Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1235: Con vịt đã đun sôi, cứ như vậy bay ?

- Vương Tâm Mạch tiên sinh, ra giá chín trăm vạn !

Trên đài, mỹ nữ chủ trì buổi đấu giá, thậm chí ức chế không được mà lộ ra vẻ hưng phấn, giọng nói cũng to lên mấy phần.

Dưới đài, đám người cũng châu đầu ghé tai, nhao nhao trao đổi về chủ đề nóng này.

- Đây là lần thứ hai trong ngày 'Tiểu Vương Gia' xuất thủ, thật là hào khí !

- Lợi nhuận thu được từ cuộc Đấu Giá Từ Thiện này một phần sẽ về tay chủ hàng, số còn lại sẽ được Vương gia toàn bộ quyên ra làm từ thiện, mất trắng tiền sân bãi, thời gian. Tiền tài không nói 'Tiểu Vương Gia' còn cổ động như vậy, tự móc tiền túi ra mua hàng ủng hộ, lúc này mới thật sự là đáng quý a !

- 'Tiểu Vương Gia' ưa thích cái ấm tử sa kia sao? Xem ra, hắn rất có hứng thú đối với trà đạo, thú vui thật thanh nhã !

. . .

Đầy đủ giả thuyết được đặt ra, cái gì cũng nói.

Bạch Tiểu Thăng nghe vào trong tai, lại cười thầm lắc đầu.

Giang Bắc Vương gia tổ chức buổi Dạ Hội Từ Thiện này vì cái gì, tự nhiên là để xã giao, mở rộng nhân mạch, còn có nâng cao danh tiếng.

Nhưng nếu nói là bọn họ không kiếm được chút lợi lộc nào thì hắn cũng không tin.

Vương gia nói cho cùng vẫn là thế gia Thương Đạo, có thương hội nào mà đứng ra tổ chức sự kiện mà chỉ cho phép tổ chức chứ không kiếm lời, dùng thanh thế lớn như vậy chỉ để làm từ thiện.

Huống hồ Tiểu Nguyệt vừa mới nói, các nàng cũng được chia phần trăm, vậy cái phần trăm này lại từ đâu mà đến.

Những người ở đây, bao quát cả những người vừa nói chuyện kia, chỉ sợ trong lòng cũng sáng như gương, nhưng lại vẫn muốn nói như vậy không thể nghi ngờ là có chút thổi phồng Giang Bắc Vương gia.

- Những người này thật đúng là nhiều chuyện để nói, tên Vương Tâm Mạch kia cũng chỉ là muốn mua một món đồ, liền để bọn hắn khen không dứt miệng như thế?

Lâm Vi Vi nhỏ giọng nói, hừ lạnh một tiếng, có phần xem thường.

- Vi Vi, kêu giá.

Bạch Tiểu Thăng không muốn làm khán giả, thế là thúc giục Lâm Vi Vi.

Bởi vì người chủ trì trên đài đã bắt đầu đếm thời gian.

- Nên hô lên bao nhiêu thì được ?

Lâm Vi Vi cầm thẻ số che trước miệng, nhỏ giọng hỏi.

- Đè chết hắn!

Bạch Tiểu Thăng quả quyết nói.

Cái ấm tử sa kia, là hắn bắt buộc phải có !

- Một ngàn hai trăm vạn !

Lâm Vi Vi được nhắc nhở, giơ cao thẻ số lớn tiếng nói.

- Một ngàn năm trăm vạn !

Vương Tâm Mạch ở phía trước nghe được, lại lập tức theo lên.

Chấn kinh mà Lâm Vi Vi tạo ra còn chưa bị mọi người tiêu hoá kịp liền bị ép xuống.

Ngay cả Lâm Vi Vi cũng sững sờ.

Sao Vương Tâm Mạch lại kêu giá nhanh như vậy, chẳng lẽ không có chút do dự nào sao !

Lâm Vi Vi kinh hãi.

Kỳ thực Vương Tâm Mạch đã sớm có chuẩn bị tâm lý, một mực đang chờ nàng tăng giá, để vượt lên trên.

Tuy nhiên một ngàn hai trăm vạn là nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn vẫn là lập tức nâng giá.

- “Tiểu Vương Gia" ra giá một ngàn năm trăm vạn !

Toàn trường lại một mảnh xôn xao.

La Gia Hạo hai mắt đăm đăm.

Tất cả mọi người ở đây đều tính là "Hào môn", nếu bảo hắn ra giá một ngàn năm trăm vạn thì cũng có chút đau lòng.

Không phải là chi không nổi, mà là cảm giác thật không đáng.

Lại nhìn Vương Tâm Mạch người ta, hét giá mà vẫn phong khinh vân đạm, hời hợt như vậy!

Giống như cái ném ra ngoài không phải là tiền vậy.

Cái khí thế kia, cái phong phạm kia !

La Gia Hạo lập tức mặc cảm, trong lòng chỉ có một chữ phục.

Chung quanh, cũng có mấy nữ nhân thấp giọng kinh hô lên.

La Gia Kỳ vừa hưng phấn lại tự hào, nàng nhìn người đàn ông này quả nhiên có quyết đoán, không giống với đại ca nhà mình cả ngày cẩn thận chặt chẽ.

Đã muốn mua rồi mà có người xen vào thì phải đè chết hắn!

Dạng người này mới thật sự sảng khoái mà !

La Gia Kỳ cũng là một người dùng tiền rất tùy hứng, muốn làm gì thì làm, lúc này đối với cách làm của Vương Tâm Mạch này rất là tán đồng.

Chỉ bất quá trong lòng nàng cũng có một tia hiếu kỳ.

- "Tiểu Vương Gia" là do ngài thực thích cái ấm tử sa này, hay là muốn thay chúng tôi chút giận vậy?

Lập tức, La Gia Kỳ đương nhiên cho nguyên nhân là lý do thứ hai.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ nhìn Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi có chút vô tội nhìn qua hắn, tựa hồ là bản thân không có hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lúc mọi người vẫn đang bàn tán sôi nổi, Lâm Vi Vi chợt cắn răng một cái, nhẫn tâm hô lên một tiếng

- Hai ngàn vạn !

Làm cho hiện trường vốn đang náo động ồn ào, chỉ một giây sau đã bị dập tắt.

Toàn trường yên tĩnh.

Tất cả mọi người, đều giật mình nhìn về phía người kêu giá kia.

Trên đài, người chủ trì cũng có chút kinh ngạc ngốc trệ mấy giây,

- Hai ngàn vạn ! Vị nữ sĩ kia! Làm ơn khẳng định lại một chút, tôi không có nghe lầm, ngài thật muốn ra giá hai ngàn vạn sao !

Với cái giá này thì ngay cả đang ngồi ngay đằng trước là Vương Tâm Mạch đều cảm giác có chút xúc động.

Dáng vẻ ba người Bạch Tiểu Thăng không tầm thường, khí thế nội liễm, không bài trừ có khả năng ba người đang che giấu thân phận.

Cũng có thể nói là, dẫn đầu không nhất định là người đứng trước, đứng phía sau không nhất định là tùy tùng.

Vương Tâm Mạch cảm thấy đây cũng là nguyên do Lâm Vi Vi kêu giá muốn bỏ ra mấy trăm vạn mua cái ấm tử sa đó !

Nếu như chỉ là một tên trợ lý, căn bản không có nhiều tiền như vậy.

Nhưng hiện tại, ý nghĩ của Vương Tâm Mạch có chút thay đổi!

Dám ngạo mạn như vậy mà ném ra một đống tiền !

Vậy thì hắn nhất định sẽ không chịu đứng sau người khác !

Chẳng lẽ, hắn đoán sai!

Cái kia ấm tử sa không phải là nàng ưa thích, mà là. . . mục đích bọn hắn tới đây là để !

Thay mặt Ron tới mua !

Trong lòng Vương Tâm Mạch bắt đầu nghiêm nghị, một lần nữa xem xét kỹ lại vấn đề này.

Chẳng lẽ mục tiêu thực sự của ba người kia, không phải là Tự Thiếp, mà chính là cái ấm tử sa này?

Sắc mặt La Gia Hạo biến đổi, hắn cũng nghĩ đến điểm này.

Đối với việc Lôi Nghênh vừa mới cùng hắn đấu giá, thế nhưng là động tác giả, cuối cùng vẫn dừng bước tại một ngàn bốn năm trăm vạn.

Làm sao lần này, không chút do dự đã hét lên đến hai ngàn vạn!

Nếu như cái này mới là đồ vật Ron muốn, như vậy trước đây bọn hắn bỏ ra một ngàn năm trăm vạn mua cái Tự Thiếp, thì sẽ thế nào đây !

Có thể trả lại à. . .

La Gia Hạo có cảm giác muốn thổ huyết. Một cảm giác lần đầu tiên xuất hiện trong lòng: Vừa rồi, chính mình là có bao nhiêu ngu xuẩn. . .

La Gia Kỳ biết được cô gái gọi giá kia, chính là người khiến cho hai mắt Vương Tâm Mạch tỏa sáng, lập tức kinh sợ.

Một nữ nhân mang túi xách giả cũng dám gọi giá lên cao như thế!

- Anh Vương, vượt qua nàng đi!

La Gia Kỳ nghiến răng nghiến lợi, cổ động.

Vương Tâm Mạch sau một phen tính toán liền cười.

Mình nghĩ nhiều như vậy làm gì, mặc kệ cái ấm này có phải là vật yêu thích của nữ nhân kia hay là mục đích chuyến đi này của bọn hắn.

Trước mắt, đây là sân nhà của mình, phần mặt mũi này hắn nhất định phải có được!

Hơn nữa mượn cái ấm tử sa kia, hắn có thể nhân cơ hội tiếp xúc với nữ nhân kia, không phải cũng đạt thành mục đích à, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận như vậy để làm cái gì ?

- Hai ngàn vạn à, rất tốt. Ba ngàn vạn !

“Tiểu Vương Gia” Vương Tâm Mạch cất giọng nói.

Một lần tăng giá một ngàn vạn !

Tăng giá như hỏa tiễn vậy, khiến cho tất cả con cháu hào môn ở đây cũng phải sững sờ.

Cái giá này không thể dùng chữ "Hào" để hình dung !

Ngay cả mỹ nữ chủ trì trên đài cũng phải ngốc trệ !

Vương Tâm Mạch bỏ mặc đám người ở hiện trường bị chấn động, khóe miệng cong lên một vòng ý cười.

"Tiểu Vương Gia" hắn chính là muốn khiến cho người bên ngoài nhìn thấy, hắn tiêu tiền như thế nào!

Một cái giá cao như thế lập tức khiến cho nhiều kẻ không dám mở miệng!

- Năm ngàn vạn !

Đang lúc Vương Tâm Mạch đắc ý, một giọng nói vang lên, bình thản không có gì lạ, lại tựa như sấm giữa trời quang.

Tất cả mọi người bất chợt cứng cả người lại, cổ cứng đờ nghiêng đầu đi, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ giật mình.

Là ai !

Đối cứng "Tiểu Vương Gia"!

Là ai !

Một lần tăng giá cả hai ngàn vạn !

Là ai !

Trong mắt hắn, còn có xem tiền là tiền hay không!

Chỉ là một cái ấm tử sa giá trị 5 triệu, cứng rắn nệ ra giá gấp mười lần !

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chỗ đó, nâng lên một ngón tay.

Câu "Năm ngàn vạn" kia, chính là hắn nói ra.

Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh, từ lúc bắt đầu đại não đã không còn đủ để hoạt động.

Nàng ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong não chỉ lặp đi lặp lại một câu,

- Oa, người này, làm sao có tiền như vậy !

- Năm, năm ngàn vạn, đúng không, vị tiên sinh kia!

Trên đài, mỹ nữ chủ trì trừng lớn mắt, nhìn về hướng bọn họ.

Nhìn qua hình dáng không có rõ ràng nhưng nghe giọng thì là một người đàn ông.

Thậm chí giọng nói của người chủ trì còn có chút phát run.

Nếu có người bỏ ra một trăm triệu đi mua một cái biệt thự thì cũng không có ai giật mình, bởi vì cái biệt thự kia xứng với giá tiền như vậy.

Nhưng mà, có người ném vào nửa tỉ để mua một cái ấm trà. . .

Giọng nói còn không hề thay đổi, đây mới chân chính là hào khí !

Lập tức, sắc mặt Vương Tâm Mạch liền âm trầm như nước, rung động kinh ngạc xen lẫn nhau.

Hắn có thể lấy ra ba ngàn vạn mua một lần.

Quay về lấy trong gia tộc có thể nói là vì mở rộng thanh danh Vương gia, liền xem như một cái quảng cáo sống, trong nhà cũng sẽ không nói cái gì.

Huống hồ, sau đó hắn còn có thể cầm ấm tử sa đi bắt chuyện với cô gái kia, còn có thể đem ấm tử sa kia cứng rắn bán cho anh em La gia.

Tóm lại, là không lỗ.

Nhưng mà, không lỗ cũng có cái tiền đề của nó, chính là số tiền này không thể quá bất hợp lý.

Dù sao, “Lượng Biến” là có thể dẫn đến “Chất Biến”.

Ba ngàn vạn và nửa tỉ, đã có sự chênh lệch rất lớn!

- Vị tiên sinh này, năm ngàn vạn, thật là thủ bút lớn!

Vương Tâm Mạch nhìn về phía phương hướng của Bạch Tiểu Thăng, trầm giọng nói,

- Xem ra, cái đồ vật này, ngươi nhất định phải có được.

- Cái kia 'Tiểu Vương Gia ' cũng muốn có sao?

Bạch Tiểu Thăng vẫn lẳng lặng hỏi lại.

Hai người cách không đối thoại.

Nhiều người như vậy ở đây nhưng không ai nói được điều gì, đều chỉ nín hơi ngưng thần, không kêu một tiếng, không nói một lời.

Đây vẫn là lần đầu Vương Tâm Mạch bị người ở trước mặt áp chế, trên mặt đã không còn vẻ tiêu sái của ngày xưa.

Bất quá, may mắn là xung quanh vẫn hơi tối tăm, người khác cũng không nhìn thấy sắc mặt hắn có bao nhiêu âm trầm.

Mình còn có thể lại lấy ra một ngàn vạn !

Vương Tâm Mạch nghĩ nghĩ, nói.

- Bảy ngàn vạn !

Bạch Tiểu Thăng giơ lên thẻ số ở bên cạnh, trực tiếp báo giá.

Lại tăng thêm một ngàn vạn !

Xung quanh, tiếng hít vào, tiếng nuốt nước miếng, trong hoàn cảnh này cũng khiến người ta nghe được vô cùng rõ ràng.

Ngay cả người chủ trì ở trên đài đều đã không biết mở miệng như thế nào nữa.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau.

Phương thức ra giá bá đạo vô cùng này của Bạch Tiểu Thăng, nhìn như ném đi ra thật nhiều tiền, lại là nhằm phá vỡ tinh thần của đối phương!

Kiểu ra giá này không chỉ áp đảo Vương Tâm Mạch, mà còn cả mọi người trong toàn trường nữa.

La Gia Hạo nghẹn họng nhìn trân trối.

La Gia Kỳ trợn mắt há hốc mồm.

Đối với anh em nhà họ La đã không biết nói gì cho phải.

Vương Tâm Mạch ngốc trệ trọn vẹn mười mấy giây, cuối cùng cũng đứng lên sắc mặt âm trầm, giơ hai tay lên vỗ tay.

Lời hay, hắn tuy nhất thời tìm không được lời nào thích hợp, nhưng là thua người không thua trận, "Tiểu Vương Gia" hắn nên có phong độ như thế, muốn làm ra phong độ như thế.

Tiếng vỗ tay của Vương Tâm Mạch làm cho tất cả mọi người bừng tỉnh, sau vài giây tiếng vỗ tay lần lượt vang lên toàn trường mấy trăm người đồng loạt vỗ tay.

Vì Bạch Tiểu Thăng bá khí !

Vì Bạch Tiểu Thăng hào khí !

Bạch Tiểu Thăng cũng hướng bốn phía thăm hỏi, đứng từ xa nói với Vương Tâm Mạch

- Cảm tạ 'Tiểu Vương Gia' đã bỏ những thứ yêu thích, nhường cái đồ vật này cho tôi.

Mặc dù là trước mặt mọi người nghiền ép Vương Tâm Mạch, nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn cấp cho đối phương một cái bậc thang, dù sao hai bên cũng không có mối thù riêng nào.

Lưa cho người ta một đường lui, ngày sau còn muốn gặp lại !

Nghe được Bạch Tiểu Thăng giữ lại bậc thang cho mình, Vương Tâm Mạch cũng rốt cục mở miệng, mỉm cười nói,

- Vị tiên sinh này, cũng cảm tạ ngài đối với 'Dạ Hội Giang Vương Từ Thiện' của tôi ủng hộ nhiệt tình, tôi ở đây tuyên bố, từ nay về sau ngài chính là hội viên cao cấp nhất ở đây.

Hai cái vị này còn "Cùng chung chí hướng" đi lên.

Tiếng vỗ tay của mọi người chung quanh cũng càng thêm nhiệt liệt.

La Gia Hạo, La Gia Kỳ cũng kinh ngạc nhìn Vương Tâm Mạch.

Không phải đã nói, muốn thay bọn hắn trả một ngụm ác khí sao.

Vị "Tiểu Vương Gia" này làm sao đã lập tức trở mặt!

Người trong thương đạo đều nói chuyện không đáng tin như vậy sao?

Vương Tâm Mạch nhìn cũng không nhìn anh em nhà họ La một chút, hắn mỉm cười một mặt thân sĩ nhưng cuối cùng tâm tình của hắn như thế nào thì chỉ mình hắn mới biết được.

Kỳ thực nếu như bối cảnh cảu Bạch Tiểu Thăng chỉ là mạnh hơn La gia huynh muội, Vương Tâm Mạch không ngại vì bạn bè xả giận, nhưng là nếu bối cảnh của Bạch Tiểu Thăng cứng rắn vượt qua toàn bộ La gia, thậm chí có thể cùng cấp bậc với Giang Bắc Vương gia, Vương Tâm Mạch có thể hoàn toàn không so đo việc mình vừa bị mất mặt mũi !

Thực lực, quyết định thái độ người khác đối với ngươi!

Hơn nữa từ điểm đó mà xem, danh xưng "Tiểu Vương Gia" của Vương Tâm Mạch cũng không phải chỉ là hư danh.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng phải ngấm ngầm cảm khái.

Một là cảm khái, tính tình dễ thay đổi của thương nhân thế gia.

Hai cũng là cảm khái, sự ẩn nhẫn cùng hãm dưỡng của Vương Tâm Mạch.

Từ chấn động của ấm tử sa, cuộc đấu giá vẫn tiếp tục như cũ đến lúc kết thúc.

Những vật phẩm đấu giá còn lại cũng cực ít người muốn ra giá.

Tất cả mọi người đều đang hưng phấn nghị luận một màn vừa rồi.

Lấy Bạch Tiểu Thăng làm tâm điểm, mọi người chung quanh đều âm thầm quan sát, nghị luận không dứt.

Liên quan tới thân phận, lai lịch của ba người Bạch Tiểu Thăng, trong nháy mắt đã xuất hiện ra vô số phiên bản.

Vì một cái ấm tử sa mà bỏ ra bảy ngàn vạn, một người con cháu hào khí như vậy, ở Lâm Hải cũng có danh tiếng không nhỏ.

Thế nhưng mà vẫn không có ai nhận biết!

Việc này không thể không nói là một chuyện lạ.

Buổi đấu giá kết thúc, mỹ nữ chủ trì trên đài cầm Microphone trong tay, cất giọng nói với mọi người ở đây,

- Kế tiếp là tiết mục dạ yến, còn mời mọi người dời bước tới lầu sáu, Vương Tâm Mạch tiên sinh đã mời đầu bếp từ Pháp sang để phục vụ, mời mọi người hưởng dụng Thịnh Yến.

Mọi người chia nhau ra ngoài từ các cửa khác nhau, nửa đường lấy mặt nạ xuống, nếu như không lưu ý, sau khi ra bên ngoài thì cũng không thể nhận ra ai với ai.

Rất nhiều người ngầm hạ quyết tâm, lưu ý tướng mạo của Bạch Tiểu Thăng, lát nữa trong buổi dạ tiệc, nhất định phải làm quen với người thanh niên hào khí nhất buổi tối hôm nay này.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng vốn là muốn đi, nhưng từ một cái bàn bên cạnh có bốn người đi tới.

Bọn hắn bất quá cũng chỉ đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng chào hỏi một tiếng, ánh mắt ba người Bạch Tiểu Thăng trong nháy mắt kinh ngạc không thôi, đồng thời lập tức liền đứng lên.

Vương Tâm Mạch thủy chung lưu ý đến bàn của Bạch Tiểu Thăng, tự nhiên cũng nhìn thấy người nào đi qua, ngay cả hắn cũng phải giật mình.

Vương Tâm Mạch cấp tốc gọi người đến tiến hành an bài một phen.

Bao quát cả anh em La gia ở bên trong, những khách mời còn lại cũng được mời ra ngoài.

Chỉ có bàn của Bạch Tiểu Thăng, cùng với người đến chào hỏi được ở lại.

Người không phận sự đều bị đuổi ra ngoài.

Tiểu Nguyệt đang mê muội trong cảm xúc hạnh phúc chưa từng có, cũng nghe ông chủ phân phó đi ra ngoài chờ.

Đến cuối cùng, Vương Tâm Mạch còn tự mình đi đến trước bàn của Bạch Tiểu Thăng, cất giọng nói với người ở bốn phía xung quanh,

- Bật đèn !

Căn phòng đấu giá trước giờ vẫn tối tăm bỗng nhiên lại sáng rõ như ban ngày.

Những người vây quanh Bạch Tiêu Thăng kia cũng đồng loạt lấy mặt nạ xuống.

Trương Vũ Đông, Vương Đông, Trương Thiên Tắc, Trần Hiểu Á !

Những kẻ có gia thế không hề tầm thường chút nào vậy mà đều ở đâu hết.

- Bạch Tiểu Thăng, quả nhiên là cậu.

Trương Vũ Đông cười nói.

Trương Vũ Đông là cháu trai của Trương Hi - một lão hữu của Tống giai đại sư và Hạ Hầu Khải, cùng Bạch Tiểu Thăng cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết. Bạn tốt của hắn là Vương Đông, càng là sớm đã phát sinh ma sát với Bạch Tiểu Thăng, bất quá tất cả đều đã qua.

Trương Thiên Tắc càng không cần phải nói, lúc trước ép Thương Uyển Uyển uống rượu, được Bạch Tiểu Thăng hung hăng giáo huấn một phen.

Trần Hiểu Á tiểu nha đầu này ngược lại là cho tới nay quan hệ không tệ với Bạch Tiểu Thăng.

- Không nghĩ tới ở chỗ này thế mà có thể nhìn thấy cậu, thật lâu không gặp !

Trần Hiểu Á có chút kích lên tiếng.

- Tôi cũng không nghĩ tới có thể gặp mấy người ở đây!

Bạch Tiểu Thăng cũng cười một tiếng với bốn người.

Tuy mọi người từng có hiểu lầm, từng có ma sát, nhưng cuối cùng cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết, cuối cùng đều thành bằng hữu.

Giờ phút này, Trương Vũ Đông, Trần Hiểu Á bốn người vây quanh Bạch Tiểu Thăng, vừa nói vừa cười, ngôn ngữ nhiệt tình.

Vương Tâm Mạch đứng ở bên ngoài, thấy cảnh này cũng âm thầm giật mình.

Nhiều bạn bè của mình đều đối với người trẻ tuổi kia hết sức nhiệt tình, hắn cũng là không kịp chuẩn bị!

Lại thêm Bạch Tiểu Thăng tùy ý tiêu xài bảy ngàn vạn, đi mua một cái ấm tử sa.

Càng làm cho hai mắt của hắn lấp lóe không ngừng.

Người này, mình muốn kết giao !

Từ đáy lòng Vương Tâm Mạch đã hạ quyết tâm, dường như ngay lập tức đã vứt bỏ anh em La gia.

Muốn kết giao trước tiên cần phải nhận biết.

Thấy mấy người đang trò chuyện hết sức sôi nổi, Vương Tâm Mạch nhất thời lại tìm không được cơ hội để xem vào.

Hắn cũng đành phải chờ đợi.

Đúng lúc này một tên trợ lý vội vàng đi tới, nói nhỏ một phen vào tai Vương Tâm Mạch.

Sắc mặt Vương Tâm Mạch lập tức biến đổi, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lại trở nên phức tạp.

Cuối cùng, Vương Tâm Mạch vẫn để trợ lý lui đi, cất bước tiến lên.

Sau khi hấp dẫn chú ý của Bạch Tiểu Thăng, Vương Tâm Mạch áy náy nói với Bạch Tiểu Thăng

- Thật không có ý tứ, vị bằng hữu này. Chỉ sợ, cái ấm tử sa vừa rồi anh mua sẽ không cầm vào tay được!

Bạch Tiểu Thăng vốn cho là Vương Tâm Mạch muốn nói với hắn cái gì, lại vạn lần không nghĩ tới lạ là câu nói này.

Bạch Tiểu Thăng lập tức sững sờ, nhăn lông mày lại.

Phía sau hắn, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Bạch Tiểu Thăng coi như yên lặng,

- Vương tiên sinh, đây là có chuyện gì ?

Hắn muốn một lời giải thích !

Trương Vũ Đông, Trần Hiểu Á bốn người cũng kinh ngạc nhìn về phía Vương Tâm Mạch.

Khuôn mặt Vương Tâm Mạch phiền muộn thở dài, trầm giọng nói,

- Chuyện này, tôi cũng không nghĩ tới.

- Chủ hàng, trái với thỏa thuận!

- Người chủ hàng đã mang theo cái ấm tử sa đó rồi đi!

- Bất quá, số tiền bồi thường hợp đồng, bọn hắn đều đã đưa tới. Thậm chí, bao quát cả bồi thường cho ngài mười phần trăm !

Nghe được như thế, Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ kinh sợ.

Làm sao !

Con vịt đã đun sôi, cứ như vậy bay đi?

Còn lưu lại một quả trứng để đền bù tổn thất!

Bạn cần đăng nhập để bình luận