Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 706: Con người của tôi, thắng không là chưa đủ



Toàn trận tĩnh lặng, tất cả mọi người nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng đang tấu đàn dương cầm, nghe như say như mê.

Có người nói, đàn ông vào lúc chăm chú làm gì đó nhất sẽ rất đẹp trai. Tướng mạo Bạch Tiểu Thăng vốn không kém, lại biểu hiện chăm chú, tấu một khúc đàn như thiên âm.

Giờ khắc này, hắn quả thực rất đẹp trai!

Trong đôi mắt của rất nhiều nữ nhân đang tỏa ánh sáng.

Một người đàn ông tại sao có thể đẹp trai như vậy!

Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh, Trần Trường Lạc, Tống Yên Nhiên, Trịnh Thanh Hồng, Mục Bắc Thần, còn có Trần Trường Khoảnh đang đứng ở một góc khuất, chỉ có một cái vẻ mặt, là không biểu hiện gì cả! Quá mức rung động, bọn hắn cùng người bên ngoài không khác nhau, thậm chí không kịp phát sinh những phản ứng khác.

Nhưng vào lúc này, âm thanh du dương này ngừng lại.

Dưới cái nhìn chăm chú của đám người, Bạch Tiểu Thăng hoạt động ngón tay, cười đứng người lên.

- Để mọi người chê cười, lâu rồi không có đánh, hơi ngượng tay.

Bạch Tiểu Thăng cũng không để ý trước mặt mọi người nói khoác một câu.

Loại tốc độ này mà còn kêu ngượng tay? Rất nhiều người ngăn không được rên rỉ.

Quá khoa trương!

- Quá lợi hại!

Gaidar bỗng nhiên kích động kêu to một tiếng.

Đám người giật mình.

Mọi người nghe không hiểu tiếng Nga, nhưng nhìn vị đại sư dương cầm đức cao vọng trọng này kích động thất thố như thế, cũng có thể đoán được hắn có ý gì.

Ngay cả đại sư cũng tin phục!

Trần Trường Lạc biểu lộ đau khổ, đại sư tin phục, hắn nghĩ không thừa nhận cũng không được!

Gaidar tinh thần kích động, mời Bạch Tiểu Thăng đi đến nước E biểu diễn, chỉ cần Bạch Tiểu Thăng đồng ý, tất cả mọi chuyện sẽ do hắn đến giúp đỡ giải quyết, hoàn toàn không để cho Bạch Tiểu Thăng bận tâm.

- Có cơ hội thì tôi sẽ đến đó!

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian trấn an vị đại sư đang kích động này lại.

Cuối cùng thì Gaidar cũng an tĩnh lại.

Bạch Tiểu Thăng thở dài ra một hơi, lại mỉm cười nhìn Trần Cửu Thiên một chút

- Đa tạ Trần tiên sinh khẳng khái!

Tiếp theo, hắn lại nhìn Trần Trường Lạc một chút.

- Anh Trần cũng đừng quên, anh thiếu tôi 1 triệu!

Hai phút đồng hồ liếm được 2 triệu!

Bạch Tiểu Thăng cũng rất hài lòng.

Sắc mặt Trần Trường Lạc lúc trắng lúc xanh, rung động thì rung động, nhưng khi đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, hắn lại phẫn nộ.

Cái tên họ Bạch này, trước mặt mọi người dùng thực lực nói cho mọi người, hắn là mạnh thật, kẻ vô tri chính là mình.

Trần Trường Lạc cảm thấy có một loại nhục nhã, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng muốn đi, bỗng nhiên hét lên.

- Chờ một chút! Đàn dương cầm cậu mạnh hơn so với tôi, nhưng mà tôi còn biết những nhạc khí khác, tôi cùng cậu cá những thứ khác!

Trần Trường Lạc nghĩ có thể thắng được một trận, lấy lại chút mặt mũi là được rồi!

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười

- Không bằng như vậy đi, tôi tới trước. Tôi chơi một loại nhạc khí, cậu có thể vượt qua tôi, thì coi như tôi thua. Như vậy theo quy tắc cũ, 1 triệu!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Có dám không?

Lần này, hắn đảo khách thành chủ, bức bách Trần Trường Lạc.

Nói ra ba chữ “có dám không” này trước mặt mọi người, có sức sát thương quá mạnh đối với bản thân Trần Trường Lạc.

- Cược!

Trần Trường Lạc nói

- Nhưng mà, tôi cho cậu chọn nhạc khí!

- Được!

Bạch Tiểu Thăng đáp ứng.

- Đàn vi-ô-lông!

Bạch Tiểu Thăng cười, từ trong tay ban nhạc lấy ra một cây vi-ô-lông, đàn ra một bản nhạc tiêu chuẩn hạng nhất!

Sắc mặt Trần Trường Lạc trắng nhợt, tự biết không bằng, nhưng hắn lại không phục.

- Đàn vi-ô-lông-xen!

Bạch Tiểu Thăng đi qua, đàn ra một đoạn nhạc, vẫn là tiêu chuẩn hạng nhất!

Tròng mắt Trần Trường Lạc đỏ ngầu, hắn cũng không tin.

- Đại hào!

Bạch Tiểu Thăng đi qua, thổi ra một đoạn, vẫn là tiêu chuẩn hạng nhất như cũ!

Ánh mắt Trần Trường Lạc ẩn chứa tuyệt vọng, hắn như thế nào cũng không sánh bằng họ Bạch này! Cái tên khốn khiếp này, là một tên yêu nghiệt!

Ánh mắt Gaidar nhìn Bạch Tiểu Thăng lấp lánh như sao.

Không riêng Gaidar, toàn bộ mọi người ở đây đều rung động.

- Ông trời ơi, hắn biết nhiều nhạc khí như thế!

- Mỗi một dạng cũng có thể xưng là tinh xảo, không thể tin được!

- Cái này phải học bao lâu mới có thể đạt tới loại tiêu chuẩn này, người này là kỳ tài âm nhạc sao!

- Lợi hại, với lại chỉ một lát hắn đã kiếm được mấy triệu. . . Ông trời ơi, kiếm tiền còn nhiều hơn so với mở công ty!

Đám người xôn xao một trận.

Triệu Thiên Trạch hài lòng đến cực điểm.

Nàng nhìn Trịnh Thanh Hồng, Trịnh Thanh Hồng vẫn trừng mắt ngẩn người, nhìn Mục Bắc Thần, Mục Bắc Thần vẫn bộ mặt khó có thể tin.

Ngay cả Tống Yên Nhiên đang ngồi ở đối diện, mặt mũi cũng tràn đầy vẻ không thể tin nổi

- Nhìn thấy chưa, cái này là do các người khiêu khích Bạch Tiểu Thăng!

- Hắn so với các ngươi mạnh hơn gấp trăm lần, với lại không khoe khoang không lộ ra, ẩn giấu siêu quần xuất chúng!

Triệu Thiên Trạch rất muốn vung tay hò hét trợ uy cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đi về phía bộ trống, chờ Trần Trường Lạc tiếp tục hò hét với mình.

Một triệu, có tiền thì vì sao không lừa.

Hiện nay tính tất cả hứa hẹn của Trần Cửu Thiên, đã lên tới 5 triệu!

Bạch Tiểu Thăng cũng rất hài lòng.

Vốn trong thẻ của mình cũng chỉ có mấy trăm ngàn mà thôi, hiện nay lại thêm một số tiền lớn. Nói đến, thật đúng là muốn cảm ơn Trần Trường Lạc vì hắn muốn ở trước mặt mọi người nhục nhã chính mình.

- Đủ rồi, không cần thử nữa!

Tiếng bàn tán xung quanh, cuối cùng cũng để cho Trần Trường Lạc kịp phản ứng. Chính mình thua mất 4 triệu chỉ trong chốc lát!

Còn không công để Bạch Tiểu Thăng có cơ hội khoe khoang trước mặt mọi người.

Thật là bị mất tiền, còn mất cả mặt mũi!

- Tiền của ta, cũng không phải là do gió thổi tới!

Trần Trường Lạc đau lòng một trận.

- Không cá cược nữa sao?

Bước chân Bạch Tiểu Thăng dừng lại, cười một tiếng.

Bây giờ hứng thú của hắn càng ngày càng cao lên, tay chân lại ngứa ngáy khó chịu.

Đặc biệt là, không dễ dàng gì mà có thể đứng ra khoe khoang bản thân, còn lừa được tiền!

- Con người của ta, thắng không là chưa đủ.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm một tiếng trong miệng.

Trần Trường Lạc không cá cược, vậy hắn đi tìm người cược.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng xoay chuyển, nhìn về phía Gaidar.

Cái người nước ngoài này, nghe nói tiếng tăm rất lớn a. . .

- Gaidar tiên sinh, tôi cùng ngài cũng tới cược một trận như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng dùng tiếng Nga cười hỏi.

Gaidar lập tức sững sờ.

Vừa rồi, trong dàn nhạc có người hiểu tiếng Trung, đem chuyện cá cược vừa rồi nói cho hắn biết.

Không lẽ, cái người trẻ tuổi này cũng muốn cùng chính mình cược sao.

- Những nhạc khí này tôi đều biết, không biết là chúng ta muốn đánh cược như thế nào?

Gaidar cười nói.

Hắn cũng cảm thấy hào hứng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ rương đựng nhạc cụ, cười nói

- Tôi dùng cái kia diễn tấu một khúc, Gaidar đại sư nếu như cảm giác được đủ tốt, thì tôi muốn mời đoàn các ngài đi biểu diễn miễn phí cho tôi một lần, nếu như cảm thấy chưa đủ tốt, vậy liền coi như tôi miễn phí dâng tặng, như thế nào?

Gaidar đại sư nhìn sang, sững sờ.

Trong rương chứa các loại nhạc cụ ấy có một cái Nhị Hồ.

- Cái kia là cái nhạc khí kiểu Trung Quốc ngày hôm qua tôi mua được, cậu có thể dùng nó diễn tấu sao?

Gaidar nhìn về phía dàn nhạc.

Tiền đặt cược cũng không phải là chuyện nhỏ, đó là tiền của toàn dàn nhạc.

- Gaidar tiên sinh, cược với hắn đi.

- Đúng vậy, chúng ta cũng muốn nghe xem kiểu nhạc khí truyền thống Trung Quốc trong tay hắn, có thể phát huy đến trình độ như thế nào.

- Đồng ý!

Người của dàn nhạc vậy mà lại nhao nhao đồng ý.

- Được!

Gaidar đại sư nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cười nói

- Tôi cược.

Lần này Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với Gaidar là dùng tiếng Nga, trong đám khách khứa cũng có người hiểu được, truyền miệng nhau để cho nhiều người hiểu rõ.

Bạch Tiểu Thăng muốn cùng đội nhạc nước E đánh cược!

Hào hứng của mọi người tăng vọt.

Bạch Tiểu Thăng đi qua, cầm lấy cái Nhị Hồ kia.

- Tôi tin chắc rằng mọi người cũng đã nghe qua Nhị Hồ, đều cảm giác được Nhị Hồ khúc mục hoặc uyển chuyển ưu thương, hoặc phiền muộn bi thương, thực sự thì không phải chỉ như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười cười

- Nghe thử ——

Bạch Tiểu Thăng ở trong lòng nói với Hồng Liên .

- Hồng Liên, ong rừng bay múa, Nhị Hồ khúc mục!

- Được, chủ nhân!

Hồng Liên lên tiếng trả lời.

Nhị Hồ trong tay Bạch Tiểu Thăng, bỗng nhiên như sống lại.

Ong rừng lại lần nữa tung bay nhảy múa, lần này là từ bên trong Nhị Hồ truyền ra, mười ngón tay siêu nhanh bay múa liên tục, để cho người ta không kịp nhìn.

Cái này chân chính là một bữa tiệc nghe nhìn thực sự.

Một khúc cuối cùng, mọi âm thanh đều im lặng.

- Tôi sẽ biểu diễn miễn phí cho cậu một trận, bạn của tôi!

Gaidar chợt quát to một tiếng.

Toàn trường lại sôi trào lẫn nữa.

Trong đám người, Tống Yên Nhiên lại cắn môi dưới, trong ánh mắt ngăn không được kinh sợ

- Không được, không thể nhận thua như thế !

Nàng yên lặng đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Trường Lạc!

*khúc mục : khúc ca của những người dân du mục

Bạn cần đăng nhập để bình luận