Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 818: Không tiếc mọi giá!



Thật tiếc cho một cuộc họp thu thập ý kiến, đến cuối cùng cứ thế mà trở thành một cuộc biện luận giữa Bạch Tiểu Thăng và Trịnh Thiên Hồng.

Một vị sự vụ quan mới nhận chức cùng với một vị đại sự vụ quan. Một người thì tranh luận một người thì chất vấn.

Người tới ta đi, hai bên đấu võ mồm.

Bạch Tiểu Thăng phong mang tất hiện, Trịnh Thiên Hồng tuyệt đối không nhượng bộ.

Còn lại những sự vụ quan khác hoặc là nhíu mày, hoặc là trầm ngâm không nói gì.

Bất quá, bao gồm cả Lý Hạo Phong ở trong đó, lại không một ai xen ngang vào, cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Cuộc biện luận này, ngược lại để cho đám người “Phổ cập khoa học” có một ấn tượng sâu sắc hơn về quyền lực và trách nhiệm của vị sự vụ quan mới nhậm chức này.

Rất nhiều người hạ giọng nghị luận:

- Thì ra vị sự vụ quan mới nhận chức này lại có cái loại quyền lực này.

- Đúng như vậy, cái quyền lợi này thì ra chỉ có những sự vụ quan mới nhận chức mới có thể có.

- Cái đó thì nói làm cái gì, ngài nghe một chút đi, điểm này mới là hung ác!

- Đúng vậy a, chỉ bằng vào điểm này, những sự vụ quan như chúng ta không cách nào có thể so sánh được với người ta.

- Những sự vụ quan mới như thế này cũng là hi sinh sự ổn định lâu dài để đổi lấy quyền hạn lớn hơn.

Những người kia chậc chậc sợ hãi thán phục còn có những cách nhìn khác nhau đối với Bạch Tiểu Thăng.

Tám phần trở lên là những lời xầm xì bàn tán, mặc dù có chút khắc chế, nhưng mà không hẹn mà cùng đặt cho Bạch Tiểu Thăng hai biệt danh “Tên điên” và “ Cuồng nhân”.

Sau ngày hôm nay, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên sẽ nổi danh toàn bộ sự vụ.

Đến ngay cả các lãnh đạo sự vụ quan ở khu Đại Trung Hoa mà hắn còn dám đối mặt gay gắt. Toàn bộ bộ sự vụ còn có ai dám như thế.

Mọi người cũng âm thầm nhớ kỹ vị “ Cuồng nhân” kia.

- Bạch Tiểu Thăng, người này tính tình không sợ bất cứ cái gì, miệng lưỡi sắc bén, lý lẽ sắc xảo được lý sẽ không tha người. Về sau, tốt nhất là không tùy tiện trêu chọc tới hắn. Đây là một thằng điên.

Rất nhiều người âm thầm khuyên bảo chính mình.

Phác Bản Hi lặng lẽ mở ra điện thoại, quay lại một đoạn tranh luận kịch liệt nhất, muốn gửi cho Trần Cửu Thiên xem.

- Đủ rồi, cũng không cần phải nói nữa.

Cuối cùng Hạ Hầu Khải phải lên tiếng, ngăn lại cái trận “nháo kịch” diễn ra hơn nửa giờ.

Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Thiên Hồng lúc này mới dừng lại.

- Hai người các cậu nói đều rất có đạo lý.

Hạ Hầu Khải cất giọng nói.

Nhìn như ba phải, nhưng mà Hạ Hầu Khải từ trước tới nay đều chưa bao giờ ba phải, cho nên rất nhiều người yên lặng tập trung mà nghe lời kế tiếp.

- Bạch Tiểu Thăng, chuyện này giao cho cậu đến chịu trách nhiệm xử lý. Tôi hứa sẽ điều động hai mươi người trợ lý sự vụ quan tới giúp đỡ. Trong kho lưu trữ hồ sơ sự vụ quan, có đầy đủ các hồ sơ của các trợ lý sự vụ quan, rất thuận tiện liền có thể tìm ra người am hiểu các lĩnh vực, cậu tự mình đi chọn đi.

Hạ Hầu Khải nói.

Có thể tùy ý điều động nhân viên của toàn bộ sự vụ, số lượng hai mươi người. Cái này chỉ có đại sự vụ quan mới có quyền thế này.

Hạ Hầu Khải rõ ràng là trợ giúp cho Bạch Tiểu Thăng.

Rất nhiều người âm thầm líu lưỡi.

Sắc mặt Trịnh Thiên Hồng có chút khó coi.

- Họ Bạch kia, là loại sự vụ quan mới nhận chức, là loại cán bộ mới tinh, do ông già kia đứng ở phía sau, hắn liệu có khả năng chống đỡ được hết tất cả?

- Trịnh Thiên Hồng gần đây chịu không ít cảnh cáo, lần này…hoặc là ông già Hạ kia cố ý.

Mọi việc Phác Bản Hi đều nhìn vào ở trong mắt, trong lòng thầm nói:

- Bất quá, nhìn sắc mặt của Trịnh Thiên Hồng rất không cam lòng. Đối với họ Bạch kia, trong mắt tràn đầy sự tức giận. Nếu có tức giận như vậy thì cũng dễ làm.

Phác Bản Hi đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy Hạ Hầu Khải nói:

- Chuyện này cứ quyết định như thế đi. Tan họp!

Cái cuộc họp thu thập ý kiến này, cuối cùng cũng kết thúc.

Bạch Tiểu Thăng dưới ánh mắt của mọi người, vội vàng rời đi, hắn thật sự còn rất nhiều việc phải làm.

Phác Bản Hi cũng theo nhóm người đầu tiên mà rời đi, hắn muốn đem tất cả mọi việc nhanh chóng báo cáo lại cho Trần Cửu Thiên!

Giờ phút này, Trần Cửu Thiên đang ở Linshen, “ngôi nhà chân chính” của hắn là ở nơi này.

Thời điểm Phác Bản Hi gọi điện thoại tới, Trần Cửu Thiên đang đợi cho nên bắt may ngay.

- Cuộc họp thu thập ý kiến đã kết thúc? Tình huống thế nào?

Trần Cửu Thiên gấp rút hỏi.

Cuộc họp thu thập ý kiến cũng không phải là tùy ý mà mở, một khi mở ra, tức là đại biểu cho tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa xử lý, đối với những chứng cứ thu thập là vô cùng coi trọng.

Trần Cửu Thiên bây giờ gấp rút muốn biết, tình huống bên kia nghiêm trọng đến mức nào rồi.

Ở phía Trần Cửu Tranh bên kia, chỉ sợ là phải từ bỏ một nhóm người cùng với lợi ích lớn, ngẫm lại những thứ kia, Trần Cửu Thiên ngăn không được mà đau lòng.

- Tình huống không được tốt lắm, Trần tiên sinh!

Giọng nói Phác Bản Hi có chút vội vàng:

- Bạch Tiểu Thăng ở cuộc họp thu thập ý kiến đứng lên, lấy ra một lượng lớn chứng cứ, phía bên Cửu Tranh tiên sinh khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Thậm chí…

- Còn có khả năng bị bãi chức.

- Nghiêm trọng như vậy.

Trần Cửu Thiên nghẹn ngào nói.

Cái tình huống này so với dự đoán của hắn còn muốn hỏng bét hơn.

- Không riêng gì như thế, họ Bạch còn trước mắt mọi người mà nói. Hắn cũng có một ít chứng cứ về ngài…

Phác Bản Hi lại nói.

- Hắn nói như thế sao?

Trần Cửu Thiên vừa hỏi vừa siết chặt nắm tay.

Ở vào cái trường hợp như thế, ai cũng không có khả năng ăn nói lung tung.

Bạch Tiểu Thăng có khả năng thật sự nắm giữ một ít chứng cứ nào đó, với lại uy hiếp cũng không nhỏ.

Trần Cửu Thiên lập tức cảm giác được một trận khô nóng.

- Ở trong cuộc họp những chứng cứ về ngài, hắn ngược lại không có lấy ra…Cũng có khả năng là đã giao cho tổng giám đốc xử lý rồi.

Phác Bản Hi nói.

Trần Cửu Thiên nặng nhọc thở một hơi.

Trần Cửu Tranh xong đời, hắn cũng đau lòng, nhưng mà trước mắt, trước hết bảo đảm an toàn cho bản thân mình. Nếu như chính mình cũng bị dính vào, Trần Cửu Tranh thật sự mới lâm vào nguy hiểm.

- Họ Bạch kia, mày là một cái tai họa, một giây cũng không thể lưu lại.

Trần Cửu Thiên trong lòng quyết tâm, sau đó lại hỏi:

- Điều tra bên phía Cửu Tranh, đã bắt đầu chưa?

- Rồi ạ, là họ Bạch kia toàn quyền phụ trách. Tôi đã thử đề nghị cùng tham dự với hắn nhưng mà bị từ chối.

Phác Bản Hi trầm giọng nói.

Tuy nói như thế nhưng mà trong lòng Phác Bản Hi lại phi thưởng cảm thấy may mắn.

Theo bản năng nghề nghiệp, để cho hắn nhạy cảm cảm giác được cái việc này là một vòng xoáy đáng sợ. Bị cuốn vào trong đó sẽ vô cùng nguy hiểm.

Trần Cửu Thiên trầm mặc không nói.

Phác Bản Hi tiếp tục nói:

- Tên Bạch Tiểu Thăng kia rất phách lối. Tôi để cho Trịnh Thiên Hồng tham gia vào, để cho hắn làm một trận tranh cãi.

- Ngay trước mặt Hạ Hầu Khải?

Trần Cửu Thiên nhịn không được mà kinh dị hỏi.

- Không riêng ở ngay trước mặt Hạ Hầu Khải mà còn có mặt năm vị đại sự vụ quan. Hơn mười vị sự vụ quan, hơn một trăm trợ lý sự vụ quan.

Phác Bản Hi nói:

- Một lát nữa, tôi gửi cho ngài một đoạn video. Trịnh Thiên Hồng sắp bị nổi giận phát điên lên đây, hắn lần này là toàn lực ứng phó giúp tôi … giúp chúng ta! Đáng tiếc, cuối cùng Hạ Hầu Khải vẫn là tiếp thu ý kiến của Bạch Tiểu Thăng.

Nghe được biểu hiện của Trịnh Thiên Hồng, Trần Cửu Thiên cuối cùng mới khá hơn một chút.

- Kỳ thật, tôi gọi cho ngài cuộc điện thoại này là muốn đề tỉnh ngài một câu.

Phác Bản Hi tiếp tục nói:

- Thứ nhất, họ Bạch kia quá nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng đối phó.

- Thứ hai, Trịnh Thiên Hồng tiên sinh là minh hữu phi thường đáng tin cậy.

- Thứ ba, mong ngài lấy đại cục làm trọng, nếu cần thiết thì…Tráng sĩ chặt tay!

Lời nói của Phác Bản Hi để cho Trần Cửu Thiên trầm mặc không nói một lời.

Về phía Trần Cửu Tranh bên kia, việc đã đến nước này, đối mặt với sự điều tra của bộ sự vụ. Tuyệt đối không thể có tâm tình mâu thuẫn, càng không thể có cái gì gọi là “mất bò mới lo làm chuồng”. Nếu không tình thế sẽ biến chuyển ngày một xấu thêm.

Đều tại Bạch Tiểu Thăng…

Trần Cửu Thiên đầu óc hỗn loạn lẩn thẩn, ngăn không được sự bực bội trong lòng.

- Được rồi, tôi đã biết. Vất cả cho cậu rồi, sau này chúng ta lại nói chuyện tiếp.

Trần Cửu Thiên vội vàng cúp điện thoại, chậm rãi ngồi xuống.

Sau nửa ngày, Trần Cửu Thiên tựa hồ hạ xuống quyết tâm, đôi mắt bộc phát ra hàn mang.

- Muốn thay đổi được càn khôn, phải chơi lại được họ Bạch kia một vố. Nếu như người điều tra xảy ra vấn đề. Việc này bộ sự vụ sẽ phải tự điều tra trước, cái này cũng sẽ tạo cho chúng ta một ít thời gian.

Trần Cửu Thiên bỗng nhiên đứng dậy, cầm điện thoại lên.

- Lần này, tôi muốn báo cho Trịnh Thiên Hồng áp dụng cái kế hoạch ngắn hạn kia.

- Bất kể phải tốn bao nhiêu cũng phải hạ được Bạch Tiểu Thăng.

Trần Cửu Thiên gào thét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận