Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2581: Tình hình chợt thay đổi (2)

Một tuần sau khi Basil bị thương.

Bên ngoài, gia tộc Milutlo chính thức tuyên bố với gia tộc Falklin sẽ tiến hành cuộc chiến phản kích trên toàn diện giới kinh doanh.

Trong giây lát, lấy cổ phần M dẫn đầu, thị trường chứng khoán trên thế giới chấn động.

Mà trên thực tế lại càng tàn khốc hơn, hôm đó, trên mười nghìn doanh nghiệp ở các nơi trên thế giới đều bị cuốn vào trong trận gió bão.

Hai bá chủ lớn ngang nhiên cầm kiếm chém giết lẫn nhau, muốn dời sông lấp biển, bản thân không sao, nhưng cơ cấu doanh nghiệp thứ ba lại đứng mũi chịu sào bị liên lụy, trong vòng một tuần ngắn ngủi, số lượng doanh nghiệp ở rất nhiều thành phố bị phá sản không ngừng tăng lên.

Doanh nghiệp của tập đoàn Chấn Bắc ở các châu cũng không ngoại lệ.

Nhưng bởi vì có "Kế hoạch điều động trên toàn thế giới" của Bạch Tuyên Ngữ sớm bố cục, doanh nghiệp trọng điểm ở các nơi lại giống như kiến trúc được gia cố, chịu đựng được mấy lần đả kích.

Đương nhiên, lúc này mới chỉ là vừa bắt đầu, tình hình tiếp sau sẽ càng lúc càng nghiêm trọng!

Ở dưới tình cảnh như thế, lúc này Bạch Tuyên Ngữ tổ chức "Cuộc họp mười lăm người".

Trong cuộc họp, mọi người không khỏi nghiêm túc.

Bọn họ đã sớm biết được tình hình, dù sao trong thời gian này, tổng bộ của tập đoàn đều có báo cáo vắn tắt vào buổi sáng và buổi chiều mỗi ngày.

Trong buổi họp, Bạch Tuyên Ngữ phân tích sơ qua tình thế trước mắt, sau đó quyết đoán tuyên bố:

- Tiếp theo, tôi sẽ cùng bốn vị Phó chủ tịch tới năm châu bốn biển, tự mình trấn giữ tuyến đầu! Trong lúc đó, mọi việc trong tổng bộ của tập đoàn đều giao cho Bộ trưởng Bộ giám sát Ôn Ngôn và ngài Phó chủ tịch Lý Vận Nguyên, ngài Hommer xử trí.

Bạch Tuyên Ngữ nói đến đây, đặc biệt nhấn mạnh:

- công việc quan trọng không cần liên hệ với tôi, ba vị có thể thương lượng biểu quyết, tất cả thiểu số phục tùng đa số!

Lời này vừa nói ra, ánh mắt người có tâm không khỏi lập lòe.

Thường ngày, Bạch Tuyên Ngữ cũng không có yêu cầu này, lúc này lại đưa ra rõ ràng, chính là ngăn chặn chuyện phân quyền, tất nhiên để kiềm chế Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn rất bình tĩnh, tròng mắt lại có phần lạnh lẽo.

Bạch Tuyên Ngữ căn dặn thêm một lúc, sắp xếp một hồi, sau đó tuyên bố tan họp.

Nhưng trước khi đi, Bạch Tuyên Ngữ mời Lý Vận Nguyên và Bạch Tiểu Thăng tới chỗ hắn một lát.

Sau khi Bạch Tuyên Ngữ rời đi, Ôn Ngôn cũng rời đi mà không nói một lời.

Mọi người đều có lập trường riêng, Bạch Tiểu Thăng và Lý Vận Nguyên thu dọn đồ đạc, cũng không quay về văn phòng của mình và cùng đi tới văn phòng của Bạch Tuyên Ngữ.

Khi đi tới chỗ không có người trên đường, Lý Vận Nguyên còn nói với Bạch Tiểu Thăng nói:

- Lần này, cậu cũng muốn đi xa, nắm giữ trăm nghìn doanh nghiệp cùng đối mặt với đả kích mạnh, có gì cần giúp đỡ thì cứ liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào. Ở Châu u, tôi vẫn tính là có chút quan hệ.

- Cảm ơn ngài.

Bạch Tiểu Thăng cám ơn.

Lý Vận Nguyên nhìn về phía trước, trong miệng thì thào:

- Lần này khác với lần trước, cho dù là những Phó chủ tịch như cũng ta cũng phải đối mặt với sự khiêu chiến cực lớn. Cậu biết tại sao phải phái Phó chủ tịch đi trợ trận không? Bởi vì các Phó chủ tịch có mấy chục năm kinh nghiệm trên thương trường, có các loại tài nguyên ở khắp trên thế giới lắng đọng tích lũy lại. Tôi sợ cậu... Ôi, lần này, đáng lẽ lần này chủ tịch Tuyên Ngữ nên phái tôi đi mới phải.

Bạch Tiểu Thăng thấy xung quanh không có người, thẳng thắn nói:

- Sợ rằng chủ tịch Tuyên Ngữ cũng lo lắng tổng bộ bên này xảy ra vấn đề, cho nên muốn ngài trấn giữ.

Ôn Ngôn ngang nhiên đứng về phía Hội đồng quản trị khiến người ta đặc biệt lo lắng.

Lý Vận Nguyên cũng biết điểm này, vì vậy khẽ gật đầu.

Trong khi nói chuyện, hai người cũng đã tới bên ngoài văn phòng Bạch Tuyên Ngữ.

- Hay là tôi chờ ở bên ngoài, ngài vào trước đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Cùng vào đi. Đối với tôi, cậu có gì không tiện nghe đâu.

Lý Vận Nguyên cười, gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.

Khi bọn họ đi vào trong, Bạch Tuyên Ngữ vừa giao một số việc cho thư ký xong, thấy hai người, hắn lập tức mỉm cười đứng lên.

Đương nhiên, phần nhiều chính là nể mặt Lý Vận Nguyên mới có đãi ngộ như thế,.

Bạch Tiểu Thăng và Lý Vận Nguyên cùng xuất hiện, Bạch Tuyên Ngữ cũng chỉ liếc nhìn mà không nói gì thêm. Hắn mời hai người tới khu sô pha ngồi, cho thư ký đi ra, rồi tự mình rót chén nước cho hai người.

- Sở dĩ mời hai vị qua, là bởi vì tôi có mấy câu muốn nói.

Bạch Tuyên Ngữ tha thiết nói với Lý Vận Nguyên trước:

- Ông Lý, lần này có thể nói là hai phần ba lãnh đạo cấp cao chúng ta đều đi tới tiền tuyến, trong nhà này lại hoàn toàn dựa vào ông, cũng chỉ có ông trấn giữ, tôi mới có thể yên tâm!

Lý Vận Nguyên tất nhiên hiểu rõ ý của Bạch Tuyên Ngữ, lập tức gật đầu, sảng khoái nói:

- Nói thật tôi rất tiếng nuối khi lần này không thể đích thân tới tuyến một, chỉ có điều nếu tập đoàn cần, tôi lại có gì mà không thể đồng ý chứ.

Lời nói này khiến Bạch Tuyên Ngữ liên tục gật đầu, sau đó hắn nghiêm túc nói:

- Phó chủ tịch Hommer cũng là người tôi tin cậy, ngài ấy phối hợp với ngài, thứ nhất có thể quản lý, giải quyết tốt công việc của tổng bộ, thứ hai cũng ngăn cản bàn tay của em trai tôi, chú ý không cho Hội đồng quản trị nhân cơ hội có ý đồ.

Nói đến đây, Bạch Tuyên Ngữ trầm giọng nói:

- So sánh với đả kích bên ngoài, tôi lo lắng tới tai họa và rắc rối bên trong.

- Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ tốt tổng bộ.

Lý Vận Nguyên nghiêm mặt hứa hẹn.

Bạch Tuyên Ngữ gật đầu cảm ơn, thật ra so với nói hắn căn dặn Lý Vận Nguyên, còn không bằng nói là thổ lộ tình cảm.

Sau khi nói chuyện với Lý Vận Nguyên xong, Bạch Tuyên Ngữ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng, tôi biết cậu xưa nay là một người rất có năng lực, lần này cậu phải lấy thân phận Phó chủ tịch xông pha tuyến một, tôi hi vọng cậu có thể tạo ra chiến tích huy hoàng giống như cuộc hành trình ở châu Đại Dương.

- Cảm ơn chủ tịch Tuyên Ngữ đã khích lệ.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu nói.

Bạch Tuyên Ngữ không ngại anh mà bàn luận với Lý Vận Nguyên về Ôn Ngôn, bàn luận về Hội đồng quản trị, cũng là đang thể hiện một thái độ, một sự tin tưởng đối với hắn.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng nói:

- Chuyến này lấy trấn giữ là chính, không công không bị phạt, trong đó cần phải cân nhắc tới quá nhiều địa phương. Các vị Phó chủ tịch đều có tài nguyên ở các châu, lại có mấy chục năm kinh nghiệm, tôi cũng không lo lắng. Còn cậu... dù sao cũng ít quan hệ và kinh nghiệm, thật ra tôi không yên tâm. Lần này, nếu như cậu có chuyện gì khó giải quyết, cứ việc liên hệ với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức trợ giúp cậu. Tự nhiên, đây không phải là vì cậu, mà là vì tập đoàn.

Bạch Tuyên Ngữ nói lời này có thể nói là vô cùng phù hợp tính tình của hắn – thẳng thắn, hắn biểu thị rõ ràng sự lo lắng đối với Bạch Tiểu Thăng, bày tỏ mình không yên tâm, còn cho thấy được lập trường nâng đỡ của mình.

Một cơ hội tốt để thu mua lòng người như vậy, không ngờ hắn lại nói rõ ràng cho Bạch Tiểu Thăng biết là không phải vì anh.

Thảo nào, vị Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị này không làm người ta yêu thích, quá mức cương trực.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười, cũng không nói nhiều.

Lý Vận Nguyên ở bên cạnh ho khan một tiếng nói:

- Tiểu Thăng, chủ tịch Tuyên Ngữ cũng không hoàn toàn có ý đó, cậu ấy cũng là muốn giúp cậu làm tốt công việc, cũng là có ý tốt.

- Ông Lý, tôi biết.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Nếu bởi vì thái độ của Bạch Tuyên Ngữ lại không vui, cũng khó tránh khỏi quá mức xem thường tâm tính của Bạch Tiểu Thăng anh rồi.

Bạch Tuyên Ngữ liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi cúi đầu uống trà.

Lý Vận Nguyên thấy ánh mắt tỉnh táo Bạch Tiểu Thăng, hoàn toàn không có vẻ gì không vui thì lập tức hết lo, lại nói với g Bạch Tuyên Ngữ:

- Thật ra tôi cũng nói với Tiểu Thăng, chỉ cần cậu ấy cần, tôi lại dốc hết sức có thể để trợ giúp, chủ tịch Tuyên Ngữ không cần quá mức quan tâm.

Có Lý Vận Nguyên quan tâm tới Bạch Tiểu Thăng, không thể nghi ngờ điều này tất nhiên là chuyện tốt.

Trong lòng Bạch Tuyên Ngữ an tâm, không khỏi gật đầu.

Lần này hắn tìm Lý Vận Nguyên thổ lộ tình cảm, tìm Bạch Tiểu Thăng là căn dặn, bây giờ mục đích nói chuyện đều đạt tới, không nhất thiết phải tiến hành tiếp nữa.

Dù sao, lúc này thời gian cấp bách, cần phải tranh thủ từng giây từng phút, bọn họ cũng không có thời gian rảnh để ngồi xuống nói những chuyện vô nghĩa.

Bạch Tuyên Ngữ liếc nhìn đồng hồ, nói thẳng với Bạch Tiểu Thăng, Lý Vận Nguyên:

- Vậy chúng ta lại nói đến đây thôi. Nửa giờ sau, tôi sẽ phải đi tới sân bay, đợi lát nữa còn phải chuẩn bị một lát, tôi không trò chuyện với hai người thêm nữa.

Bạch Tuyên Ngữ tuyên bố cuộc nói chuyện kết thúc, Bạch Tiểu Thăng, Lý Vận Nguyên thấy thế, cũng lần lượt gật đầu, lúc này đứng dậy tạm biệt.

Bạch Tuyên Ngữ một đường tiễn hai người đến cửa phòng làm việc của mình.

Lúc rời đi, tới đoạn hành lang vắng người, Lý Vận Nguyên vẫn nhìn lại, vừa cười vừa nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị này của chúng ta trước sau như một, thoạt nhìn lạnh lùng, hành sự cũng như thế... Ngay thẳng, muốn thay đổi làm người bình thường, thật sự có chút không quen.

Lý Vận Nguyên thấy nhiều tất nhiên không để ý, chỉ sợ trong lòng Bạch Tiểu Thăng chú ý.

- Ngồi trên vị trí này, được như vậy đã là rất tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng than.

Đi một đoạn, hai người trò chuyện về tình hình bên ngoài xong lại mỗi người đi một ngả, ai quay về văn phòng của người nấy.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng trở về, bảo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thu dọn đồ đạc, đi cùng mình tới Châu u.

Chuyến này mọi chuyện còn chưa biết, nhưng chắc chắn con đường phía trước sẽ có rất nhiều gian khó.

Bạch Tiểu Thăng muốn đích thân tiến vào trong trung tâm của trận gió bão, cảm nhận một chút về hai quái vật khổng lồ cấp thế giới tranh chấp phải đáng sợ tới mức nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận