Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2293: Người quen! (2)

Robert cúi đầu nhìn cô ta cười, không e ngại đối diện với ba người Bạch Tiểu Thăng và nói:

- Anh biết những hành vi của em trước đây, em chỉ muốn nuôi sống bản thân và cả đám trẻ nhặt được ở đầu đường lúc trước. Anh cũng biết, sau khi bọn chúng tới cô nhi viện, em đã rất ít khi làm những chuyện kia nữa. Anh không hề khinh thường em, anh trước sau luôn cảm thấy em là một Robin Hood, là nữ anh hùng trong lòng anh.

Những lời này quả thật làm cho Lorna run rẩy, vành mắt ửng đỏ.

- Em không nên lừa anh, Robert, xin lỗi.

Lorna nức nở nói.

- Xin lỗi, thật ra anh cũng lừa em.

Robert cũng áy náy mỉm cười và nói:

- Anh không phải là một khách du lịch bình thường, anh có một gia tộc lớn ở Bắc Mỹ...

- em biết.

Lorna vùi đầu vào trong lòng Robert, vừa khóc và nói:

- Con người anh đấy, trước đây chính là em đã lấy đi ví tiền của anh, chứ không phải là nhặt được.

Robert cười ha ha, vỗ đầu Lorna nói:

- Anh đã sớm biết rồi, nhóc con.

Lúc này, hai người nói một lúc lại khóc khóc cười cười ở trên đường đã khiến cho mọi người qua lại thấy tò mò chú ý.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cứ đứng ngây ra nhìn như vậy.

Lâm Vi Vi khẽ lầm bầm với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, sao em có cảm giác như đang xem phim trên tivi vậy...

Lôi Nghênh lạnh lùng nhìn kỹ hai người này, trầm giọng nói:

- Một là nữ trộm cắp, một người khác... Anh ta không phải thích cô Bạch Nguyệt Phong sao, tại sao lại chạy tới nơi đây lừa gạt con gái người ta chứ?

Bạch Tiểu Thăng vẫn để ý tới vẻ mặt của Robert và Lorna, ngăn cản Lôi Nghênh nói tiếp và bước tới vài trước, nhẹ nhàng nói với Robert, Lorna:

- Hai vị, ở đây không phải chỗ nói chuyện, bên kia có quán cà phê, không bằng chúng ta cùng vào đó ngồi một lát.

Robert và Lorna cũng thấy được quán cà phê kia, sau khi hơi do dự, hai người đều khẽ gật đầu.

Cứ như vậy, ba người Bạch Tiểu Thăng và Robert, Lorna cùng vào quán cà phê, tìm một góc ít người và ngồi xuống.

Lorna và Robert lại giống như đôi tình nhân bình thường ngồi bên nhau, đối diện là ba người Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi ngồi xuống, Robert đã thay Lorna xin lỗi trước, đồng thời "rửa sạch" tội danh:

- Xin lỗi ba vị, trước đó nếu Lorna có chỗ nào đắc tội, cứ tính cả trên đầu tôi. Còn nữa, trước đây cô kiếm ăn ở đầu đường thật sự không dễ dàng, còn có một đám trẻ con đi theo bên người, đứa nhỏ nhất thậm chí còn đang bú sữa mẹ. Các anh nghĩ xem, khi đó một cô gái vị thành niên sẽ sống không dễ dàng tới mức nào, cho nên tôi cảm thấy cô ấy không làm chuyện gì thương thiên hại lý, thậm chí còn là một việc thiện vô cùng vĩ đại, không phải sao?

Anh ta vừa nói như vậy, ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn Lorna, quả nhiên không thấy đáng ghét nữa, ngược lại có chút kính nể.

- Sao anh biết được?

Lorna được Robert khen thì hơi ngượng ngùng nói.

- Anh còn biết em vẫn không muốn để cho những đứa trẻ kia đi tới cô nhi viện, vì sợ bọn chúng bị bắt nạt, lại sợ bọn em phải xa nhau.

Robert xoa tóc của Lorna mỉm cười và nói:

- Người của cô nhi viện tới thuyết phục em là do anh tìm tới, anh cũng cho cô nhi viện đó một số tiền lớn, bọn họ sẽ chăm sóc những đứa trẻ kia lớn lên, đồng thời cho chúng đi đọc, sẽ không để cho chúng phải tiếp tục sống cuộc sống đói khổ lạnh lẽo nữa. Về sau lúc nào em muốn gặp chúng đều được, anh sẽ đi cùng em.

Lorna kinh ngạc nhìn Robert, đôi mắt dịu dàng lại ngân ngấn nước mắt, liên tục gật đầu.

Thấy Robert như vậy, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Người này với kẻ ăn chơi trác táng mà bọn họ gặp phải trước đây quả thật giống như hai người khác nhau, Robert này dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ người đàn ông cần phải trải qua chuyện gì đó mới có thể lớn lên, ví dụ như gãy chân các loại à...

Nhưng qua những lời Robert vừa nói, cảm nhận của bọn họ về Lorna đã tốt hơn rất nhiều.

Không trải qua cực khổ của đối phương thì đừng nói lời thiện ác, lời nói này quả nhiên rất có lý.

- Xem ra, ngài Robert đã thật sự tìm được người mình thích ở đây, cũng bằng lòng làm một vài chuyện công ích, điều này rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Nếu nói trước đây Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không hề có ấn tượng tốt với Robert, vào giờ phút này vẫn duy trì một chút nghi ngờ về anh ta, vậy thì Bạch Tiểu Thăng lại hoàn toàn không có tâm tư này.

Bởi vì Bạch Tiểu Thăng am hiểu phân tích nét mặt, Robert đâu phải là nhân vật giỏi che giấu biểu cảm, không lộ rõ vui buồn gì, nên rất nhiều thời gian vẫn có thể bị nhìn thấy rõ ràng, bị nhìn thông suốt.

Bạch Tiểu Thăng vẫn phải có chút tự tin này.

Về phần giữa Robert và cô gái trộm đồ Lorna làm thế nào phát triển đến như bây giờ, giữa bọn họ đã trải qua chuyện gì, vậy tất nhiên là chuyện của riêng bọn họ, người bên ngoài không được biết. Dù sao mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc sống của mình, sẽ có lúc gặp được nhân duyên của mình.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng nhìn ra được, Robert thật lòng yêu Lorna, thứ tình cảm đó không che giấu được, cũng không giả vờ được.

Robert nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt dịu dàng lại rạng rỡ, mỉm cười nói:

- Ngài Bạch Tiểu Thăng, tôi có nghe qua những chuyện kia của ngài, nói thật, tôi rất bội phục ngài! Lúc này chúng ta gặp gỡ ở đây cũng xem như là một duyên phận. Thật ra tôi có một số việc muốn nói chuyện riêng với ngài, chẳng biết có được không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Lại gặp mặt, anh cũng nhìn ra được tâm tính Robert điềm tĩnh hơn rất nhiều, trong đôi mắt không còn vẻ ngang ngược kiêu ngạo liều lĩnh, mà là nhìn xa trông rộng.

Bạch Tiểu Thăng cũng muốn nói chuyện với anh ta, xem anh ta muốn nói gì với mình.

Hai người này đã ăn ý với nhau, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh và Lorna lần lượt đứng dậy, ngồi xa một chút, cũng tạo không gian cho bọn họ có thể nói chuyện riêng.

- Ngài Robert, ngài sang đây công tác sao?

Bạch Tiểu Thăng mở miệng trước.

Nếu như có thể, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn tìm được một ít thông tin từ chỗ của Robert, bao gồm xem thử Caroline sẽ động tác gì tiếp theo không.

Robert lắc đầu:

- Tôi không phải tới công tác, tôi tới xử lý một chỗ kinh doanh trong gia tộc ở đây.

- Eisenlag là hạt minh châu của Tây Phi, tôi nghĩ chắc gia tộc các ngài làm ăn lớn ở đây.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Robert nghe vậy thì cười lạnh tự giễu nói:

- Ngài đoán sai rồi, ngài Bạch Tiểu Thăng, gia tộc chúng tôi ở đây thật ra không có làm ăn lớn gì cả! Tôi tới đây, ngài có thể hiểu thành - sung quân.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhất thời kinh ngạc.

Ánh mắt Robert lộ vẻ không cam lòng, còn có một chút căm hận không rõ ràng.

- Trước đây chân của tôi đã bị chị ruột tôi - chị Caroline đập gãy!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng càng thêm kinh ngạc.

- Sau đó, chị ấy cướp đi mọi thứ của tôi trong nhà, đồng thời đày tôi đến bên này, còn phái người luôn theo dõi cuộc sống riêng tư của tôi!

Robert cắn răng nói.

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại thủ đoạn của Caroline trước ka, than thở:

- Ừ, vậy mà người chị của ngài cũng làm ra được.

- Đều bởi vì chị ấy ở địa vị và thân phận ở tập đoàn Chấn Bắc, ngay cả gia tộc cũng ủng hộ chị ấy và xem tôi thành đồ bỏ đi.

Robert trầm giọng nói, giọng cũng hơi khàn khàn:

- Trước đây tôi vẫn cảm thấy dù sao chúng tôi cũng là chị em, là người thân, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tôi đã hiểu rồi. Tôi xem chị ấy như người thân, nhưng chị ấy chưa chắc đã xem tôi là người thân!

Lời nói này thực sự nghiêm trọng.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng và Caroline có mâu thuẫn khó có thể hóa giải, cũng không muốn xúi giục mối quan hệ ruột thịt của người ta.

Đó không phải là chuyện một người đàn ông nên làm.

Robert chậm rãi thở hắt ra một hơi và cố bình tĩnh lại.

Bạch Tiểu Thăng mới nói:

- Anh nói với tôi những điều này, tôi không biết phải nói gì cả. Anh biết tôi và chị anh – Caroline có mâu thuẫn không có cách nào hóa giải, sợ rằng không thể giúp hòa hoãn được mối quan hệ của hai người.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói đến đây, Robert bỗng nhiên cười.

- Tôi thấy ngài hiểu nhầm rồi! Tôi biết ngài và Caroline là quan hệ đối địch khó có thể hóa giải nên mới muốn nói với ngài những điều này thôi, Bạch Tiểu Thăng!

- Caroline hại tôi đến mức như vậy, nhưng chị ấy sẽ không đồng ý cho tôi qua lại cùng Lorna, nếu chị ấy biết tất nhiên sẽ gây bất lợi cho Lorna, đây là chuyện tôi không có cách nào tha thứ được!

- Nhưng ngài lại là người đàn ông duy nhất làm cho chị ấy phải vài lần chịu thiệt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận