Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2545: Biểu quyết đặc biệt (1)

- Blanche, em còn không mau xin lỗi ngài Bạch Tiểu Thăng!

Sau khi Kurt nói rõ thân phận của Bạch Tiểu Thăng, thấy Blanche vẫn đứng ngây ra đố, bộ dạng thờ ơ thì không khỏi lạnh lùng trầm giọng giục.

Bất chợt, Kurt quay sang Bạch Tiểu Thăng cười như gió xuân, thậm chí trong mắt còn có vẻ áy náy, chủ động giơ tay tới.

- Ngài Bạch, thật xin lỗi! Nếu trước đây Blanche có gì chỗ đắc tội, tôi thay mặt em ấy nhận tội với ngài!

Ngài Kurt này thật ra rất biết cách giải quyết tình huống.

- Ngài Kurt nói quá lời rồi. Hiểu nhầm giữa tôi và cô Blanche cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười rộng lượng và bắt tay Kurt.

Lúc này trong lòng Blanche thật sự xoắn xuýt, còn lúng túng nữa.

Vừa rồi cô ta vẫn nói khoác không biết ngượng, bảo Bạch Tiểu Thăng hết xin lỗi lại tự mình xử phạt cấp dưới.

Không ngờ tới giờ phút này, mình lại còn phải xin lỗi anh ta!

Blanche quả thật cảm thấy uất ức, đau lòng.

Cô ta dù sao cũng là một cô gái, còn là một người đẹp, luôn có sự kiêu ngạo của mình, bởi vậy khó tránh khỏi nhất thời không thể tiếp nhận.

Điều kỳ quái nhất chính là Bạch Tiểu Thăng trước mắt này còn quá trẻ, nhìn cũng chạc tuổi cô ta mà thôi.

Cùng tuổi cũng là một bước khó qua được, nếu anh ta là một ông già sáu mươi, bảy mươi tuổi, Blanche thật ra cũng có thể bất chấp mọi giá.

Blanche cố tình chống lại, nhưng không chịu nổi ánh mắt nghiêm nghị của Kurt ép xuống.

Blanche nhìn thấy anh trai dữ tợn nhìn mình, trong lòng càng uất ức hơn: còn không phải là anh bảo em tới nơi đây gây chuyện thị phi sao? Em làm sao biết được anh ta là Phó chủ tịch, trên đầu anh ta lại không có viết rõ.

Còn nữa, có Phó chủ tịch nào dạy học cấp dưới của mình “ăn vạ đòi tiền” chứ...

Còn là Phó chủ tịch trong tập đoàn tài chính cấp thế giới như tập đoàn Chấn Bắc này...

Blanche liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, cuối cùng vẫn cố ép mình phải cúi đầu, chỉ có điều trước khi mở miệng, cô ta trề môi có phần không phục.

- Ngài Bạch, xin lỗi.

Blanche miễn cưỡng nói ra mấy từ này, nghe không khác gì tiếng muỗi kêu vậy.

- Hả?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn về phía cô ta với vẻ không nghe rõ.

Người này tuyệt đối là cố ý!

Trong lòng Blanche hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn miễn cưỡng lớn tiếng nói:

- Tôi nói, rất xin lỗi.

- À, không có gì, tôi cũng quên rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha, nói:

- Người trẻ tuổi mà, làm gì mà không có lúc kích động phạm sai lầm chứ? Lần sau cô nên chú ý một chút, không nên để xảy ra chuyện như vậy nữa là được.

Lời nói này suýt nữa tức tới Blanche lệch mũi.

Nghe xem, đây rõ ràng là giọng điệu giáo huấn trẻ con!

Tên khốn kiếp đáng chết này!

Blanche không nhịn được muốn trợn mắt lại ngại anh trai và các vị Phó chủ tịch đang ở đây nên đành phải nhịn xuống, sau đó tránh qua một bên, xem như không nhìn thấy người đáng giận này nữa.

Kurt thấy Bạch Tiểu Thăng ngoài mặt tha thứ cho Blanche thì thở phào nhẹ nhõm, nói vài câu xã giao, lại quay sang đám người Lý Vận Nguyên, cung khiêm lễ độ chào hỏi mọi người.

Cho dù hắn ta là đại biểu do Hội đồng quản trị phái tới, nhưng ở trước mặt thân phận Phó chủ tịch, còn đều là người lớn tuổi, hắn ta cũng phải lo hạ thấp thái độ.

Đám người Lý Vận Nguyên tất nhiên cũng khách sáo, nhiệt tình có thừa chào hỏi Kurt.

Ôn Ngôn ở bên cạnh mỉm cười nhìn cảnh tượng như vậy, còn không khỏi liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng và Blanche.

Không ngờ trước đây hai người này còn có chút xung đột nhỏ, anh ta cũng không ngờ tới điều này. Nhưng thật may là chuyện đó không ảnh hưởng đến đại cục.

Nói ra, cũng xem như Kurt thức thời.

Những nhân vật được tiếng là thành viên Hội đồng quản trị, trong tay ngay cả chút thực quyền đều không có.

Bảy vị Phó chủ tịch của tập đoàn bên này vốn phải thuộc về hệ thống Hội đồng quản trị lại không phải.

Một bên có chức, một bên có quyền, hai phe đặc biệt kiêng kỵ, chạm đến cấp trên, cũng không khỏi phải cẩn thận.

Có câu đấu mà không phá chính là trạng thái này.

Nhưng tới hôm nay sợ rằng bố cục nhiều năm này sẽ phải thay đổi rồi! Mà tôi chính là người đẩy mạnh cải cách này!

Ôn Ngôn nghĩ tới đây, sâu trong đôi mắt lóe sáng.

Sau khi thấy Kurt và các vị Phó chủ tịch chào hỏi xong, Ôn Ngôn mỉm cười tiến tới nói:

- Mời mọi người dời bước sang phòng khách, ở đây không phải là chỗ nói chuyện.

Mọi người tất nhiên đều không có ý kiến gì về chuyện này.

Cuối cùng, Ôn Ngôn và Bạch Tiểu Thăng cùng các vị Phó chủ tịch, cộng thêm anh em Kurt, Blanche đi vào một gian phòng khách cao cấp khác.

Những Phó chủ tịch không đi cùng với đám người Lý Vận Nguyên đã sớm có mặt ở đây.

Mọi người lại chào hỏi lẫn nhau rồi lần lượt ngồi xuống.

Ôn Ngôn mỉm cười nói với anh em Kurt nói:

- Chủ tịch Tuyên Ngữ có khả năng sẽ tới muộn một chút, nhưng sẽ không quá lâu đâu.

- Chủ tịch Tuyên Ngữ công việc bận rộn, có thể hiểu, có thể hiểu được.

Kurt cười toe toét, dáng vẻ như thấu tình hiểu ý.

Thật khó tưởng tượng được, hai năm trước hai bên giương cung bạt kiếm đến tình trạng suýt đánh nhau.

Trong lúc chờ đợi Bạch Tuyên Ngữ, Kurt chủ động bắt chuyện với mọi người.

Đề tài tất nhiên không thể chọn chuyện Caroline nhảy lầu, Ma Căn bị điều tra. Những chuyện này không thích hợp để nói bây giờ. Cho nên Kurt đặt trọng điểm vào việc Bộ sự nghiệp thứ sáu chỉ tốn thời gian một năm đã vượt qua nguy hiểm và tai họa, xoay chuyển tình trạng thua lỗ thành kinh doanh phát đạt.

Nói đến đề tài này, Bạch Tiểu Thăng lại thành nhân vật chính.

Kurt khen ngợi, còn liên tiếp hỏi ý kiến của Bạch Tiểu Thăng về một vài vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng cũng không quá khiêm tốn, nói ra một ít tâm đắc hoặc một chút tiếc nuối trong đó.

Blanche ở bên cạnh nghe được liền kinh ngạc, không khỏi quan sát lại người làm cho cô ta vốn thấy chán ghét này.

Không ngờ khi người này nghiêm túc, ngược lại có chút khí chất. Blanche thầm nghĩ, cũng chỉ có một chút xíu như vậy thôi!

Khoảng mười lăm phút sau, có người đẩy cửa bước vào phòng khách, còn cao giọng nói:

- Xin lỗi, tôi tới muộn.

Người tới tất nhiên là Bạch Tuyên Ngữ.

Mọi người vừa thấy đều lên tiếng chào hỏi. Kurt còn dẫn đầu đứng dậy đón chào, tươi cười bắt tay Bạch Tuyên Ngữ, mức độ khách sáo còn cao hơn so với các Phó chủ tịch.

Ở trong mắt của Kurt, Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ thật sự là một nhân vật không tầm thường.

Trước khi tới, không chỉ có một người bên phía Hội đồng quản trị từng dặn dò hắn ta phải thận trọng khi đối xử với Bạch Tuyên Ngữ.

Trên thực tế, thái độ lãnh đạo cấp cao của Hội đồng quản trị với Bạch Tuyên Ngữ chính là vừa yêu vừa hận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận