Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1169: Không có manh mối, có thể mua mà

Thành phố Nam Tự là thành phố mới phát triển trong cả nước, nằm trong Top mười bảng danh sách những thành phố trẻ đầy tiềm năng.

Đi lại ở trong thành phố này để cho người ta cảm nhận được sâu sắc nhịp đập mạnh mẽ thuộc về loại thành phố tuổi trẻ kia.

Hình ảnh trăng treo sáng sớm đã không đủ để hình dung nó.

Khẩu hiệu được chính quyền nơi đây tuyên truyền ngược lại có mấy phần khá chuẩn xác,

- Ở Nam Tự một ngày, thấy mình trẻ ra mười tuổi!

Từ tám năm trước đến nay, bất quá ngắn ngủi chưa đến mười năm, Nam Tự đã trở thành thành phố có nền kinh tế mạnh mẽ, thích hợp cuộc sống văn minh mới, phát triển nhanh chóng và khiến cho người ta líu lưỡi, càng trở thành địa điểm được lựa chọn tổ chức rất nhiều hội nghị quốc tế hang đầu của Châu Á.

Trong những năm này, Công ty giấy lụa Nam Tự đều thu được nhiều cơ hội lớn nhỏ thuộc về mình.

Sáng sớm.

Ba người Bạch Tiểu Thăng vừa đến Nam Tự, họ không có vội vã đi tìm khách sạn ở lại, mà là kéo theo hành lý, trước tiên tìm một nhà hàng ở ven đường, cửa hàng sạch sẽ, gọn gàng và nấu sớm một chút để ăn cơm.

Vừa đến, bọn hắn cũng rất đói bụng.

Thứ hai, cũng là lúc cảm thụ một chút nắng sớm ở Nam Tự.

Mặc dù đã biết nhiều qua thông tin, nhưng muốn hiểu rõ một tòa thành thị, cách thức tốt nhất không ai không muốn, chính là tự mình trải nghiệm.

Đám người Bạch Tiểu Thăng tới sớm, lúc tiến vào, trong tiệm ăn mới có mấy người khách đến ăn.

Bọn hắn tìm được một bàn yên tĩnh gần cửa sổ, ngồi chỗ này vừa ăn vừa nói chuyện, giương mắt nhìn có thể thấy được toàn thành phố qua cửa sổ.

Bữa sáng vô cùng phong phú.

Tiệm ăn này bán rất nhiều loại thức ăn, từ đồ nóng hổi đến đậu hủ lạnh, từ các loại ngọt mặn cháo đến các loại canh phẩm cấp, cái gì cần có đều có, bánh nướng, đốt mạch, bánh rán, quyển bánh, thang bao, cũng là ẩm thực Nam Bắc hội tụ, hơn nữa mỗi một loại quà vặt đều rất đúng vị.

- Lại nói đến vị Trầm Đại sự vụ quan kia, cũng thật sự có ánh mắt tinh tế, hai người thấy ông ta chọn những thành phố kiểu này đều là nơi rất có tiềm lực, có rất nhiều mặt phát triển. Địa phương dạng này có tương lai tốt, cơ hội nhiều. Mặc kệ là đến nâng đỡ thân tín, hay là lợi dụng tư nguyên làm công ty mặt ngoài đều kiếm được khoản lớn lợi nhuận. Còn có chính là, những địa phương này có sự phát triển nhanh, công ty tự nhiên đạt hiệu quả và lợi ích tốt, thành tích càng nhiều, lên chức cũng nhanh hơn, quả thực là con đường nhanh nhất để đưa người một nhà lên tới tổng bộ. Người bên kia phụ thuộc ông ta tự nhiên mà có sự tập trung rất đông đảo.

Nhìn ngoài cửa sổ, Bạch Tiểu Thăng đắm chìm trong nắng mai trên thành phố Nam Tự, có chút ít cảm khái.

Trầm Bồi Sinh không phải là người bình thường, người bên ngoài thu mua thuộc hạ, đều rất rải rác, người bên hắn lại hiện lên một cách rất tập trung.

Mới đầu Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kỳ lạ, lúc hiểu ra lại cảm thấy rất hợp lý.

Từ điểm đó có thể thấy, Bạch Tiểu Thăng thật sự bội phục Trầm Bồi Sinh.

Cũng như Trầm Bồi Sinh luôn thưởng thức hắn.

Đáng tiếc, hai người có quan niệm bất đồng, nhất định bước trên hai con đường khác biệt, nhất định không phải bằng hữu.

- Cho dù Trầm Bồi Sinh ông ta có ánh mắt tốt thì thế nào, thủ hạ người có nhiều thì thế nào, còn không phải cho chúng ta lập thành tích. Em nghe nói, chúng ta mở cuộc thanh tra lớn ở Nam Đô, khiến cho Trầm Bồi Sinh nổi giận lôi đình, xem ra là thật sự đánh trúng chân đau của ông ta rồi.

Lâm Vi Vi cười hì hì nói, miệng nhỏ nhẹ nhàng cắn một chiếc thang bao, trước nhẹ nhàng mút. Hút rơi nước canh, mới nuốt xuống một ngụm nhỏ, tinh tế nhấm nuốt nhấm nháp.

Vừa ăn, cô vừa nói,



- Lần này chúng ta giết tới Nam Tự, lại gây ra một trận đánh chớp nhoáng, làm một lần động tác lớn, nhất định sẽ làm cho Trầm Bồi Sinh khóc chết! Chỉ sợ, ông ta thực sự đã nguyên khí đại thương, nói không chừng sinh hoạt từ nay về sau đều sẽ thành thành thật thật, cụp đuôi làm người.

Lâm Vi Vi hiện tại rất vui vẻ, rất lạc quan.

Lôi Nghênh vùi đầu ăn mì.



Miếng thịt bò to cùng rau xanh tươi non, và một thìa lớn ớt đỏ vừa thơm vừa cay, canh cũng ngon, thịt cũng ngon, hắn ăn đến mức trán vã ra đầy mồ hôi.

- Không nên đánh giá thấp IQ của kẻ địch!

Lôi Nghênh không quên nhắc nhở trong khi đang "Trăm mối bề bộn",

- Đặc biệt là có thể dựng lên một cái sạp hàng người lớn như vậy, không hề đơn giản chút nào!

Cùng nhau đi tới bước này, bọn hắn xem như đã được kiến thức qua Trầm Bồi Sinh đến tột cùng có bao nhiêu "Thuộc hạ", ánh sáng của bọn hắn điều tra ra những khoản sổ sách kia đều làm người ta líu lưỡi, những người này cũng đều là "Tụ tập" cùng nhau, đến mức rải rác các nơi, cũng hẳn là có, nhưng đều không dễ để tra ra.

Lôi Nghênh chỉ nói là một sự thật thực tế.

Lâm Vi Vi cũng có chút không được chịu phục.

Cô cảm thấy rằng đã đại thắng một lần, còn không cho bản thân ủng hộ tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi, vậy cũng quá cẩn thận rồi.

Hơn nữa, ai đánh giá thấp IQ của đối thủ!

Nên coi trọng, tất nhiên vẫn là phải coi trọng!

Nghe Lôi Nghênh nói, Bạch Tiểu Thăng dừng đũa lại, nghĩ nghĩ, gật đầu chân thành nói,

- Anh nói kiểu này, tôi cũng cảm thấy, làm đối thủ với Trầm Bồi Sinh, vẫn có được một điểm tốt! Chính tôi . . . Dường như có chút nóng vội!

Bạch Tiểu Thăng nóng vội, thực ra có thể hiểu được.

Hắn khát vọng điểm số, khát vọng đạt được càng nhiều điểm số.

Hắn nghĩ đến thời điểm bốn tháng sau đó, đạt được giai đoạn thăng cấp khi có được ba mươi điểm, một lần thăng chức, trở thành Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa sánh vai với các đại nhân vật, như vậy mới có thể trèo lên cửa Ngụy gia.

Mấy ngày trước đây, lại đạt được một thắng lợi quá lớn.

Bạch Tiểu Thăng cũng có suy nghĩ thừa thắng truy kích, rèn sắt khi còn nóng, nhưng mà hiện tại tỉnh táo ngẫm lại, nóng vội thật sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?

Trong buổi sáng sớm này, Bạch Tiểu Thăng nhai kỹ nuốt chậm ăn bữa sáng, để tay lên ngực tự hỏi.

Hắn cũng không phải tuýp người vội vàng xao động, coi như về tình có thể hiểu, cũng không thể như thế, cần đè xuống dục vọng.

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng đang tự hỏi mình, cũng nhìn kỹ lại người khác.

Ở tổng bộ, Trầm Bồi Sinh biểu hiện cái kiểu táo bạo, thực ra là cố gắng làm vậy.

Loại người đó có tu dưỡng thâm hậu, để tâm tình lộ ra ngoài tất nhiên có mục đích.

Giả bộ ?

Là muốn cho ai nhìn ?

Cho Hạ lão, hay là cho những những người bên phía hắn?

Dù sao sau khi thuộc hạ dưới tay bị đánh ngã mấy lần, nếu như hắn lại không biểu lộ thái độ gì, đây chẳng phải là nhân tâm lạnh lùng sao!

Bạch Tiểu Thăng không kịp nghĩ kĩ, còn không nghĩ đến có phải liên quan đến chính mình hay không, đã cảm thấy một bóng đen lắc lư trước mắt, bị người khác cắt ngang suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Lâm Vi Vi đang nhìn mình, lắc bàn tay ở trước mắt mình.

Lôi Nghênh cũng ở một bên vừa ăn canh, vừa nhìn hắn.

- Sao thế?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn hai người.

Bọn hắn sao lại nhìn mình như vậy?

- Ừm, Vi Vi, cô nói đúng, Tiểu Thăng đang thất thần, cũng đúng là căn bản không có nghe được vấn đề của cô.

Lôi Nghênh lầm bầm một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng có chút ai oán.

- Em. . . Nói cái gì rồi? Lặp lại lần nữa, lần này anh sẽ nghiêm túc nghe.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian cười nói,

- Vừa rồi thật sự là xấu hổ quá, Vi Vi !

- Thực ra cũng không có gì.

Bạch Tiểu Thăng xin lỗi thẳng như thế, Lâm Vi Vi lập tức không hề tức giận, thậm chí nở một nụ cười với Bạch Tiểu Thăng,

- Em chính là muốn hỏi một chút. Anh Tiểu Thăng, liên quan tới bên này, anh còn có những đầu mối khác hay không, chỉ là chúng ta từ chỗ Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp lấy được những cái kia sao? Coi như anh lừa dối Lâm Ngọc biết được chỗ này có vấn đề, thế nhưng mà chúng ta đi đến bên này, muốn bắt đầu điều tra từ đâu?

Đó là cái vấn đề, cũng không thể làm việc gì mà không có đầu mối, không thể giống như đầu con ruồi loanh quanh đi loạn được.

- Nam Đô, bên phía Thanh Cảng, anh không lộ diện, nhiều lắm là ba năm ngày, cũng sẽ bại lộ sự thật chúng ta không ở nơi đó. Đến lúc đó, Trầm Bồi Sinh bọn họ nhất định sẽ tra tìm chúng ta.

Lâm Vi Vi có chút do dự, nhưng vẫn nói,

- Tuy nhiên, sáng sớm chúng ta thả ra tin tức nói đến bên này, giữa đường đi một chuyến đến Quảng Vân, đi một chuyến Nam Đô, Từ Hoảng hai súng, nhưng nơi này cuối cùng là địa điểm mà chúng ta muốn tới, cũng là một trong số 'Căn cứ' chính của bọn họ, bọn họ tỉnh táo lại, bố trí một phen ở đây, đề phòng chúng ta, đến lúc đó coi như càng phiền toái hơn.

Nhiều thì bốn năm ngày, thậm chí ngắn hơn.

Đây là thời gian dài nhất mà đám người Bạch Tiểu Thăng bọn hắn có thể ẩn nấp hành tung, và dùng để nắm bắt cơ hội.

Nếu có điểm vào, có thể nhanh chóng triển khai hành động còn dễ nói, sợ là sợ không có gì. . .

Điều đó giải thích vì sao chúng ta lén lút chạy tới đây sớm mấy ngày.

- Liên quan tới manh mối ở đây, tôi cũng không biết nhiều hơn hai người chút nào.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên.

Sau đó, hắn giải thích nói,

- Chúng ta che đậy hành tung, trước tiên, một mặt là điều tra qua, xem có thể thu hoạch được cái gì hay không!

- Một phương diện khác, cũng làm cho bọn họ mất đi hành tung của chúng ta, lại đột nhiên phát hiện chúng ta ở ngay chỗ này, bọn họ chắc chắn sẽ gây ra phản ứng.

- Chỉ cần bọn họ động, các manh mối và điểm vào sẽ xuất hiện thôi!

Thì ra, Bạch Tiểu Thăng có dự định như thế này!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh bừng tỉnh hiểu ra.

- Hơn nữa là, chúng ta không hề có manh mối, nhưng mà người khác lại có.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Chúng ta có thể mua mà !

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh liếc nhìn nhau, trong nháy mắt nghĩ đến nữ nhân tên "Dư Doanh" kia.

- Bất quá bởi vì như vậy, tin tức chúng ta ở thành phố Nam Tự, không phải đã có khả năng sớm bại lộ sao? Nữ nhân kia rất giảo hoạt! Hơn nữa không thể cam đoan, cô ta sẽ không đem cái tin tức này bán cho Trầm Bồi Sinh !

Kể từ khi Dư Doanh bộc lộ tính tình thật của mình, Lâm Vi Vi cảm thấy rất không thích..

Đặc biệt là, nữ nhân kia còn tán tỉnh và chọc ghẹo Bạch Tiểu Thăng!

Nghe được lời cảnh giác của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng cười,

- Chúng ta chính là đã vừa cùng cô ấy giao dịch một 'Đơn hàng lớn', trước mắt đưa ra yêu cầu giữ bí mật trong ba năm ngày, tôi tin cô ấy vẫn sẽ đáp ứng, qua đi ba năm ngày sau, cô ấy đi đưa thông tin về hành tung của chúng ta bán cho Trầm Bồi Sinh, thì càng tốt hơn !

- Cứ để cho cô ấy thay chúng ta đánh rắn động cỏ !

Bạn cần đăng nhập để bình luận