Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 600: Tôi Mời Anh Một Ly!



Trần Hiểu Á vừa mới dẫn nhóm người Bạch Tiểu Thăng đến cửa phòng khách, Bạch Tiểu Thăng liền nghe được giọng nói đe dọa Dương Thiến Nhi của Trương Thiên Tắc.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng đột nhiên lạnh xuống, bước qua Trần Hiểu Á, lạnh lùng hừ một tiếng, đi vào phòng.

Coi như Dương Thiến Nhi không phải là người phụ nữ của hắn thì cũng là bạn tốt của hắn, nếu bị người khác đe dọa, hắn cũng bảo vệ không được, còn coi là nam nhân sao!

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng bước vào phòng tiếp khách, nhiều người nhìn chăm chú vào hắn.

Tiểu Mạch không thể không bật khóc vì cứu tinh cuối cùng cũng đã đến!

Cả người Dương Thiến Nhi như ngẩn ra, sau đó nàng khóc sướt mướt.

Vừa nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, nàng thật sự muốn cầm chai rượu đập bể đầu Trương Thiên Tắc.

Tuy nhiên Thương Uyển Uyển đã vì đoàn làm phim mà chấp nhận uống ly rượu đó và giờ cô ấy đã bất tỉnh. Nếu mà nàng xúc động thì mọi công sức của Thương Uyển Uyển sẽ đổ sông đổ bể và đoàn làm phim sẽ phải gặp khó khăn rất nhiều..

Cho nên Dương Thiến Nhi vẫn nhịn xuống!

Cảm giác bất lực khiến nàng đau khổ và sau khi say rượu, xảy ra chuyện bất trắc gì thì cũng không biết được, lúc đó bản thân nàng sẽ phải gặp nguy hiểm cho nên nàng rất sợ hãi.

Bây giờ ổn rồi.

Bạch Tiểu Thăng đã tới đây!

Vào lúc này, Dương Thiến Nhi thực sự muốn nhào vào trong lòng hắn để khóc một trận.

- Là cậu?

Trương Thiên Tắc vô cùng kinh ngạc nói.

Nhìn thấy người nam nhân đã gặp trên chuyến tàu cao tốc, tự nhiên xông vào đây! Hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Vị Bạch đại sư này, để cho hắn rất tôn trọng và cũng rất e ngại.

Một mặt, Trương Thiên Tắc tin rằng đây là một cao nhân, mặt khác, vị cao nhân này có thể "tính" ra bí mật của hắn, đó cũng là một mối đe dọa.

Cho nên Trương Thiên Tắc không muốn cùng Bạch Tiểu Thăng gặp nhau nhưng mọi việc không thể tránh được chữ ngờ.

- Cậu là ai, nơi đây mà cậu cũng dám tiến vào!

Trình Tứ Gia thấy khuôn mặt xa lạ của Bạch Tiểu Thăng, nghe tiếng hừ lạnh đầy giận dữ khi nãy của Bạch Tiểu Thăng, lập tức đứng lên nhíu mày giận dữ quát một tiếng,

- Là ai dẫn hắn vào đây?

Bản thân Trình Tứ Gia là một thuộc hạ, nên ông phải làm đúng bổn sự của mình, loại bỏ những kẻ chống đối, duy trì quyền uy của Thiếu Đổng.

Nên trước tiên hắn phải tỏ thái độ phản đối của mình ngay từ đầu.

- Là tôi dẫn anh ấy vào.

Giọng nói của Trần Hiểu Á vang lên,

- Trình lão tứ, nếu ông có ý kiến gì thì nói thẳng với tôi.

Khí thế của Trình Tứ Gia như một hung thần nhưng khi nghe thấy giọng nói của Trần Hiểu Á, lập tức trở thành con mèo nhỏ, sắc mặt méo mó nở nụ cười hối lỗi,

- Trần tiểu thư, là cô sao? Cô tự nhiên là có thể, có thể! Là do tôi lắm mồm thôi.

Trước mặt mọi người, Trình Tứ Gia sợ hãi nói một câu.

Hắn biết rõ bối cảnh của Trần Hiểu Á!

- Hiểu Á.

Trương Thiên Tắc cũng giật mình nhìn những người phía sau Trần Hiểu Á.

- Đã lâu không gặp Trương tiên sinh, tôi thật sự cảm ơn cậu, để tỏ lòng tôi xin thay mặt người của tôi uống ly rượu này!

Bạch Tiểu Thăng mặt không biểu tình, nói một câu với Trương Thiên Tắc, đi đến trước mặt Thương Uyển Uyển.

Uống hết một bình rượu bốn mươi độ có 700 ml, Thương Uyển Uyển say như chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã ửng hồng như là cục bột, nhìn rất mê người.

- Hồng Liên, nàng thế nào!

Bạch Tiểu Thăng lo lắng xác nhận tình huống.

- Xin mở mí mắt của nàng, tôi muốn kiểm tra con ngươi, còn có, kiểm trắc mạch đập cùng nhịp tim. . .

m thanh của Hồng Liên vang lên.

Những người khác chỉ thấy khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng, nhìn vào mí mắt của Thương Uyển Uyển, lấy tay bắt mạch, còn dùng hai ngón tay ấn nhẹ vào trái tim của cô. (Ực)

Cậu ta đang là gì vậy? Mọi người đều cảm thấy rất tò mò.

Ánh mắt của Trương Thiên Tắc chăm chú, ngạc nhiên nói,

- Đây là thủ đoạn vọng, văn, vấn, thiết của trung y sao? Người này không những biết bói toán mà còn biết y thuật? Quả là cao nhân!

Nhưng mà!

Trương Thiên Tắc khẽ nhíu mày dò xét Bạch Tiểu Thăng thầm nói,

- Hắn nói Thương Uyển Uyển cùng Dương Thiến Nhi là người của hắn, chẳng lẽ hắn là ông chủ của đoàn làm phim sao? Nhưng theo thông tin mình có được thì đoàn làm phim kia tựa hồ thuộc một công ty con trong một tập đoàn. Người này có lai lịch gì?

Trương Thiên Tắc mặc dù trước mắt không hiểu gì, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn Bạch Tiểu Thăng càng thêm trịnh trọng.

Người họ Bạch này không đơn giản!

Quan trọng hơn là cậu ta đang nắm bí mật của mình!

Khi Trương Thiên Tắc nghĩ về điều này, hắn lập tức đau đầu,

Nhìn trộm sang Trần Hiểu Á.

Nàng đi tới cùng Lâm Vi Vi, cũng nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt cô hiện lên sự ngưỡng mộ.

- Nếu họ Bạch đem việc kia nói cho Trần Hiểu Á. . .

Trong lòng Trương Thiên Tắc run lên, đột nhiên hắn cảm thấy sợ hãi.

Chắc chắn Trần Hiểu Á sẽ không đi theo mình nữa!

Như vậy cha hắn là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!

Trương Thiên Tắc đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

- Trước mắt, nhất quyết không thể đắc tội với họ Bạch!

Trương Thiên Tắc âm thầm quyết tâm.

Kiểm tra xong tình huống của Thương Uyển Uyển, Bạch Tiểu Thăng cũng là thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là say, không có vấn đề quá lớn, chỉ cần ngủ một giấc là tốt.

- Anh Tiểu Thăng, chị Thương cô ấy...cô ấy...

Dương Thiến Nhi đứng trước mặt Bạch Tiểu Thăng, vô cùng ủy khuất và áy náy với quyết định của mình.

Bạch Tiểu Thăng đến rất đúng lúc, cứu được nàng, để nàng có cảm giác ỷ lại, bình thường nàng gọi tên của hắn, nhưng bây giờ nàng cũng gọi là "Anh Tiểu Thăng" giống như Lâm Vi Vi.

- Thương tiểu thư không có việc gì, việc này cũng không phải lỗi của em.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười an ủi Dương Thiến Nhi.

Lời khuyên này, làm cho Dương Thiến Nhi từ một người con gái mạnh mẽ, trở thành một người con gái mít ướt, khóc thút thít.

Bạch Tiểu Thăng vỗ bờ vai của nàng, lại mỉm cười giơ ngón tay cái lên với Tiểu Mạch.

Nếu không phải Tiểu Mạch kịp thời nhắn tin cho hắn, hắn vẫn không hay biết gì, nếu mà Thương Uyển Uyển xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn nhất định sẽ rất day dứt, cho nên hắn cũng rất biết ơn cô bé này.

Tiểu Mạch nghe được Bạch Tiểu Thăng nói "Thương Uyển Uyển không có việc gì", lập tức thần sắc buông lỏng và nàng mỉm cười với Bạch Tiểu Thăng.

- Vị Bạch Tổng này thật là một người nam nhân đáng tin! Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh ấy cũng đủ để cho mọi người anh tâm.

Tiểu Mạch thầm nói.

Sau khi dỗ dành các nàng, Bạch Tiểu Thăng quay đầu trở lại nhìn về phía Trương Thiên Tắc.

- Anh Bạch, chúng ta thật là có duyên lại được gặp mặt nhau nhanh như thế này.

Trương Thiên Tắc cười ha ha, trong nụ cười của hắn có chút mất tự nhiên.

Hắn có chút sợ hãi và hơi lo lắng.

Loại cảm xúc ẩn dấu trên nét mặt của hắn bị Bạch Tiểu Thăng bắt được.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút liền hiểu được.

Người này rất sợ mình nói ra bí mật của hắn lúc ở trên chuyến tàu cao tốc.

Nếu không biết rõ, Bạch Tiểu Thăng thực sự muốn nói ra.

- Cảm ơn anh Trương đã tiếp đãi, tôi thay mặt các nàng cám ơn anh. Tiếc là chúng tôi không thể ở lâu hơn, nhưng tôi có thể uống một chén cùng với anh, hi vọng anh không từ chối.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói ra.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cầm bình rượu mới mở ở trên bàn, cầm lên hai cái ly sạch sẽ.

Rót nhẹ một cái, một ly đầy rượu, một ly rót chưa đến nửa.

Bạch Tiểu Thăng dưới mọi ánh nhìn của mọi người, đem ly rượu tràn đầy đưa qua, chính mình cầm lại ly có ít rượu hơn.

- Xin lỗi, Bạch mỗ tửu lượng không quá tốt, nhưng tôi lại biết xem tướng, tôi thấy anh Trương đây tửu lượng rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, uống sạch ly rượu ít ỏi của mình, sau đó lau miệng, mở miệng nói với Trương Thiên Tắc.

- Tôi đã uống xong phần của mình, còn anh thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận