Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 871: Tôi nghĩ sẽ cướp 1 đơn này



Ba người Bạch Tiểu Thăng đón xe rời đi, ở trên xe Lâm Vi Vi còn nói.

- Vừa rồi người kia tính tình khá ngay thẳng, dạng người này nếu vùng vẫy trong quan trường sợ là sẽ nhận nhiều thiệt thòi đây!

Bạch TIểu Thăng nghe thấy vậy thì nở nụ cười nhẹ.

- Vi Vi, em nói con người chỉ là động vật đơn giản vậy sao?

- A?

Lâm Vi Vi sững sờ, nói lẩm bẩm.

- Đúng là có người đã nói : con người là động vật bậc cao mà.

Nói xong trong lòng Lâm Vi Vi cũng có thêm một số suy nghĩ, lại nói tiếp.

- Anh muốn nói là, lòng người phức tạp, người ta để cho mình thấy thế nào thì mình cho rằng như vậy thôi?

- Cũng không phải là khoa trương như em nói, em nói vậy có một chút ý bàn về âm mưu rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, ánh mắt nhìn xa xăm nói.

- Có điều, hắn không phải là một kẻ một mực ngay thẳng, không biết linh hoạt biến thiên.

- Sau đó, hai chúng ta đều quay ra khen ngợi đối phương, nếu là người thật sự cổ hủ và ngay thẳng tuyệt đối sẽ không thể nhanh chóng thay đổi chiều gió như thế.

Hơn nữa, anh có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt của hắn - hắn rất tự tin! Xét lại những phương pháp mà hắn nói đến, hắn có thể có một trăm phương pháp có thể giúp cho người kia tránh được rắc rối, đồng thời đạt được mục đích. Mà tương tự, anh cũng có rất nhiều phương pháp, bằng vào phương pháp của anh đạt được mục đích.

Giọng điệu nói chuyện của Bạch Tiểu Thăng dường như rất coi trọng Lâm Ngọc.

Cùng nhau đi với hắn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn coi trọng một người cùng lứa tuổi như thế.

Lâm Vi Vi có một chút không tin được, nói lẩm bẩm.

- Hai người các anh đều lợi hại đến kỳ cục, vậy tại sao lúc đó hai người không tiếp tục nói nữa.

Bạch Tiểu Thăng cười khổ.

- Đối tượng mà hai chúng tôi giúp đỡ không phải đã gục xuống à. Tranh chấp nữa cũng vô vị.

- Coi như người kia không có uống say, sợ là hai chúng tôi dù tự xưng là người thông minh, cũng không thể giúp được hắn.

Bạch Tiểu Thăng thở dài một tiếng nói.

- Cho dù kế hoạch với mưu lược tốt đến mấy thì cũng phải có người thực hiện thật tốt mới được. Người say rượu kia không làm được!

- Người kia dù đã mượn rượu giải sầu đến mức say mèm ra, giãi bày cay đắng với người lạ nhưng vẫn không dám mắng cấp trên của hắn, thậm chí không dám nhắc đến họ tên, có thể thấy được là do hắn chìm trong ngột ngạt quá lâu, hơn nữa nỗi sợ với cấp trên đã ăn sâu vào tận xương tủy, cho dù là trong khi say thì ý thức vẫn còn sợ hãi. Người như vậy thì làm sao có khả năng đi thực hiện kế hoạch phản kích cái gì chứ.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu.

Lâm Vi Vi như là nghĩ ra cái gì, sau đó gật gù nói.

- Biết nói như vậy thì phương pháp của anh Tiểu Thăng vẫn là càng phù hợp với người kia hơn.

- Thôi quên đi, đề cập tới cũng không có ý nghĩa gì.

Rất khéo.

Vào giờ phút này Trầm Bồi Sinh đang cùng Lâm Ngọc tán gẫu về đề tài này.

Trầm Bồi Sinh lại đồng tình với quan điểm của Bạch Tiểu Thăng.

- Lâm Ngọc là con sơ sẩy. Cho dù kế hoạch có tốt mấy thì người thực hiện vẫn là then chốt , thầy biết con có rất nhiều phương pháp giúp anh chàng say rượu kia tự bảo vệ, thậm chí là có thể vạch trần, tất cả con đã cân nhắc chu toàn về thời gian và các nhân tố khác. Thế nhưng, con vẫn có một điểm không cẩn thận, đó chính là cái anh chàng say kia, căn bản hắn không thể nào thực hiện được trăm phần trăm tư tưởng của con, dù thực hiện được ba phần mười cũng đã khó khăn rồi.

Trầm Bồi Sinh than thở.

- Điểm này con đúng thật là không bằng thằng nhóc trẻ tuổi kia. Hắn có tâm kế lại hiểu được thời cơ, càng quan trọng hơn chính là hắn biết cách làm lay động lòng người.

Lâm Ngọc gật gù.

Tuy gật đầu như vậy nhưng trong mắt của hắn lại lại có một chút không cam lòng.

Nghe thầy nói bản thân không bằng người ta khiến hắn không phục trong lòng.

Trầm Bồi Sinh liếc mắt nhìn lập tức thấy rõ ràng, cười nói.

- Con có biết Kinh Kha chém Tần Vương chưa. Thời kỳ chiến quốc, Kinh Kha lấy bản đồ nước Yên với cái đầu của Phàn Vu Kỳ, hắn đi cùng Tần Vũ Dương đến nước Tần để ám sát Tần Vương Doanh Chính. Tần Vũ Dương kia, < sử ký - Thích Khách Liệt Truyện> ghi chép, ‘ Nước Yến có người dũng sĩ là Tần Vũ Dương, mười ba tuổi, giết người không ai dám trực tiếp nhìn’, kết quả là khi nhìn thấy Tần Vương thì sợ sệt đến run rẩy lên. Khiến cho Tần Vương nghi ngờ, cố tình để cho một mình Kinh Kha tiến lên hiến bản đồ. Không thể không nói là chuyện này ảnh hưởng đến việc ám sát thất bại.

- Kế hoạch tốt là để cho kết quả càng tốt hơn.

Trầm Bồi Sinh cười nói.

- Còn kế hoạch phù hợp là để cho người thực hiện phát huy hiệu quả lớn nhất, đạt được kết quả thỏa mãn nhất.

- Con cùng với thằng nhóc kia chính là kế hoạch tốt và kế hoạch phù hợp, hai thứ khác biệt nhau.

Trầm Bồi Sinh nói làm cho Lâm Ngọc gật đầu đáp lại.

- Con hiểu rồi thưa thầy!

Lúc hai thầy trò đang trò chuyện thì nhóm trợ lý đưa chàng trai say rượu đã quay trở lại khách sạn.

- Anh Trương sao lại đi lâu như vậy?

Lâm Ngọc nhịn không được lên tiếng hỏi.

Người được hắn gọi là anh Trương chính là trợ lý của Trầm Bồi Sinh tên là Trương Vũ.

- Giúp đưa người đó về đến tận phòng.

Trương Vũ đáp lời, sau đó lại nói.

- Với lại chúng tôi nghe được một chút tin tức!

- A?

Trương Vũ nói như thế làm Lâm Ngọc cảm thấy kỳ lạ.

- Thân phận của trung niên say rượu kia chính là phó tổng giám đốc của công ty thương mại Vân Phong, là một công ty con rất có thực lực của tập đoàn tại địa phương.

Trương Vũ nói.

Lâm Ngọc hơi ngạc nhiên không nhịn được liếc nhìn Trầm Bồi Sinh bên cạnh.

- Sau khi biết rõ thân phận của người này, tôi cũng rất để ý những lời nói khi hắn say cho nên tôi đã gọi điện cho tổng bộ để hỏi thăm một chút.

Trương Vũ có thể làm trợ lý đi theo Trầm Bồi Sinh thì tâm cơ và năng lực của hắn đều vô cùng mẫn cảm so với người bình thường, có vấn đề sẽ điều tra bảy tám phần trước.

- Nói tiếp đi.

Trầm Bồi Sinh nói.

- Căn cứ tin tức lấy được từ tổng bộ, trợ lý của quan sự vụ của Lâm Kha phát hiện vấn đề tồn tại ở công ty thương mại Vân Phong. Hình như là hai ngày sau sẽ cho người đến kiểm tra.

Trương Vũ nói.

- Tôi dùng quyền lực của ngài lấy được báo cáo ấy về đây, ngài nhìn xem!

Trương Vũ đưa điện thoại di động qua, ở trên là vấn đề mà trợ lý của Lâm Kha gửi báo cáo lên tổng bộ.

Vấn đề rất rõ ràng.

Chỉ là không có chứng cứ.

- Còn nữa, tôi cũng hỏi thăm bên quan sự vụ của Lâm Kha kia, bọn họ đã sưu tập chứng cứ chính xác nhưng lại xảy ra vấn đề với tư liệu, nên cần hai ngày để xử lý.

Trương Vũ tiếp tục nói.

Thì ra là thế.

Lâm Ngọc gật đầu.

Trầm Bồi Sinh cười.

- Chuyện này thật đúng là gặp may đúng dịp nha. Nhưng mà xem ra chúng ta không cần quan tâm. Lâm Kha xử lý sự vụ vẫn là đáng tin cậy.

- Đúng vậy.

Lâm Ngọc cũng gật đầu đồng ý. Đối với hắn cũng là vô cùng công nhận cái cô gái này.

- À đúng, còn nữa.

Trương Vũ tiếp tục nói.

- Chúng tôi còn biết được từ chỗ quan sự vụ của Lâm Kha là nàng sẽ ủy thác đến tay người khác, tôi tin là hai vị sẽ cảm thấy hứng thú với người này.

- Ai vậy?

Trầm Bồi Sinh nghĩ không ra bèn hỏi lại.

- Quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng!.

- Bạch Tiểu Thăng?

Cả Trầm Bồi Sinh và Lâm Ngọc đều sững sờ lại có chút ngạc nhiên.

Vừa rồi lúc dùng cơm Lâm Ngọc còn nhắc đến người đó, còn muốn có cơ hội gặp mặt một lần, không nghĩ đến hiện nay lại lập tức có cơ hội!

Trong đôi mắt Lâm Ngọc có ánh sáng lấp lánh, chiến ý dâng trào.

- Ngài có hỏi qua quan sự vụ của Lâm Kha bên kia, nếu như tư liệu không có vấn đề thì có bao nhiêu phần trăm chắc chắn khiến cho đối phương nhận tội không?

Lâm Ngọc cất tiếng hỏi.

- Không nhiều lắm, chỉ có bốn phần. Bên quan sự vụ của Lâm Kha kia nói là cần quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng đích thân kiểm tra vấn đề này.

Lâm Ngọc hưng phấn tay nắm lại thành nắm đấm, quay lại chỗ Trầm Bồi Sinh.

- Xem ra vị phó tổng say rượu kia nói sai rồi! Người đến điều tra, những người chỗ quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng phải hai ngày sau mới có thể ra tay được.

- Thưa thầy, lần này con muốn đọ sức với hắn.

Lâm Ngọc phấn chấn mà chân thành nói.

- Con muốn cướp một đơn này.

Trầm Bồi Sinh không hề ngạc nhiên chút nào , chỉ nhìn học sinh của mình rồi hỏi.

- Con nói nghiêm túc chứ?

Lâm Ngọc gật đầu tỏ vẻ chắc chắn.

- Vậy để cho người trẻ tuổi các ngươi chơi đùa một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận