dậy ngay không, ngủ cái gì mà ngủ, tôi đến dẫn anh đi chơi này!

Lâm Kha ở ngoài cửa hô to.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng bị ồn ào làm cho tỉnh ngủ, đành phải rời khỏi giường.

Trước khi mở cửa phòng, hắn mở cửa sổ ra trước, muốn hít thở không khí trong lành mới lạ.

Cửa sổ vừa được mở ra, không khí tươi mát ập thẳng vào mặt làm cho tinh thần Bạch Tiểu Thăng vô cùng sảng khoái.

- Yeah, tôi đã đến Vân Hải rồi!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn về phía xa.

Mặt trời buổi sáng sớm lộ ra tràn đầy sức sống, giống như đang nói:

- Đừng lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp này!

Mệt mỏi đã lâu như vậy, cũng nên thoải mái thư giãn một thời gian!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, duỗi dài cả người một cái.

Cánh cửa căn phòng lại bị đập ầm ầm, bên ngoài cửa, Lâm Kha đang hét lên:

- Nhanh xuống giường đi, nhanh mở cửa cho tôi, anh là một con heo lười!

Nửa giờ sau.

Sau khi vệ sinh buổi sáng xong, ba người Bạch Tiểu Thăng đi theo sau lưng Lâm Kha, trước tiên nếm thử bữa sáng đúng chuẩn của Vân Hải.

Sau đó, Lâm Kha đưa bọn họ đi rừng dừa, đến bãi biển, quậy phá trong suốt cả buổi sáng.

Đám người vui chơi quên cả trời đất.

Lúc ăn cơm trưa, Lâm Kha hứng thú bừng bừng nói muốn dẫn bọn hắn đi thăm quan ở Thành Cổ Vân Hải.

Thực ra nói là Thành Cổ, nhưng nơi đó tuyệt đối không cổ, nó được xây dựng trong những năm gần đây, tuy nhiên là thành phố giả cổ lớn nhất, rất trang nhã.

- Ngành công nghiệp du lịch địa phương hơn phân nửa đều dựa vào nó mà phát triển đến hiện tại! Không riêng là khai thác du lịch, còn là thành phố điện ảnh, có rất nhiều điều thú vị, ở nơi này chúng ta sẽ không nhìn thấy một chút bóng dáng của hiện đại hóa, không cho phép xe tư nhân tiến vào, không cho phép xuất hiện bất kỳ công cụ gì bên ngoài như máy điều hòa nhiệt độ treo bên ngoài hay cột điện, và một số loại hình khác.

Lâm Kha say sưa giới thiệu, khen không dứt miệng:

- Nơi đó tuyệt đối là địa điểm chắc chắn phải đến khi tới Vân Hải! Sau khi mọi người đi vào, sẽ đều có loại cảm giác xuyên việt.

Ba người đều mê mẩn lắng nghe.

- Hơn nữa bên trong thường xuất hiện rất nhiều đoàn làm phim, thường thường sẽ có diễn viên nổi tiếng quay phim ở bên trong, những năm gần đây càng là rất nhiều diễn viên trẻ đẹp đấy!

Lâm Kha có chút kích động nói.

Bộ dáng đang nuốt nước bọt xuống kia làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy buồn cười.

Hiện tại, Lâm Kha như thế này trông giống như một thiếu nữ tràn đầy thanh xuân.

- Vân Hải cũng có công ty con thuộc tập đoàn chúng ta chứ?

Bạch Tiểu Thăng tùy ý hỏi.

- Có chứ, hơn nữa quy mô còn không nhỏ, một trong số đó càng là kinh người. Chẳng lẽ anh muốn đến điều tra bọn họ hay sao?

Lâm Kha nói:

- Các công ty đâu phải lúc nào cũng có nhiều vấn đề cho anh điều tra như vậy, anh cho rằng các công ty phía dưới đều là sâu mọt tham nhũng hay sao, người phụ trách công ty chất lượng tốt cũng có ở khắp nơi.

Nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu cười một tiếng:

- Cũng đúng!

Ăn cơm xong, một nhóm bốn người đi thẳng tới Thành Cổ Vân Hải.

Cả quãng đường, Lâm Kha quen thuộc đường xá và cửa hàng, liên tục giới thiệu cho đám người, dưới chân lại không lưu luyến dừng lại chút nào, chạy thẳng tới một cảnh đẹp nổi tiếng.

- 'Kính Hoa Thủy Nguyệt ', đó là địa điểm đẹp nhất ở nơi này, chỉ dùng đá cẩm thạch trắng được điêu khắc hoa cỏ kiến trúc đủ các loại màu sắc, còn đều là suối phun nhạc nước, rất đẹp!

Lâm Kha thậm chí có chút không kìm nén được.

Đám người cũng vô cùng mong đợi.

Nhưng khi bọn họ đến gần địa điểm cảnh đẹp, lại phát hiện ở đó đang có rất nhiều người bao vây xung quanh lối ra vào.

Còn rất ồn ào bàn tán nhao nhao.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Mọi người đều ngạc nhiên.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn đi tới phía trước.

- Tất cả mọi người lùi lại sau vạch đỏ! Địa điểm này, hôm nay thiếu gia nhà chúng tôi đã bao toàn bộ! Mỗi người 500 tệ, mỗi người đều có một phần, xin mọi người chờ cho ba mươi phút!

Phía ngoài đoàn người, Lâm Kha lập tức chau mày:

- Bao toàn bộ rồi? Đây là dự án công cộng của chính quyền thành phố, không lợi nhuận, ai lại dám phách lối như vậy!

- Tôi còn không tin, tránh ra, tôi muốn đi xem có chuyện gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận