Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1987: Muốn nhìn hắn phải cầu xin chúng ta!

Thời gian Bạch Tiểu Thăng ở bên trong chờ uống một chén trà nhỏ lại đứng dậy muốn đi, còn nói rõ hôm sau mình sẽ tham dự đấu giá đất, muốn lấy được mảnh đất kia.

Đám người Giả Thành Sơn nói vài câu giữ lại, thấy Bạch Tiểu Thăng cố ý nên cũng không cưỡng ép nữa. Tất cả đều đứng dậy tiễn Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở bên ngoài thấy Bạch Tiểu Thăng đi ra thì lập tức đứng dậy tới đón.

Giả Hoắc Nhiên và Trình Tuyên Bắc tất nhiên cũng vội đứng dậy, đi theo. Khi thấy người cùng thế hệ từng bị bọn họ suýt bắt nạt lại cười nói với bậc cha chú đều là nhân vật lớn trong giới kinh doanh, mà vẻ mặt của những đại lão trong giới kinh doanh này lại giống như theo hầu, trong lòng hai người có cảm giác không đúng.

Bạch Tiểu Thăng trò chuyện vài câu với đám người Giả Thành Sơn, bỗng nhiên thoáng nhìn hai người Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc, lập tức nửa đùa nửa thật nói với Giả Thành Sơn:

- Hai vị này đúng là trời sinh ngông nghênh, cao ngạo nên có của nhà kinh doanh, nhưng nếu như quá nóng tính lại không tốt lắm, dễ dàng bị thiệt, cũng dễ dàng gây ra họa!

Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc nghe Bạch Tiểu Thăng không ngờ làm ra vẻ người lớn đánh giá mình, trong lời nói còn dường như gây khó dễ cho mình thì lập tức biến sắc.

- Ngài Bạch dạy phải, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ quản giáo bọn chúng thật tốt!

Giả Thành Sơn trả lời khách sáo, thuận tiện nghiêm khắc trừng mắt với hai người này.

Trình Bách Đạt nghe vậy càng khiếp sợ hơn, nhìn con trai mình với vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Nếu bởi vì con trai mình dẫn đến gia tộc bỏ lỡ thời cơ, vậy thì cũng không đáng!

Hôm nay Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc muốn động tới người nhà của Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt mọi người, làm chuyện khiến người ta mất mặt, đặt mình vào trong hoàn cảnh người khác, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua!

Lúc này muốn cầu xin Bạch Tiểu Thăng thì chuyện này nhất định phải có một lời giải thích! Nếu không sẽ không tiện ăn nói với mọi người!

Trình Bách Đạt trực tiếp đứng ra, phẫn nộ quát:

- Tuyên Bắc, con còn không mau nhận sai với ngài Bạch!

Trình Bách Đạt trước sau vẫn luôn khiêm tốn giấu mình lại đột nhiên làm ra chuyện như thế, thực sự làm cho người ta kinh ngạc.

Trình Tuyên Bắc thấy hai mắt cha mình đỏ ngầu, vẻ mặt không phải là giả thì lập tức run lên, vội vàng cúi người xin lỗi Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, chuyện ngày hôm nay là do tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn, mong ngài hãy bỏ qua cho!

Ở trước mặt mọi người, Trình Tuyên Bắc "đủ ngoan".

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu với vẻ mặt vô cảm.

Trình Bách Đạt thấy thế tự biết một câu xin lỗi không có tác dụng lại quát:

- Bây giờ con cút về nhà cho cha, cha cấm túc con ba tháng, chép gia huấn một trăm lần!

Trình Tuyên Bắc làm sao dám không đồng ý được, hắn lập tức cung kính nói:

- Vâng, cha.

Hai cha con bọn họ kẻ xướng người hoạ, không quan tâm là thật hay giả nhưng ở trước mặt mọi người đã cho Bạch Tiểu Thăng đủ mặt mũi rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười:

- Chép xong, nếu không ngại thì đưa cho tôi. Trình công tử nên trung thực, cũng đừng tìm người viết thay, bằng không tôi sẽ nghi ngờ thái độ làm ăn của nhà họ Trình đấy!

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này làm cho Trình Tuyên Bắc âm thầm nhếch mép.

Cái phạt này vốn có cũng được không có cũng được, Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, cho dù cha hắn vì gia tộc cũng phải bắt hắn làm thật!

Chép gia huấn một trăm lần...

Trình Tuyên Bắc chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.

Cha con Trình Bách Đạt "Làm gương" trước mặt mọi người, lúc này có thể tính người bị giày vò nhất chính là Giả Hoắc Nhiên. Trong lòng anh ta lập tức có một dự cảm xấu.

Quả nhiên, nói chuyện với Trình Tuyên Bắc xong, Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía anh ta.

Trong lòng Giả Thành Sơn thầm thở dài, trên mặt nghiêm túc nói:

- Hoắc Nhiên, con cũng thế!

Giả Hoắc Nhiên nghe vậy liền xanh mặt.

Không giống với gia đình của Trình Tuyên Bắc, nhà họ Giả là gia tộc lớn, gia huấn kia là một quyển sách đấy!

Chép một trăm lần à? Anh ta sẽ chết mất!

Giả Hoắc Nhiên há hốc mồm và định nói chuyện lại bị cha mình nghiêm khắc trừng mắt, lập tức biến thành cà tím gặp sương.

Giả Hoắc Nhiên quá rêu rao đã gây ra rắc rối, Giả Thành Sơn cũng cảm thấy mình còn tiếp tục mặc con chính là hủy đi tương lai của con, nên quyết định nhân cơ hội này cố gắng làm cho anh ta bớt phóng túng lại!

Bạch Tiểu Thăng thấy thế cũng không làm khó dễ nữa. Dù sao mình không chịu thiệt, mượn tay bọn họ khiển trách một chút là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng chào tạm biệt rồi dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghênh ngang rời đi.

Nhìn bóng lưng của đám người Bạch Tiểu Thăng, nhóm người Giả Thành Sơn im lặng bất đắc dĩ.

Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc cũng xám xịt trốn sang bên cạnh, không dám ở lại thêm nữa vì rất sợ lại bị sỉ nhục.

Khi xung quanh không còn người bên ngoài, người bên cạnh Giả Thành Sơn không nhịn được mở miệng bắt đầu nói.

- Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc có ý gì? Hắn cố làm ra vẻ huyền bí. Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ làm sao có thể không cấp bách cần tới số tài nguyên trong tay chúng ta chứ?

- Chúng ta đã đặc biệt mở mấy lần cuộc họp, mọi người điều tra số liệu cho ra kết luận còn có thể sai được sao? Tôi cảm thấy, là Bạch Tiểu Thăng cố ý nói linh tinh thôi!

- Đây là một con hồ ly nhỏ giảo hoạt, nhất định là chơi chiến thuật tâm lý với chúng ta thôi!

...

Mọi người mồm năm miệng mười, cái gì cũng nói.

Lư Thiên Đạo không nhịn được tiến đến bên cạnh Giả Thành Sơn, nói:

- Ngài Giả, ngài xem Bạch Tiểu Thăng nói về hướng đi của đám người Lục Vân... Chúng ta có nên sắp xếp người quan tâm ngay đêm nay không.

Điểm này càng khiến ông ta quan tâm hơn.

- Cho dù bây giờ chúng ta lại sắp xếp người quan tâm cũng quá muộn rồi, hơn nữa chúng ta đi đâu tìm tung tích của đám người Lục Vân đây!

Trương Thanh Lâm nghe được thì không khỏi buồn bực nói.

Giả Thành Sơn híp mắt lại nhìn theo hướng Bạch Tiểu Thăng đi xa, trầm giọng nói:

- Người trẻ tuổi này có tâm tư thật kỳ lạ. Các người cũng thấy được đấy. Không chỉ mạch suy nghĩ rõ ràng, tư duy nhạy bén, miệng còn rất chặt. Tôi sợ hắn cố ý dẫn dắt đề tài, làm cho chúng ta mất tập trung thôi!

Lời Giả Thành Sơn nói làm cho Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm không khỏi liếc nhìn nhau.

- Ngài Giả nói là Bạch Tiểu Thăng cố ý nói ra đề tài này để làm cho chúng ta chú ý, lấy đi một phần sức lực của chúng ta sao?

Trương Thanh Lâm kinh ngạc nói.

- Có khả năng này!

Lư Thiên Đạo chỉ thoáng trầm ngâm một lát lại công nhận lời Giả Thành Sơn nói.

Trương Thanh Lâm nghe vậy, cũng trầm ngâm suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng cho bọn họ cảm giác là hắn vẫn luôn dẫn dắt đề tài, nếu như thật sự là điều quan trọng, hắn sao có thể nói loạn được.

Giả Thành Sơn trầm giọng nói:

- Bây giờ chúng ta đã không kịp tra xét về hướng đi của đám người Lục Vân nữa. Ngày mai, Bạch Tiểu Thăng sẽ tham dự buổi đấu giá đất, nhất định phải lấy được mảnh đất kia, nói không chừng muốn phân tán sự chú ý của chúng ta. Lời của hắn thật thật giả giả, chúng ta phải cân nhắc cẩn thận từng câu nói của hắn, không thể bị đối phương nói mà lạc mất phương hướng được!

Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm nghe vậy thì lập tức gật đầu.

Giả Thành Sơn bỗng nhiên cười nhạt:

- Tôi đoán Bạch Tiểu Thăng vẫn muốn lấy được mảnh đất đấu giá vào ngày mai. Cho dù hắn không muốn thì đám người Lục Vân cũng cần gấp. Hắn đã được người nhờ cậy thì tất nhiên phải cố gắng làm cho người ta! Vậy chúng ta càng không thể chắp tay nhường lại mảnh đất kia được!

- Điều này thì chắc chắn rồi!

Lư Thiên Đạo cũng cười lạnh nói:

- Chúng ta phải làm cho Bạch Tiểu Thăng biết hợp tác với chúng ta là trăm lợi không có một hại, nếu không thì bọn họ sẽ có phiền toái lớn.

Trương Thanh Lâm cũng lộ ra một nụ cười thâm trầm, bổ sung thêm:

- Rắc rối cực lớn!

Giả Thành Sơn nhìn hai người bên cạnh và lập tức cười nói:

- Hôm nay, Bạch Tiểu Thăng này xem như đã kiêu ngạo được một lần ở trước mặt chúng ta.

- Vậy ngày mai, tôi muốn thấy hắn phải vội vàng cầu xin chúng ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận