Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2638: Hắn là quan trọng (2)



Anh ta đã sắp xếp rất rất nhiều "Mật thám" ở Bắc Âu bên cạnh Bạch Tiểu Thăng. Nhưng bắt đầu từ “tin tức” đâu tiên đưa tới lại không ngừng có người xảy ra vấn đề, không phải bị chuyển khỏi Châu Âu thì tự dưng từ chức.

Hơn nữa cho dù là đưa tin tức tới cũng căn bản không có nội dung gì hữu dụng.

Lúc đầu, Ôn Ngôn tưởng Bạch Tuyên Ngữ đang làm.

Nhưng lại cảm thấy không thích hợp, bởi vì hắn không khống chế được những người này. Bắt đầu từ khi Bạch Tiểu Thăng đến Bắc Âu, người của Bạch Tuyên Ngữ ở Nam Mỹ bận rộn công việc, chắc chắn chẳng có thời gian đâu để ý tới bên này.

Sau đó, Ôn Ngôn nghĩ, sở dĩ những người tinh anh của hắn như vậy, nhất định là do Bạch Tiểu Thăng giở trò quỷ!

Bạch Tiểu Thăng đã từng là người đứng thứ hai trong Bộ giám sát của trụ sở chính, am hiểu sâu các thao tác trong ban ngành của bọn họ, muốn tìm ra người của Bộ giám sát là nhiệm vụ bất khả thi đối với người ngoài, nhưng với anh rõ ràng là dễ như trở bàn tay!

Ôn Ngôn hối hận rồi.

Anh ta thật sự rất hối hận, trước đây vì ủng hộ Bạch Tiểu Thăng mà tiếp nhận Bạch Tiểu Thăng vào ban ngành của mình, còn trao cho anh quyền hạn cao như vậy.

Bây giờ xem ra, trước đây rõ ràng là dẫn sói vào nhà, bây giờ là mang đá đập chân mình!

Hiện tại, người giám sát quan trọng cuối cùng được xếp vào bên cạnh Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại từ chức, còn gửi một tin tức vô nghĩa trì như vậy, điều này so với nói là làm tròn trách nhiệm cuối cùng còn không bằng nói là chỗ Bạch Tiểu Thăng dành cho anh ta sự châm chọc quá lớn.

Xem ra bất kể là cài nằm vùng hay mượn tay người khác đều không làm gì được Bạch Tiểu Thăng kia!

Quai hàm Ôn Ngôn chợt nổi gân xanh, anh ta chưa bao giờ hận người nào tới như vậy.

Nếu có thể, anh ta cũng muốn tự mình bay qua dùng đao súng thật đấu với Bạch Tiểu Thăng tới cùng.

- Còn cần phái người qua nữa không?

Nguyễn Ngữ thử thăm dò.

Cô ta tất nhiên nhìn ra được tâm trạng của Ôn Ngôn lúc này đặc biệt không tốt, còn có chút kích thích...

Nói thật, Nguyễn Ngữ muốn để cho anh ta yên tâm rảnh rỗi mấy ngày, không nghe không gặp không nhìn, hoàn toàn không có căng thẳng.

Có thể thấy Ôn Ngôn đã gầy đi trông thấy, hơn nữa tinh thần trở nên nóng nảy, dễ tức giận lại cực đoan, người từng bình tĩnh và nhìn xa trông rộng trước kia dường như đang dần biến mất.

Tiếp tục như vậy, Ôn Ngôn sẽ chịu tổn thương cực lớn, bất kể là trên tinh thần hay là cơ thể.

Nguyễn Ngữ muốn khuyên anh ta nhưng cuối cùng không nói ra, lấy hiểu biết của cô ta về Ôn Ngôn, anh ta sẽ không đồng ý...

- Không cần.

Ôn Ngôn không chú ý tới vẻ mặt của Nguyễn Ngữ, chỉ phản ứng với đề nghị của đối với cô ta, đồng thời lắc đầu.

Ôn Ngôn có suy nghĩ của anh ta.

Cho đến hiện nay vẫn chỉ truyền đến tin tức vô nghĩa, một khi mình lại phái người qua, bên kia truyền đến cũng chỉ có thể là tin tức giả.

Đến lúc đó lại đùa bỡn mình, mặt mũi này lại hoàn toàn không còn.

Đơn giản, không cần để người ta theo dõi Bạch Tiểu Thăng, mình vẫn có cách đối phó với cậu ta!

Ôn Ngôn thầm nảy ra ý định độc ác.

Đúng lúc này, điện thoại Ôn Ngôn đặt ở trên mặt bàn sáng lên, phát ra tiếng kêu và rung.

Ôn Ngôn liếc nhìn tên hiện ra trên màn hình điện thoại, ánh mắt thoáng nghiêm trọng.

Người gọi điện thoại tới không phải ai khác, chính là ngài Perros Chủ tịch hội đồng quản trị.

Ôn Ngôn không dám chậm trễ, cầm điện thoại lên chuyển nghe, đặt ở bên tai và trầm giọng nói:

- Ngài Perros.

- Là tôi.

Bên kia điện thoại chậm rãi vang lên một giọng nói trầm khẽ:

- Ôn Ngôn, cậu nghe được những lời đồn đại bên ngoài văn phòng không?

Trong lời nói của Perros đủ ý giễu cợt, chắc ông ta cũng biết tin đồn trong tổng bộ của tập đoàn bên này.

Có một Phó chủ tịch Basil ở đây, ông ta luôn có thể nhận được tin tức nhanh nhất.

- Ngài Perros, bây giờ tôi đang rất tức giận.

Ôn Ngôn có ý nói: Ông cần gì phải tới nói móc tôi, đổ thêm dầu vào lửa chứ?

- Cậu không tính có động tác gì sao, cứ nhìn Bạch Tiểu Thăng phong quang, nhìn tất cả mọi người khen ngợi quyết định sách lược của Bạch Tuyên Ngữ là sáng suốt à?

Trong điện thoại, Perros trầm giọng nói:

- Cho dù chúng ta có... kế hoạch lớn mới, đang sắp xếp, nhưng trước đó, tôi vẫn không muốn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Bạch Tuyên Ngữ, điều này có nghĩa là sau này chúng ta muốn kéo cậu ta xuống sẽ càng khó hơn.

Perros quan tâm nhiều hơn vẫn là ở trên người Bạch Tuyên Ngữ.

Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thăng và Bạch Tuyên Ngữ gần như buộc chung một chỗ, cùng vinh cùng nhục.

- Trong bực tiệc sinh nhật của ngài Buffett, tôi từng nói chuyện riêng với ngài Gerlos của gia tộc Falklin, cho ông ta ấn tượng ban đầu là Bạch Tiểu Thăng có vấn đề, nhưng ai ngờ Bạch Tiểu Thăng và con gái ông ta qua lại mật thiết, làm cho tất cả những kế hoạch này của tôi đều uổng công. Có tin tức nói, Bạch Tiểu Thăng còn qua lại thân thiết với Jami của gia tộc Milutlo. Tên khốn kiếp này đúng là có số đào hoa, có phụ nữ lót đường nên sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.

Trong giọng nói trầm thấp Ôn Ngôn có chút sự căm hận:

- Lúc này có thể nói Bạch Tiểu Thăng và Bạch Tuyên Ngữ đã ở thế cao nhất, Bạch Tiểu Thăng làm càng xuất sắc, vinh quang của Bạch Tuyên Ngữ càng sáng chói, địa vị càng vững chắc. Cho dù chúng ta ra tay từ chỗ hai gia tộc lớn Milutlo và Falklin, gây ra rắc rối cho Bạch Tuyên Ngữ, vậy Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ giải quyết giúp hắn. Thậm chí…

Ôn Ngôn hạ thấp giọng đồng thời lại càng thêm tàn nhẫn:

- Cho dù là gia tộc Wolfgold giúp chúng ta, có quan hệ của Bạch Tiểu Thăng và hai gia tộc lớn này, lại thêm ảnh hưởng của tập đoàn Chấn Bắc, rất có khả năng sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta!

Lời Ôn Ngôn nói tuyệt đối không phải là phóng đại.

Theo tình thế của Bạch Tiểu Thăng bây giờ, tuyệt đối có thể trợ giúp, bảo vệ Bạch Tuyên Ngữ.

Trong điện thoại, Perros cũng hít sâu một hơi, trầm ngâm một lúc lâu.

Bọn họ đã leo lên gia tộc Wolfgold, nếu nội ứng ngoại hợp như vậy còn không làm gì được Bạch Tuyên Ngữ, vậy cả đời cũng đừng mong tranh giành quyền lợi trung tâm của tập đoàn Chấn Bắc.

Một lúc lâu sau, Perros trầm giọng nói:

- Xem ra, phải phá hỏng mối quan hệ giữa Bạch Tiểu Thăng và hai gia tộc lớn này. Ngài Ôn Ngôn, cậu có thể có cách gì tốt không?

Không thể nghi ngờ, ý của Perros là bảo Ôn Ngôn đảm đương chim đầu đàn này.

Lúc này, Ôn Ngôn đã từ trong nỗi căm hận với Bạch Tiểu Thăng tỉnh táo lại, ánh mắt lóe lên, nói với điện thoại:

- Trước mắt thì không có.

- Thế nào? Ngay cả ngài Ôn Ngôn tiếng tăm lừng lẫy cũng hết cách với Bạch Tiểu Thăng à?

Trong lời nói của Perros có chút giễu cợt.

Nguyễn Ngữ đứng ở trước mặt Ôn Ngôn cũng nghe được ẩn ý trong đó, rất sợ Ôn Ngôn chịu thiệt, đôi môi mọng đỏ lập tức mở ra, lặng lẽ nói ra ba từ: “Phép khích tướng”.

Nguyễn Ngữ cũng đang nhắc nhở Ôn Ngôn không thể bị Perros lợi dụng.

Ôn Ngôn nhìn thấy vậy thì thở dài, nói thẳng vào điện thoại:

- Tôi nói thật với ngài, người được tôi thu xếp tới bên cạnh Bạch Tiểu Thăng như nấm mọc sau mưa lại đều bị cậu ta phát hiện rồi, dọn sạch sẽ. Nếu muốn phái người qua nữa, cần phải thu xếp tiến hành nghiêm mật hơn, cũng cần phải có thời gian. Thời gian này sẽ rất dài. Nếu như ngài Perros có thể có kế hoạch tốt, có người có thể dùng được thì không ngại đối phó cậu ta trước, tôi ở tập đoàn phối hợp tác chiến là được rồi.

Có vài thủ đoạn, bản thân Ôn Ngôn cũng xem thường hoặc không bỏ xuống mặt mũi để dùng được, nhưng đối với người bên phía Perros thì không kiêng kỵ như vậy.

Cho nên, Ôn Ngôn thà tự nhận mình không làm được, cũng muốn ném củ khoai nóng bỏng này ra.

Perros trầm ngâm một lát, nói:

- Nếu chỗ cậu có nhiều bất tiện, có lẽ tôi lại bảo người thử một lần phá hỏng mối quan hệ giữa Bạch Tiểu Thăng và Milutlo và gia tộc Falklin... Cậu cứ chờ nghe tin tức tốt đi, Ôn Ngôn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận