Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2693: Phiên ngoại: Kết cục thật sự

Sau khi Bạch Tiểu Thăng trở thành chủ tịch tập đoàn Chấn Bắc ba tháng, một đám cưới long trọng được tổ chức ở quê anh.
Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên chính thức kết hôn.
Đám cưới này được cả thế giới chú ý, cũng khiến cho vô số người ở địa phương đổ xô ra đường.
Trên trăm ông trùm trong giới kinh doanh, mười mấy chính khách ở các đất nước và khu vực khác nhau, cộng thêm các truyền thông nổi tiếng trên thế giới đều tập trung ở đây.
Điều này đủ để cho người dân ở địa phương chạy đến xem phong thái của các nhân vật nổi tiếng.
Trong nhà, Bạch Tiểu Thăng mặc bộ vest phẳng phiu với dáng vẻ tiêu sái ung dung, mặc cho đám bạn xấu Trịnh Đông Tỉnh, Lục Thanh Phong, Kelvin, Alan, Đổng Thiên Tú, Trần Phi Tù loay hoay.
Cả đám cưới đều do bọn họ sắp xếp.
- Có phải làm thế nào quá khoa trương không? Sao có nhiều người tới vậy? Cả người quen với không quen đều đến.
Bạch Tiểu Thăng nói nhỏ, anh chưa bao giờ có cảm giác bị sai khiến đến mức xoay quanh lại khiến cho tay chân người ta luống cuống như vậy.
- Chuyện lớn trong đời người dù sao cũng phải đặc biệt náo nhiệt chứ? Cho dù anh muốn đơn giản, vậy anh có nghĩ tới cô chủ nhà họ Ngụy người ta không? Người ta chính là thiên kim trong gia đình giàu có, phô trương thế này mới không làm cô ấy phải chịu uất ức.
Trịnh Đông Tỉnh ở bên cạnh dặn dò lại Bạch Tiểu Thăng những điều cần chú ý trong đám cưới, vừa lải nhải.
Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể im lặng.
Nhưng vừa nghĩ tới Ngụy Tuyết Liên ở bên kia hẳn cũng không dễ chịu gì. Đám phụ nữ mình quen như Bạch Nguyệt Phong, Lâm Vi Vi, Tử Nguyệt, Mạc Hân, Ariel, Tô Lăng Ngữ, Miros, Jami, Nagasha xúm lại, tất nhiên cũng sẽ bận rộn, Bạch Tiểu Thăng có chút đau lòng cho bà xã của mình.
Nhưng giống như lời Trịnh Đông Tỉnh nói, loại chuyện lớn của cả đời người này trước giờ luôn giằn vặt người ta nhất.
Còn phải để cho cả thế giới đều biết Ngụy Tuyết Liên là người phụ nữ của mình!
Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới những điều này thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cam tâm tình nguyện tiếp nhận tất cả an bài.
Không biết trải qua bao nhiêu khâu, không biết gặp bao nhiêu người thân, bạn bè, cũng không biết gặp bao nhiêu khách quý khách, cuối cùng Bạch Tiểu Thăng thấy được cô dâu của mình trên hội trường đám cưới.
Ngụy Tuyết Liên mặc váy cưới màu trắng, tay cầm bó hoa tươi với vẻ xấu hổ cùng lo lắng, chẳng khác nào tiên nữ trên trời, làm cho hơn mười phù dâu phía sau cũng trở nên kém sắc, cũng trở thành hình bóng duy nhất trong mắt của Bạch Tiểu Thăng.
Bạch Tiểu Thăng bước tới và nắm tay Ngụy Tuyết Liên, bọn họ bốn mắt nhìn nhau rồi cười suốt.
Cụ Lý Phượng Quan được vợ chồng Bạch Minh Hành, Lý Thu Vân đỡ đi tới, vui mừng nhìn đôi vợ chồng mới cưới.
Ở trong lòng của bọn họ, tài sản, danh lợi đều không bằng hạnh phúc của đám con cháu.
Dưới sự chú ý của cả thế giới, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên ôm nhau, lộ ra nụ cười hạnh phúc nhất của cuộc đời bọn họ.
...
Sau đám cưới khiến cho đàn ông và phụ nữ trên cả thế giới phải hâm mộ, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên nắm tay nhau lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
Bọn họ xuất hiện ở trên một hòn đảo nhỏ tuyệt đẹp trên Thái Bình Dương để hưởng tuần trăng mật.
Đảo này là do Bạch Tiểu Thăng mua.
Ngoài vợ chồng bọn họ còn có vợ chồng Lôi Nghênh và Tử Nguyệt, vợ chồng Lưu Văn Đao và Nguyệt Phi Yến. Chẳng qua hai đôi này ở chỗ khác của hòn đảo.
Đi cùng hai đôi vợ chồng này còn có Lâm Vi Vi và Bạch Nguyệt Phong.
Mặc dù tuần trăng mật là thế giới của hai người, nhưng nếu cả hòn đảo chỉ có hai người thì khó tránh khỏi quá vắng vẻ đi? Nghĩ tới một bữa tiệc còn chẳng có ai, như vậy không tốt lắm.
Ban ngày lướt sóng, lặn xuống biển, câu cá, buổi tối có bữa tiệc bên lửa trại, hát hò khiêu vũ. Cuộc sống này chính là thời gian vui vẻ nhàn nhã nhất của Bạch Tiểu Thăng.
Một ngày, Bạch Tiểu Thăng dựa sát vào lan can trên du thuyền, mỉm cười hỏi Ngụy Tuyết Liên:
- Chờ chúng ta già rồi thì tới đây dưỡng lão đi? Hay gọi cả những bạn tới ở cùng nữa, em thấy sao?
- Được, chẳng qua tới lúc đó còn lâu. Dù sao anh là chủ tịch của tập đoàn Chấn Bắc còn phải phấn đấu mấy chục năm nữa chứ.
Ngụy Tuyết Liên dựa đầu vào ngực Bạch Tiểu Thăng, nghe nhịp tim của anh, dùng ngón tay vẽ từng vòng tròn trên ngực anh.
- Vậy chúng ta tranh thủ sinh ra một Tiểu Bạch, em thấy được không?
Bạch Tiểu Thăng bị cô làm cho ngứa ngáy, khẽ cười và ghé lại gần, muốn làm một con heo đẩy cải trắng.
- Ghét, không đứng đắn.
Ngụy Tuyết Liên e lệ đánh anh, lại phát hiện người này có chút được voi đòi tiên.
- Này, đang ban ngày ban mặt, anh làm người ta nhìn thấy mất.
- Ở đây chỉ có em và anh, trời xanh biển rộng, làm gì có ai nữa chứ?
Bạch Tiểu Thăng chớp chớp mắt ghé lại gần hơn:
- Cho dù em có la rách cổ họng, cũng chẳng có ai tới cứu em đâu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có những tiếng động cơ vang lên.
Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai chiếc mô tô nước lao nhanh đến.
Hai người cưỡi mô tơ nước là Bạch Nguyệt Phong và Lâm Vi Vi.
Vẻ mặt Ngụy Tuyết Liên nhất thời đỏ lên, đẩy Bạch Tiểu Thăng ra.
Nhìn thấy Lâm Vi Vi ở phía xa, Ngụy Tuyết Liên bỗng nhiên ghé sát lại gần Bạch Tiểu Thăng và cười híp mắt nói:
- Cô thư ký nhỏ này của anh đúng là toàn tâm toàn ý với anh đấy. Em thấy khi anh gặp chuyện, cô ấy thật sự đau lòng gần chết, mấy ngày liền mất hồn mất vía. Nếu không anh cũng nạp vợ bé đi. Dù gì anh cũng có thân phận tù trưởng Châu Phi, pháp luật bên kia cho phép đấy.
Bạch Tiểu Thăng cười lạnh giơ tay:
- Đánh mông em bây giờ!
Ngụy Tuyết Liên vội vàng cười tránh đi.
Nhưng vừa tránh, cô bỗng nhiên kêu a một tiếng, đau chân rồi.
- Sao vậy?
Bạch Tiểu Thăng vội vàng đỡ cô ngồi xuống, kiểm tra tình trạng vết thương.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng động lạ truyền đến, hai người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Cách đó mấy chục mét, chiếc mô tô nước của Bạch Nguyệt Phong không biết tạ sao lại đụng phải chiếc mô tô nước của Lâm Vi Vi, hai chiếc mô tô nước đều lật, hai người phụ nữ ngã vào trong nước.
Sự cố xảy ra đột ngột!
- Không tốt!
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên lập tức thay đổi.
- Đi cứu người!
Ngụy Tuyết Liên liền nói ngay, nhưng vừa muốn đứng dậy lại biến sắc, ngã trên boong thuyền.
- Em đang thế này thì đừng xuống nước, để anh đi!
Bạch Tiểu Thăng giữ cô lại và nhặt phao cấp cứu lên rồi nhảy xuống nước, bơi về phía nơi xảy ra chuyện.
Trình độ Bạch Tiểu Thăng bơi không tệ, lúc này lại là tình huống nguy cấp nên tất nhiên dùng hết tiềm năng, rất nhanh đã bơi tới nơi xảy ra chuyện.
Hai người phụ nữ đều đang hết nổi tới chìm, tình hình không ổn.
Bạch Tiểu Thăng cố nắm lấy Bạch Nguyệt Phong ở gần nhất.
Bạch Nguyệt Phong có hơi choáng váng, không biết rõ tình hình, tay chân lộn xộn, cơ thể xoay loạn.
Bạch Tiểu Thăng cố hết sức mới đeo được phao cấp cứu cho cô ta, lại cố hết sức bơi về phía Lâm Vi Vi.
Lúc này, Bạch Tiểu Thăng lao nhanh, may mà cuối cùng vẫn nắm được Lâm Vi Vi.
Tình hình Lâm Vi Vi không tốt hơn Bạch Nguyệt Phong, cô theo bản năng giãy giụa, trên đầu còn chảy máu.
Bạch Tiểu Thăng không có cách nào kéo cô lên, lại bị cô ôm lấy, nhất thời khó có thể tránh thoát.
Hai người chìm nổi trong nước và liên tục sặc nước.
Cuối cùng, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng không làm gì được.
Lúc này, cho dù là Ngụy Tuyết Liên trẹo chân tới cứu, sợ cũng không có cơ hội.
Một giây trước còn ngọt ngào tốt đẹp, giờ phút này cái chết đến gần làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy bi thương tuyệt vọng.
Trong phút chốc, anh cảm giác sức lực của mình đã cạn kiệt, bản thân và Lâm Vi Vi đang chìm xuống dưới.
- Sắp phải chết...
Trong đầu Bạch Tiểu Thăng chỉ có một câu nói này.
Trong mơ hồ, anh nhớ tới lúc chìm xuống lập tức thấy Ngụy Tuyết Liên trên du thuyền phía xa, cô hình như đang sốt ruột hô to nhưng dù thế nào mình cũng không nghe được giọng của cô.
Sắp chết rồi.
Ở trong nước, Bạch Tiểu Thăng nhắm hai mắt lại.
Không phải anh không cố hết sức mà sức lực con người thật sự có hạn.
Giây phút chìm về phía đáy biển, Bạch Tiểu Thăng chợt nghe được một giọng nói thỉnh thoảng kèm theo tạp âm.
- Mở, mở, mở...
Trong nước làm sao có thể có giọng nói? Ý thức của Bạch Tiểu Thăng dần dần mơ hồ lại cảm thấy tò mò.
- Mở lại!
Cuối cùng giọng nói này không còn đứt quãng nữa mà trở nên trong trẻo.
- Kiểm tra đo lường thấy kí chủ có nguy hiểm đến tính mạng, mở lại!
Sau đó là một giọng nói rõ ràng hơn, giọng nói của Hồng Liên.
- Tôi đã về rồi!
Trên du thuyền, Ngụy Tuyết Liên sốt ruột nhìn về phía xa, nơi đó đã không nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi nữa.
Cô quyết định bất chấp tất cả, nhảy xuống, nghĩ cách cứu Bạch Tiểu Thăng, cho dù chết cũng phải cùng chết.
Đúng lúc này, Ngụy Tuyết Liên chợt thấy có hai người từ dưới nước trồi lên.
Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi đã hôn mê đang cố bơi về phía du thuyền, tốc độ còn nhanh hơn một con cá heo.
Cuối cùng, ba người được cứu.
Bạch Tiểu Thăng kiệt sức nằm ở trên du thuyền nhìn lên trên không trung, khóe miệng cong lên cười.
- Ba người có thể trở về là tốt rồi!
Ngụy Tuyết Liên mừng đến chảy nước mắt.
Bạch Tiểu Thăng cố gắng giơ tay lên, mỉm cười khẽ xoa đầu cô, nói một câu không hiểu nổi:
- Là bốn.
Một tháng sau.
Bạch Tiểu Thăng lại đi tới biệt thự bí mật của Bạch Chấn Bắc, vẫn là Tư Đồ Dần tiếp đón anh.
- Tiểu Thăng, cậu tới có chuyện gì sao?
Tư Đồ Dần rất sửng sốt vì Bạch Tiểu Thăng vẫn có thể tìm tới nơi này.
- Là gặp được một người bạn.
Bạch Tiểu Thăng mỉm cười chỉ vào mi tâm của mình:
- Cô ấy đã tỉnh lại!
- Cô?
Tư Đồ Dần sửng sốt, sau đó tròng mắt co lại, hình như đã hiểu rõ Bạch Tiểu Thăng ám chỉ điều gì.
Nhưng Tư Đồ Dần lập tức im lặng.
- Ngài Tư Đồ, tôi có thể gặp cô ấy không?!
Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc yêu cầu.
Đó là một yêu cầu kỳ lạ.
Tư Đồ Dần há hốc miệng, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ khẽ nói:
- Là cô ấy nói cho cậu biết chuyện liên quan tới cô ấy à?
Bạch Tiểu Thăng gật đầu.
Tư Đồ Dần xoắn xuýt một lúc, cuối cùng đứng dậy:
- Cậu đi theo tôi!
Bạch Tiểu Thăng lập tức có chút chờ mong, đi theo Tư Đồ Dần tới tầng dưới cùng của biệt thự này.
Trên đường đi tới, Bạch Tiểu Thăng lại than thở về sự lợi hại ở đây, khắp nơi đều lộ ra công nghệ cao hơn thời đại này.
Cuối cùng, hai người tới tầng dưới cùng của biệt thự, đó là một phòng thí nghiệm cực lớn.
Dọc đường đi, Tư Đồ Dần vẫn nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng:
- Năm đó, lão chủ tịch không phải nhận nuôi hai đứa trẻ mà là ba, người thứ ba là một đứa bé gái rất thích hoa sen màu đỏ.
- Cô ấy thật ra là cháu gái mối tình đầu của lão chủ tịch, bởi vì tình cảm năm đó mà cả đời lão chủ tịch đều không lấy vợ.
- Cô bé kia mắc chứng bệnh mà y học hiện đại không thể chữa được, khi còn chưa hiểu chuyện đã phải ở trong phòng đặc biệt, cắt đứt tất cả mọi thứ bên ngoài có khả năng lây nhiễm. Cho nên Tuyên Ngữ và Tuyên Ngôn cũng không biết mình có cô em gái này.
- Khi cô ấy mười sáu tuổi thì bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, lão chủ tịch không có cách nào, lại áp dụng một cách thức thịnh hành lúc đó.
Bạch Tiểu Thăng khẽ nói ra câu tiếp theo:
- Đông lạnh cơ thể con người, chờ đợi y học tiến bước, đủ khả năng chữa trị!
Tư Đồ Dần gật đầu, nói tiếp:
- Tất cả hình ảnh cô ấy trưởng thành đến mười sáu tuổi đều được giữ lại làm số liệu, sau đó công nghệ tiến bước, có loại vật trí năng AI, chúng tôi lại biến cô ấy thành trí tuệ nhân tạo.
- Hồng Liên.
Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói.
Tư Đồ Dần gật đầu.
Cuối cùng, hai người tới trước một bình có dung tích rất lớn, phía trên có một màn hình. Bạch Tiểu Thăng thấy một người đẹp với gương mặt ảo đầy quyến rũ giống như trong tranh bước ra.
Trong đầu Bạch Tiểu Thăng vang lên giọng nói của Hồng Liên:
- Đây chính là... tôi sao?
Gương mặt trên thân bình hình như cảm nhận được gì đó, mở mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.
- Tiểu Thăng, cậu có thể phát hiện ra công nghệ ở đây vượt xa bên ngoài, thật ra nguyên nhân chính là...
Tư Đồ Dần nói một vài câu mới phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng căn bản không nghe nên dừng lại.
Xem qua Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng phát hiện bên cạnh còn có mấy bình lớn thì không khỏi sửng sốt nhìn về phía Tư Đồ Dần:
- Ở đây còn có những người khác bị đóng băng sao?
Tư Đồ Dần cười:
- Đúng vậy, một số vì hiến thân cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học, cũng có một số việc trên đời còn chưa thể vứt bỏ được.
Bạch Tiểu Thăng gật đầu và xoay người muốn đi, nhưng bị Tư Đồ Dần kéo lại.
Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ nhìn về phía Tư Đồ Dần, lại bị Tư Đồ Dần đưa tới trước một bình ở giữa.
- Nếu đã tới thì cậu hãy gặp mặt một lần đi.
Tư Đồ Dần khẽ nói.
Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ nhìn về phía bình này, thấy phía trên màn hình hiện ra một gương mặt ảo, gương mặt già nua lại có phần giống mình.
Hoặc nói là mình giống ông.
Trong lòng Bạch Tiểu Thăng có suy đoán, lập tức giật mình trợn tròn mắt.
Gương mặt ảo này lại giống như có cảm ứng, mở mắt ra và nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, sau đó lộ ra một nụ cười vô cùng hiền lành.
(Hết).
Bạn cần đăng nhập để bình luận