Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1494: Thù này, ta cho ngươi ghi lại ! (1)

- Hô, tâm lý ta cũng bớt tức giận đi nhiều rồi, ta có thể tha thứ cho sự tình ngươi gây ra với Vi Vi.

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh nhìn lại với Mã Thiên Kình,

- Ta biết rõ trong lòng ngươi sẽ hận ta, sẽ không bỏ qua cho ta, mà xã hội đương thời ta cũng không thể thật sự xử lý ngươi.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Nói cho ngươi, ta tên là Bạch Tiểu Thăng ! Nếu muốn trả thù, tùy thời có thể làm, bất quá ngươi về trước đi hỏi cha của ngươi một chút, nếu không phải là vì ngươi hôm nay tự ý gây chuyện, liền có thể cùng ta khai chiến!

- Kết quả như thế nào, ta đều chờ đợi !

Bạch Tiểu Thăng tự báo tên họ, đồng thời còn không sợ hãy, khiến cho Trầm Thanh Khâu đang vịn Mã Thiên Kình đôi mắt cũng co rụt lại.

Vị này, sợ không phải là nhân vật bình thường !

- Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng !

Mã Thiên Kình bụm mặt, hơi cúi đầu, không dám đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, trong miệng lại trầm thấp đọc lấy cái tên này, tựa như phải thâm sâu ghi lại, sớm báo thù nỗi nhục nhã vào chiều hôm nay.

Grace không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng, nào có chuyện đắc tội người khác, còn nói cho người khác biết tính danh bản thân, đây không phải là quá ngu xuẩn sao.

Bất quá, nàng lại cảm thấy, hình tượng của Bạch Tiểu Thăng này, rất đẹp trai !

Bạch Tiểu Thăng lườm Mã Thiên Kình một chút, quay người rời đi.

- Chúng ta đi. Mã thiếu gia được khoản đãi, thân thể khó chịu, cũng đừng tiễn nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói câu sau cùng này, khiến cho Mã Thiên Kình uất ức như muốn phun máu, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt che lấp nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong lòng chỉ gào thét một câu,

- Ta muốn giết ngươi! Không báo thù này, Mã Thiên Kình ta thề không làm người !

Mã Thiên Kình trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng mang theo hai nữ nhân, nghênh ngang rời đi, hận ý trong lòng tăng vọt lúc này đã tới điểm bùng phát, đơn giản như là Hoàng Hà dậy sóng, liên miên bất tuyệt, đều nhanh vỡ đê mà ra.

Chính mình đường đường là thiếu đổng của tập đoàn Dược Mã, chẳng ngờ hôm nay thế mà gặp phải nhục nhã lớn như vậy, ngay trước mặt mọi người bị người khác cho ăn mười mấy cái tát!

Lại còn ngay trước mặt nữ nhân nữa chứ!

Lại còn chính là nữ nhân mà mình vừa ý!

Phẫn nộ, xấu hổ, oán hận, khiến cho sắc mặt của Mã Thiên Kình trở nên vặn vẹo, nhìn qua đơn giản giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

- Thiên Kình thiếu gia, ngài, ngài. . .

Trầm Thanh Khâu vốn muốn hỏi thương thế của Mã Thiên Kình có nặng lắm không, có muốn lấy đá chườm lên mặt một chút không, nhưng mà trông thấy trong mắt của Mã Thiên Kình tràn đầy tia máu, lệ khí ngập trời, hàm răng cắn nát, liền bị dọa chỉ biết lặng lẽ lui xuống.

- Phế vật! Tất cả đều là phế vật, các ngươi toàn bộ... Hắn. Mẹ nó là phế vật !

Mã Thiên Kình chỉ Sam hôn mê bất tỉnh đang nằm trên mặt đất mà gào thét, lại chỉ Trầm Thanh Khâu rồi chửi ầm lên.

Ánh mắt của Trầm Thanh Khâu co rúm lại, không dám cùng Mã Thiên Kình đối mặt.

Xác thực, hắn vừa rồi chẳng những không có động thân ra bảo vệ chủ nhân, ngược lại còn chạy ra sau lưng Mã Thiên Kình trốn, khiến cho đổng thiếu phải chịu bạt tai, đây là sự thật mà cho dù dùng lời lẽ hay như thế nào cũng không thể ngụy biện được.

Mã Thiên Kình nhìn sắc mặt của Trầm Thanh Khâu, lại nghĩ tới một màn vừa rồi, hỏa khí bạo tăng, tiến lên phía trước quạt thẳng vào mặt Trầm Thanh Khâu.

Trầm Thanh Khâu bị đánh một cái liền bụm mặt tránh né, vừa tránh sang bên cạnh vừa hô,

- Thiên Kình thiếu gia, ngươi ngươi, bình tĩnh lại một chút. . .

- Ngươi còn tránh, cho ngươi tránh nè!

Mã Thiên Kình đánh mấy lần không có trúng đích, lập tức rống lên như sấm.

Trầm Thanh Khâu biết rõ bản tính của thiếu gia nhà mình, biết rõ nếu hôm nay không cho hắn đánh thì phiền phức sau này là không thể tránh được.

Tâm lý của Trầm Thanh Khâu đã quyết, lập tức không có tránh nữa.

- Hạ tay xuống !

Mã Thiên Kình quát to.

Trầm Thanh Khâu dùng vẻ mặt cầu xin làm theo.

Mã Thiên Kình thật không khách khí, nhắm thẳng vào mặt Trầm Thanh Khâu tay trái giơ ra, một bên tụ hết khí lực, một bên chửi ầm lên,

- Phế vật ! Phế vật !

Điên cuồng đánh Trầm Thanh Khâu trọn vẹn một phút đồng hồ, Mã Thiên Kình lúc này mới mệt mỏi dừng tay.

Lửa giận trong hắn đã phát tiết được một chút, bàn tay cũng run lên vì đau, đi về phía tủ rượu tìm một viên đá.

Đáng thương cho Trầm Thanh Khâu, khuôn mặt đã bị đánh thành đầu heo, trên mặt loang lổ vết xanh tím, nước mắt nước mũi chảy thành một dòng, thân thể vô lực nhanh chóng ngã sấp xuống.

Mã Thiên Kình tìm cái khăn lông, để viên đá lên, rồi dùng khăn gói lại, thoa lên trên mặt mình, dùng cách này để giảm đau tiêu sưng.

Mã Thiên Kình lại nhìn Trầm Thanh Khâu đang thê thảm tiến lại gần, lập tức nhăn lông mày lại, ánh mắt lạnh lùng, ra lệnh,

- Từ bây giờ trở đi, ngươi đi thu thập toàn bộ thông tin của tên kia về cho ta! Ta nhất định phải tìm ra tên Bạch Tiểu Thăng kia, đánh cho hắn không còn một cái xương nào lành lặn !

Mã Thiên Kình nói với giọng quyết tâm, lại quyết tuyệt.

Thù này hắn muốn báo, mà lại còn là không thể chờ đợi để báo thù được nữa !

- Thiên Kình thiếu gia, chuyện này, làm như vậy không được a !

Trầm Thanh Khâu thần sắc thống khổ bụm mặt, nhưng vẫn còn dám biểu đạt sự phản đối của mình.

Phải biết rằng, Trầm Thanh Khâu hắn là người được tự thân gia chủ Mã gia tuyển chọn cho Thiên Kình thiếu gia làm quân sư, một khi thiếu gia đi sai bước mà hắn không có kịp thời ngăn lại, vậy thì nó không chỉ là trách mắng đơn giản.

Trầm Thanh Khâu biết rõ lợi hại trong đó, không dám không khuyên giải ngăn cản, cho dù kết quả có thế nào cũng phải kiên trì khuyên giải.

- Không được? Lời của ta cũng không được? Lời của ta không có trọng lượng nữa đúng không!

Mã Thiên Kình phẫn nộ cầm một chai rượu lên ném qua.

Trầm Thanh Khâu chật vật trốn tránh, nhưng trong miệng vẫn đưa ra lý do của mình.

Bất kể như thế nào, hắn phải đem lợi hại trong đó nói rõ hết cho Mã Thiên Kình biết.

- Thiên Kình thiếu gia, người tẻ tuổi tên Bạch Tiểu Thăng kia, cùng tên to con bên cạnh hắn, có thể vô thanh vô tức quật ngã hơn ba mươi người ! Ngay cả cao thủ ngài dùng rất nhiều tiền để mời tới là Sam, ở trước mặt người ta cũng không có sức đánh trả.

Mã Thiên Kình nghe xong, tức giận đến mức ném túi chườm đá ra ngoài.

- Ta cho ngươi nhắc lại, cho ngươi nhắc lại vết sẹo của ta hả?

Trầm Thanh Khâu tiếp tục thét lên,

- Người cơ trí như ngài, mời ngài nghĩ lại một chút! Muốn động bọn hắn, thì cần đến bao nhiêu người, cho dù là nhân số đông gấp đôi cũng chưa chắc đã đủ, trực tiếp gọi hơn trăm người? Nhiều người như vậy liền nhất định có thể báo thù sao? Nếu vẫn không thành công chúng ta lại tìm thêm giúp đỡ. Phe phái, vận dụng hỏa khí, thuê sát thủ?

Nghe đến mấy câu này, đôi mắt thâm độc của Mã Thiên Kình lập tức sáng lên,

- Ý kiến hay a!

Trầm Thanh Khâu nghe vậy bị dọa kêu to một tiếng, tranh thủ thời gian kêu to,

- Tuyệt đối không thể làm như thế a, Thiên Kình thiếu gia !

- Một khi trả thù thành công, bọn hắn không chết cũng tàn phế, sẽ chính là cực độ phiền toái! Cảnh sát Phương Tây cũng không phải ở không, cho dù Thiên Kình thiếu gia ngài sau lưng có tập đoàn Dược Mã, bên này có bao nhiêu đại gia tộc hỗ trợ, ngài vẫn sẽ phải đứng trước vành móng ngựa, sẽ gặp tai ương lao ngục! Ta không thể để cho ngài gặp phải những nguy hiểm như thế này a!

Mã Thiên Kình nghe xong thì lông mày nhăn lại.

Sau khi phát tiết lửa giận, rồi dùng đá lạnh chườm lạnh đầu óc hắn cũng đã tỉnh táo lại một chút, tìm về được một chút lý trí.

Xác thực, bởi như vậy, tính chất liền thay đổi !

- Một khi ngài bị tố cáo, nếu làm không tốt để tin tức truyền về trong nước, sẽ nhấc lên một làn sóng dư luận, ngài không biết đâu, hiện tại internet ở Hoa Hạ có bao nhiêu lợi hại. Những người dân thường cũng không phải là chỉ biết ngồi không! Một khi trở thành tiêu điểm, liền ngay cả tập đoàn Dược Mã, liền cả cha của ngài, đều sẽ nhận phải ảnh hưởng hết sức to lớn!

Trầm Thanh Khâu nói một lúc, không thèm nghỉ ngơi vẫn nói tiếp,

- Cho dù, Thiên Kình thiếu gia coi như không có ảnh hưởng, nhưng ngắn hạn là rất khó có thể về nước! Cái ngắn hạn này phải dùng mấy năm để cân nhắc đó!

Mã Thiên Kình nghe được một câu cuối cùng, đôi mắt bỗng nhiên hơi co lại.

Mấy năm không được về nước, như vậy sao được!

Coi như hắn là đứa con trai cha hắn yêu quý nhất, là người có hi vọng thừa kế gia nghiệp nhất, nhưng nó cũng không đại biểu cho việc hắn không có anh em, không có cạnh tranh!

Lúc này hắn bức thiết muốn đầu tư vào đoàn đội Rhine như thế, chính là vì để thể hiện năng lực của mình cho gia tộc trông thấy, để cho tư cách thừa kế của mình vững vàng hơn một chút!

Kết quả, không nghĩ tới lại tao ngộ nhục nhã lớn như thế.

- Còn có, hai người kia thoát khỏi chúng ta vây công, hoặc là chỉ là thụ thương xong việc, chữa khỏi thương thế, bọn hắn chắc chắn sẽ trở về trả thù ngài. Bên người ngài chắc chắn không thể lúc nào cũng mang theo nhiều người như vậy để bảo hộ đúng không, đến thời điểm đó, an nguy của ngài mới trọng yếu nhất !

Trầm Thanh Khâu vẫn tiếp tục nói.

Hai người kia đều rất quỷ mị. Một khi trở lại trả thù, tin tưởng sẽ không chỉ là động khẩu đơn giản như vậy!

Sau trong đôi mắt của Mã Thiên Kình đã ẩn ẩn xuất hiện một vòng kiêng kị.

- Vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ, thù này, ta không thể báo sao !

Mã Thiên Kình càng nghĩ càng không cam tâm, nhịn không được nổi giận quát to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận