Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1629: Biến cố trên đường

Sau khi nghe loa phát thanh nói vậy, trong xe liền trở nên ầm ĩ.

- Tại sao vậy? Núi lở à? Không phải chứ!

- Dừng lại sáu giờ, sao lâu vậy?

- Lần này đi xuyên qua núi, tôi đã nói có thể sẽ gặp phải thiên tai gì rồi mà.

- Vậy nhanh sửa đi, phái nhiều người tới sửa, đừng làm chậm trễ thời gian xuất phát của chúng tôi!

- Nhiều công nhân bảo dưỡng như vậy mà còn cần hơn sáu giờ, quá lạc hậu rồi! Ở nước ngoài, chắc chắn không cần lâu đến như vậy...

Trong thời gian ngắn, những tiếng oán giận không ngừng vang lên.

- Dự tính sáu giờ, chắc là nói ít đi rồi, trong lúc nhất thời bố trí ổn định cho nhiều người như vậy cũng rất rắc rối.

Mặc Tử Nhạc và Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Vậy làm sao bây giờ? Anh Tiểu Thăng, chúng ta có nên vào thành phố Ly Khâu đổi sang máy bay không?

Lâm Vi Vi hỏi.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì lắc đầu:

- Không cần. Bên kia có ông Hạ, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ khổ cho những người quản lý cao cấp, chúng ta có thể lên mạng làm việc nói chuyện được. Tạm thời ở lại Ly Khâu một đêm vậy.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Mặc Tử Nhạc cười nói:

- Lúc này, thật sự phải làm phiền anh rồi.

Mặc Tử Nhạc vừa nghe, ngược lại rất vui vẻ:

- Được, được, tôi cầu còn không được đấy!

So với mọi người trong xe khó chịu buồn bực, đám người Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất bình thản.

Đoàn tàu cuối cùng dừng ở thành phố Ly Khâu, khi tàu dừng hẳn, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng cầm hành lý lên, cùng Mặc Tử Nhạc chen chúc đi xuống. Phía sau bọn họ, trong xe vẫn có rất nhiều người đang kêu gào, thậm chí chửi rủa, nhưng có rất nhiều người hiểu lý lẽ.

- Cần gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ? Xuất hiện chuyện núi lở là điều con người không thể chống lại, bên đường sắt cũng không muốn vậy.

Mặc Tử Nhạc lắc đầu.

- Không ai muốn gặp phải chuyện như vậy, nhất thời muốn trút ra bực bội là chuyện có thể hiểu được, hơn nữa sau đó, anh không nghe thấy có rất nhiều người nói chuyện rất lý trí sao.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Hi vọng bọn họ có thể lý trí hơn một chút.

Bất kể nói thế nào, chuyện bên này, mấy người bọn họ đều không thể giúp đỡ được.

Theo sự dẫn đường của Mặc Tử Nhạc, ba người Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Bọn họ ra khỏi nhà ga cao tốc, đứng ở đứng bên ngoài nhìn thấy một màu xanh tươi, thành phố Ly Khâu thực hiện xanh hóa rất tốt, nghiễm nhiên là thành phố đầy vườn hoa, ngay cả không khí cũng trong lành hơn Thiên Hỗ rất nhiều.

- Thật sự không hổ danh là thành phố thích hợp để sống nổi danh trong cả nước.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được khen.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng gật đầu tán thành.

Mặc Tử Nhạc mỉm cười và nói:

- Vừa rồi, người nhà tôi có gửi tin tức đến, xe đón chúng ta đã đến, đang ở bên ngoài quảng trường, chúng ta đi thôi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lập tức gật đầu.

Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy chiếc xe nhà họ Mặc phái tới ở bên đường, đó là một chiếc MPV, thích hợp cho mọi người ngồi.

Đợi đám người Bạch Tiểu Thăng đến gần, trong xe có một người trung tuổi bước xuống, lao thẳng đến chỗ Mặc Tử Nhạc.

- Tử mạc!

Người kia tươi cười nhiệt tình gọi.

- Chú Vương.

Mặc Tử Nhạc chào hỏi đối phương xong liền chỉ vào ba người Bạch Tiểu Thăng:

- Đây là bạn cháu, buổi tối đến nhà làm khách.

- Được, được.

Chú Vương này nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng gật đầu, rất nhiệt tình mang giúp hành lý.

Vừa nhìn cũng biết đãi ngộ của Mặc Tử Nhạc ở nhà cũng không tệ giống như hắn nói. Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau cười.

Mọi người lên xe, chiếc MPV này liền rời khỏi nhà ga cao tốc.

Trên đường đi, ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn phong cảnh hai bên đường, cũng không nhịn được khen ngợi, "thành phố xây giữa vườn hoa" - thành phố Ly Khâu, thật sự là tiếng đồn không sai, ngay cả đơn giản như xanh hoá thành phố cũng có thể làm thành nghệ thuật khiến người ta thấy thưởng thức như vậy.

Mặc Tử Nhạc cũng không ngừng nói cho ba người Bạch Tiểu Thăng nghe về cảnh đẹp cũng như những món ăn ngon ở Ly Khâu, chú Vương tài xế cũng thỉnh thoảng nói xen vào bổ sung.

Cuối cùng, chiếc MPV tiến vào một dãy đình viện theo kiểu Trung Quốc.

Thế gia trung y có thể thiếu tiền sao? Tòa nhà lớn này rất phù hợp với thói quen sống của người trong nước thế hệ trước, hơn nữa nhìn qua rất giống với sản nghiệp ở quê của Bạch Tiểu Thăng, chỉ có điều nhìn nhiều năm hơn.

Chiếc xe dừng ở cửa đình viện, đám người Bạch Tiểu Thăng xuống xe. Chiếc MPV lại di chuyển tới chỗ đỗ xe.

Nói thật, tòa nhà này thật đúng là xa hoa, cửa cũng cao lớn, nhưng đám người Bạch Tiểu Thăng đã đi qua các gia đình thế gia giàu có, đại viện nhà cao cửa rộng thật sự quá nhiều, cũng không có cảm giác quá lớn.

- Đến nhà rồi, nào, mời mọi người vào bên trong!

Mặc Tử Nhạc nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười gật đầu, chuẩn bị dẫn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi vào trong.

Đúng lúc này, có mấy người từ trong viện phía trước đi ra, hình như đang tiễn khách.

Đám người Bạch Tiểu Thăng cũng chú ý thấy có một chiếc Maybach đỗ bên đường phía ngoài.

- Tình hình ông cụ nhà ngài thật sự không tệ, không có gì đáng lo ngại cả. Mong tổng giám đốc Trần cứ yên tâm, hai ngày sau, tôi sẽ lại đến nhà khám cho ông cụ.

Người đi đầu tiễn khách ôm quyền mỉm cười nói với khách. Anh ta và Mặc Tử Nhạc trạc tuổi nhau, vẻ mặt tuấn tú, đặc biệt còn mặc áo khoác ngoài, trông có vẻ rất có phong độ.

- Vậy cảm ơn anh Mặc, xin chào, xin chào! Mong anh hãy dừng bước!

Dẫn đầu đám người được tiễn ra ngoài mặc bộ comple sang trọng, thái độ lại vô cùng cung kính.

Thấy đám người Mặc Tử Nhạc, Bạch Tiểu Thăng, khách rời đi chỉ liếc nhìn qua rồi rời đi.

Người nhà họ Mặc tiễn khách nhìn về phía Mặc Tử Nhạc, sau đó liền mỉm cười.

Trong nụ cười của anh ta rõ ràng có phần đùa cợt, hơn nữa không hề che giấu:

- Yo, đây không phải là Tử Nhạc à, sao lại trở về thế, đại Tây y!

Vẻ mặt Mặc Tử Nhạc hơi trầm xuống, nhìn đối phương nhưng vẫn vô cùng lễ phép:

- Anh Tử Quân, anh khỏe không?

- Ha ha, khỏe, khỏe!

Mặc Tử Quân ngả ngớn cười:

- Chỉ có điều người tới tìm tôi khám và chữa bệnh quá nhiều, bận với hơi mệt! Đương nhiên, cậu sẽ không thể hiểu được cảm giác này rồi.

Ngay sau đó, Mặc Tử Quân liếc mắt nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng, bĩu môi nói:

- Bạn của cậu sao? Em trai, không phải bọn họ cũng theo Tây y chứ? Em cũng đừng làm cho ông cụ chướng mắt nữa!

Đám người Bạch Tiểu Thăng cũng bất ngờ, còn chưa bước vào cánh cửa nhà họ Mặc đã gặp phải một người nhà họ Mặc như Mặc Tử Quân, đối phương còn thể hiện bộ dạng không chào đón.

Người giúp việc nhà họ Mặc sau lưng Mặc Tử Quân đều nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt khác thường.

Bạch Tiểu Thăng vẫn giữ được thái độ tự nhiên,.

Lâm Vi Vi không nhịn được âm thầm nhíu mày.

Gương mặt Lôi Nghênh trước sau vẫn không lộ cảm xúc, chỉ có điều lúc này đã có phần lạnh lùng.

Mặc Tử Quân nói chuyện không khách sáo. Không chỉ cho đám người Bạch Tiểu Thăng một thân phận "Tây y", còn nói đừng để cho bọn họ làm chướng mắt ông cụ.

Nói vậy là ngang nhiên chứng tỏ không chào đón bọn họ đến nhà sao?

Mới gặp gỡ, hai bên còn chưa nói tên họ, thân phận, hai bên không thù không oán, Mặc Tử Quân vừa mở miệng đã càn rỡ như vậy, chính là trắng trợn nhằm vào Mặc Tử Nhạc.

Thảo nào, Mặc Tử Nhạc nói hắn ở trong nhà này không được hoan nghênh, trước đó nhìn thấy thái độ của chú Vương rất tốt, bọn họ còn tưởng rằng Mặc Tử Nhạc nói quá, bây giờ xem ra hẳn là sự thật rồi.

Lúc này, vẻ mặt Mặc Tử Nhạc cũng trầm xuống, giọng điệu trở nên cứng rắn:

- Anh Tử Quân, anh nói như vậy là quá đáng rồi đấy!

Mặc Tử Quân chế giễu hắn ở trước mặt mọi người, hắn có thể nhịn, nhưng không thể đối xử với bạn của hắn như thế.

Đặc biệt còn ở trước mặt người giúp việc và các học trò của nhà họ Mặc, làm vậy bảo đám người Bạch Tiểu Thăng làm sao vào nhà được.

- Quá đáng, tôi có sao? Vậy cậu nói xem, những người này có phải là học sinh cậu dẫn về không?

Mặc Tử Quân khoanh tay cười nhìn hắn, lại nghiêng đầu nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu cũng có chức vụ không nhỏ trong giới Tây y, sao không học tập anh họ như tôi một chút. Cậu xem thử vừa rồi tôi đã tiễn ai. Đó là Lâm thị nhà giàu số một, tài sản có tới trăm tỷ! Người bạn như vậy, khách như vậy mới xứng tới nhà chúng ta! Mà không phải dẫn theo vài nhân viên thực tập gọi bạn gọi bè!

Ở trong mắt Mặc Tử Quân, ba người Bạch Tiểu Thăng, một người trẻ tuổi sắc mặt bình tĩnh, một là người đàn ông vạm vỡ mặt không cảm xúc, một cô gái khác ngược lại bộ dạng không tệ, chính là nhìn rất không vui.

Đây không phải là dẫn theo hai nhân viên thực tập và một bảo vệ tới trong nhà sao?

Bạn à?

Mặc Tử Nhạc hẳn cũng là chức vụ bác sĩ Phó chủ nhiệm, làm bạn với những người này, còn dẫn về nhà, không phải mất mặt sao?

Mặc Tử Quân còn chưa nói hết những lời sau, nhưng tất cả đều viết ở trên mặt anh ta, cho dù là ai cũng có thể liếc mắt nhìn ra được.

Trong những người giúp việc sau lưng Mặc Tử Quân, cũng có hai người lộ ra ánh mắt nghiền ngẫm, thậm chí có chút chế giễu.

Phía sau Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi kinh ngạc, quả thật tức giận muốn cười ngược.

Có Mặc Tử Nhạc ở đây, nói Mặc Tử Quân – anh họ của hắn là mắt chó coi thường người cũng hơi quá đáng, nhưng anh ta đúng là có mắt không tròng!

Lâm thị, nhà giàu số một với tài sản trăm tỷ sao?

Không nói đến, một thành phố hổ nằm rồng ẩn, người thật sự có tiền người đều che giấu kỹ không để lộ ra, tài sản trăm tỷ căn bản không đủ nhìn.

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng có tài sản thế nào?

Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa năm trước đã được đánh giá là cấp trăm tỷ, Công Xưởng Lý Nê cũng bắt đầu về phía tập đoàn hóa, bước vào quốc tế hóa, tài sản tăng vọt.

Cho dù Khoa Lý Sâm, Thăng Tỉnh Quốc Tế về sau sẽ trả lại, nhưng trước mắt đều thuộc về Bạch Tiểu Thăng, bản thân chúng cũng đủ kinh người.

Không tính tới thân phận của Bạch Tiểu Thăng là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, tài sản của anh không kém hơn bốn trăm tỷ!

Không ngờ Mặc Tử Quân tôn sùng kẻ chỉ có chục tỷ, xem người có bốn trăm tỷ là nhân viên thực tập Tây y gì đó?

Đây không phải là mắt mù, chính là hoàn toàn chỉ dành để trang trí, thậm chí còn kém hơn thủy tinh hạt châu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận