Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1465: Chẳng lẽ người này bệnh thần kinh? (2)

Trước mắt, tính cả tập đoàn Tửu Nghiệp "Gặp gỡ bất ngờ", cá nhân Bạch Tiểu Thăng đã nắm giữ năm công ty lớn nhỏ.

Đánh bại Tôn Bạch Trí, Tuyết Liên Vạn Hòa càng không cần phải nói, trên danh nghĩa đã là cấp bậc trăm tỷ, mặc dù đơn vị tính toán chỉ là tiền tệ Hoa Hạ.

Nhỏ một chút chính là Tửu Nghiệp "gặp gỡ bất ngờ", bất quá Bạch Tiểu Thăng tin tưởng nó rất nhanh sẽ có thể gắng sức đuổi theo các công ty trước, dù sao cũng là hợp tác với tam cự đầu Tửu Nghiệp của Châu u mà.

Trừ cái đó ra, Darren Collison cũng có viễn cảnh tiền đồ vô hạn.

Tuy rằng ban đầu công xưởng Lý Nê chỉ là tiểu đả tiểu nháo, nhưng mà cùng ngồi trên cái đoàn tàu phát triển này, nhất định cũng sẽ nhanh chóng trở nên lớn mạnh phồn vinh.

Tửu Nghiệp "Gặp gỡ bất ngờ", Darren Collison, công xưởng Lý Nê dựa theo ý tứ của Bạch Tiểu Thăng, tiến hành hợp tác chiều sâu, vậy thì nhất định phải nói rõ ngọn ngành tất cả mọi thứ với người quản lý, để cho trong lòng bọn họ rõ ràng tường tận, mới có thể phối hợp.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh giải quyết bữa sáng kiểu tây xong, rời khỏi quán cà phê, đi lòng vòng quanh Mala Radohoshch, tới gần giữa trưa mới mua chút lễ vật, trực tiếp đi thẳng đến nhà Jonas.

Nhà Jonas ở khu vực vùng ven nội thành của Mala Radohoshch, nghe nói nguyên một khu nơi đó đều không có thang máy, nhà ở thì cũ kỹ, hoàn cảnh xung quanh cũng rất kém cỏi.

Chờ sau khi chân chính đi qua, ba người mới cảm giác, thật đúng là kém, đều sắp đạt tới đẳng cấp xóm nghèo luôn rồi.

- Xem ra, việc đầu tiên mà chúng ta cần phải làm chính là đổi một cái trụ sở mới cho Jonas tiên sinh rồi.



Bạch Tiểu Thăng cảm thán nói:



- Jonas thân là Tổng giám đốc tập đoàn Tửu Nghiệp 'Gặp gỡ bất ngờ', dọn đi bên kia là nên, tin tưởng lão Hawke bọn họ cũng sẽ sắp xếp cẩn thận cho anh ta, quay về lại nhắc nhở một chút.

Lâm Vi Vi ngay tức khắc gật đầu, nhanh chóng ghi lại những gì Bạch Tiểu Thăng đã nói.

- Cũng không biết Jonas phu nhân có bỏ được Mala Radohoshch mà rời đi hay không nữa.



Một bên, Lôi Nghênh thì thào nói.

Bạch Tiểu Thăng trầm tư suy nghĩ một lúc rồi bảo:



- Có thể dự chi cho Jonas một năm tiền lương, để bọn họ mua một căn nhà.

Lâm Vi Vi lại lần nữa gật đầu.

Ba người vừa đi vừa nói, đồng thời cũng một đường tìm kiếm, nhưng mà từ đầu đến cuối lại không tìm được tòa nhà mà Jonas đã nói kia.

Thật sự là kiến trúc khu vực này quá mức lộn xộn, mấy số nhà nếu như không phải bị mưa gió ăn mòn bong tróc ra, thì cũng là bị viết vẽ lung tung không còn nhìn rõ được nữa.

- Chúng ta, tìm người hỏi một chút đi, cứ vòng tới vòng lui như thế này cũng không phải biện pháp.



Lâm Vi Vi lập tức đưa ra ý kiến.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Lâm Vi Vi loay hoay tìm kiếm bốn phía, chợt phát hiện từ đằng sau có một người đang chậm rãi đi tới.

Người kia ước chừng hơn ba mươi, bốn mươi tuổi, trên mép có để lại một hàng ria, diện mạo trông cũng không tồi, trên sống mũi còn gác một cặp kính mắt dày cộm, toàn thân trên dưới tràn đầy khí chất phong độ của người trí thức, đáng tiếc hơi có chút lôi thôi lếch thếch.

Hắn cầm trong tay một quyển vở, vừa đi vừa viết viết vẽ vẽ gì đó ở bên trên với tốc độ cực nhanh, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm lầm bầm, trông có vẻ rất là tự đắc.

- Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có biết tòa nhà số 19 ở đâu không ạ?

Lâm Vi Vi bước đến, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng dò hỏi.

Dường như người kia căn bản không hề nhìn thấy Lâm Vi Vi, cũng không nghe thấy, trực tiếp đi lướt qua.

Lâm Vi Vi lập tức sững sờ.

Nàng đường đường là một cô gái xinh đẹp, vậy mà lại bị người ta làm lơ như vậy?

Đây là hành động vô cùng không tôn trọng đối với một cô gái!

Lâm Vi Vi lập tức tức giận đến phát điên, sải bước đuổi theo, ngữ khí phá lệ đặc biệt nặng thêm:



- Xin hỏi! Ngài có biết! Tòa nhà số 19! Ở nơi nào hay không?

Một câu cuối cùng giống như là rống lên ở bên tai người kia.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đều phải giật mình, hai người cũng không có cách nào chỉ biết nhìn nhau.

Nữ nhân a.

Người kia bị tiếng gào của Lâm Vi Vi làm cho giật mình, kinh dị nhìn nàng, hỏi:



- Cô là ai ?

Lâm Vi Vi xem như thở dài một hơi, giờ phút này mới cảm thấy có chút thất thố, lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi nói:



- Tôi à, chỉ hỏi đường thôi ạ!

- Hỏi đường mà cô lớn tiếng như vậy sao!



Người kia tức giận nói:



- Tôi cũng không phải bị tàn tật, tôi nghe rõ ràng lắm! Thế cô hỏi tòa nhà nào ấy nhỉ?

Lâm Vi Vi im lặng.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng không khỏi kinh ngạc, cảm thấy thật buồn cười.

Lâm Vi Vi mới nói hai lần tòa nhà số 19, một lần cuối cùng còn rống lên thật to.

Người này bảo mình nghe rõ mà còn đi hỏi lại.

Bất quá trong mắt Bạch Tiểu Thăng, từ thần sắc người kia xem ra hắn cũng không phải cố ý, hẳn là thật sự không hề để trong lòng.

- Là tòa nhà số 19:



Lâm Vi Vi lại lặp lại một lần nữa.

- Ồ, đường đến tòa nhà số 19 à, tôi biết đấy.



Nam nhân kia nhếch miệng lộ ra một nụ cười.

Dưới dáng vẻ tràn đầy chờ mong của Lâm Vi Vi, người kia chỉ cười ha hả nhìn nàng, nhưng lại không hề lên tiếng.

- Anh hãy nói cho tôi biết đi mà!

Cuối cùng, Lâm Vi Vi nhịn không được bèn mở miệng.

- Đến đây, cô hoàn thành cái này cho tôi, tôi đang vui vẻ chơi trò chơi này lại tự dưng bị cô cắt ngang. Cô làm xong, tôi sẽ nói cho cô biết.



Người kia nói với vẻ lẽ thẳng khí hùng, tay đẩy đẩy gọng kính.

Những người ở bên Mala Radohoshch này đều mê trò chơi điền ô chữ, lúc trong quán cà phê mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ đã thấy qua, một ông chú lớn tuổi gọi một tách cà phê nóng rồi mải mê chơi trò điền ô chữ trên báo, từ lúc tách cà phê kia vẫn còn nóng hôi hổi cho đến khi nó nguội ngắt mới hoàn thành, vậy mà nét mặt còn đầy vẻ hài lòng, uống một hơi cạn sạch tách cà phê lạnh tanh.

Hiện tại hẳn là người đàn ông này cũng đang chơi trò điền ô chữ kia.

Không riêng gì Lâm Vi Vi nghĩ như thế, ngay cả Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng cho là như vậy.

Lâm Vi Vi đưa tay cầm lấy quyển vở nhỏ của người nọ, còn có chiếc bút kia nữa, thoáng nhìn tựa hồ có khoanh tròn, có mấy con số, nhất thời một mặt tự tin, nói:



- Là loại trò chơi điền số ấy à, tôi giỏi nhất là mảng này đấy.

Người phương Tây bình thường đối với số học cơ sở, có đôi khi rất là kém cỏi, thậm chí đến mức độ vô cùng khoa trương. Trong sinh hoạt có thể lấy dẫn chứng là việc trả tiền thừa. Cách thức tính toán tiền thừa của người Hoa Hạ, cũng có thể làm cho người dân phương Tây bình thường phải chấn kinh, đủ thấy. . .

Cho nên, Lâm Vi Vi rất tự tin, nàng chơi thể loại trò chơi điền số này không có bất kỳ vấn đề gì cả.

Nhưng mà khi cầm quyển vở kia trên tay, nhìn thấy những thứ được viết bên trên, Lâm Vi Vi lập tức nhăn đôi mày đẹp lại.

- Đây là cái đồ chơi gì?



Lâm Vi Vi càng xem càng kinh hãi, nhịn không được hoảng sợ hỏi.

- Đây là trò chơi tôi dùng để giải sầu thôi.



Nam nhân kia mỉm cười đáp.

Lâm Vi Vi giận dữ hỏi ngược lại:



- Anh bảo cái đống này là trò chơi ấy hả?

Dứt lời, Lâm Vi Vi bèn giơ quyển vở nhỏ ra đưa mấy thứ được viết trên đó cho Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhìn.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng có mấy phần hiếu kỳ đi qua, vừa xem liền sững sờ.

Bên trên viết đầy các công thức phân tử lít nha lít nhít!

Đây sao có thể chỉ là trò tiêu khiển!

Trên mặt Lâm Vi Vi như hiện lên bốn chữ "anh đùa bỡn tôi", lập tức nghiến răng nghiến lợi.

- Giải không được, vậy thì đừng có tùy tiện cắt ngang hứng thú chơi game của người khác, còn đi hỏi đường, tôi thấy dù cho tôi có chỉ thì các người cũng chưa chắc tìm được đường đi, đây là vấn đề IQ đó, có biết không!



Người kia cười lạnh, muốn lấy đồ vật của mình về từ trong tay Lâm Vi Vi.

- Tôi có thể thử một chút.

Bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến, một bàn tay đưa qua, trước tiên cầm lấy thứ đang nằm trong tay Lâm Vi Vi.

Người vừa nói chuyện, tất nhiên là Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu?



Người kia nhíu mày, hai mắt gắt gao dò xét Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới, có chút không tin cười một tiếng, bĩu môi, bảo rằng:



- Được thôi, nếu như cậu có thể giải được cái công thức phân tử sinh vật này của tôi thì tôi sẽ dẫn các người đến đó!

Trong mắt hắn hiện rõ một trăm hai mươi phần trăm không tin.

- Đừng vội phách lối, anh Tiểu Thăng của tôi nói có thể thì nhất định là có thể, anh hãy chờ làm người dẫn đường đi!



Lâm Vi Vi hỏa khí bốc lên đỉnh đầu, hùng hổ nói.

Người kia cười cười không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng, đứng bên cạnh nhìn xem.

Lôi Nghênh có chút lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng rất thông thái, là không giả, nhưng mà thể loại giải toán công thức phân tử sinh vật mang tính chuyên ngành như thế này, liệu cậu ta có làm được không?

Coi như Bạch Tiểu Thăng làm được, như vậy phải tốn hao bao nhiêu thời gian.

Còn không bằng, lại tìm những người khác hỏi đường.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng đã nói muốn thử một chút, Lôi Nghênh tự nhiên không nói thêm cái gì, yên tĩnh đứng một bên nhìn.

Bạch Tiểu Thăng một tay cầm vở, chăm chú nhìn những thứ được viết bên trên, tay kia cầm bút bi gõ gõ xuống vang lên tiếng “cộp cộp”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận