Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1053: Ai bày bố bàn cờ, ai giàu có?



Giữa trưa, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở trong phòng ăn, chọn những món ăn mà khách sạn phục vụ.

Trong lúc ăn cơm, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi hai người một câu,

- Hai người cảm thấy chuyện ở đây là phiền phức, hay là đơn giản ?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh dừng lại, kinh ngạc liếc nhau rồi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Hẳn là phiền phức.

Lôi Nghênh nói,

- À, phải nói là rất phức tạp ! Muốn tra rõ cái tên Trần Vũ Thành này có vấn đề thật hay không, mới có thể quyết định được phương hướng hành sự của chúng ta! Nhưng mà, mặc kệ Trần Vũ Thành có vấn đề hay không thì những người đứng đối lập với hắn càng khó đối phó hơn. Chúng ta hoàn toàn không biết những người kia là ai, tổ chức như thế nào, vận hành ra sao!

Lâm Vi Vi cũng gật gật đầu rồi ngạc nhiên hỏi,

- Anh Tiểu Thăng, sự việc lần này rõ ràng rất khó làm. Anh làm sao còn có loại ý nghĩ 'Đơn giản' này?

Bạch Tiểu Thăng cười cười, nhưng cũng không nhiều lời.

Một lúc sau, hắn tựa như đang nói một mình, lại tựa như trả lời Lâm Vi Vi,

- Đối với một nhà tập đoàn lớn thì một cá nhân có vấn đề sẽ nguy hại lớn, hay là một đám người càng đáng sợ hơn! Quyền lực của một cá nhân này có hạn, còn lâu mới đến mức không kiêng kỵ chút nào! Mà những người kia, theo bây giờ được biết thì đã xuất hiện không chỉ một vị có cấp bậc tương đương!

- Anh Tiểu Thăng, anh có ý gì ?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên nói,

- Coi như Trần Vũ Thành là một người, nhưng xảy ra vấn đề thì nhất định phải xét xử mà.

Lôi Nghênh gật đầu.

- Nếu như, tôi nói là nếu như.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói,

- Vấn đề của Trần Vũ thành toàn bộ là thật, hắn có thể mang đến nhiều nguy hại lớn cho tập đoàn, hai người có ước định qua không?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau rồi gật gật đầu.

- Tính toán qua tổng ngạch ngầm chiếm đoạt.

- Có chừng tám mươi triệu đến một trăm triệu !

Đây chính là tổng ngạch mà Trần Vũ Thành ngầm chiếm đoạt.

- Tám mươi đến một trăm triệu ! Còn dưới điều kiện toàn bộ là thật!

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói,

- Nhưng trong hai năm này, hắn bắt được sâu mọt, những tiền tài ngầm chiếm đoạt bị đưa ra ánh sáng cũng không dưới hai ba tỷ chứ!

- Hắn cùng cực ba năm chỉ vì lấy tám mươi đến một trăm triệu? Còn không tiếc. . . Lưu lại cho đối phương nhiều nhược điểm như vậy!

- Không thể như thế!

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói.

Lâm Vi Vi ngạc nhiên,

- Anh Tiểu Thăng, anh cảm thấy hắn tham ô thiếu sao ?

Lôi Nghênh cũng có chút mờ mịt.

Bọn họ không rõ Bạch Tiểu Thăng đang có ý gì.

- Hai người có nghĩ tới?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên hỏi,

- Trần Vũ Thành này có khả năng, là cố ý hay không?

- Cố ý ?

Hai người Lâm Vi Vi sững sờ.

- Hắn làm việc cố ý lưu lại chút sơ hở, để cho đối phương nắm bắt nhiều nhược điểm của mình! Làm cho đối phương mưu hại hắn!

Bạch Tiểu Thăng đưa ra cái suy đoán này làm cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghẹn họng nhìn trân trối.

Nào lại có người cố ý bán sơ hở, để cho người ta dùng mưu hại chính mình.

Nhìn chứng cứ thì đã từ ba năm trước đó!

Từ năm đó đã lưu lại nhược điểm để cho đối phương dùng đối phó chính mình, đây là sự "Kiên quyết" đến mức nào.

Còn nữa, làm như thế. . .

- Đây không phải ngốc sao.

Lôi Nghênh không nhịn được thốt ra một câu.

Lâm Vi Vi cũng rất đồng ý.

- Đúng vậy, đúng một tên ngốc.

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói,

- Vậy hai người nói, trên thế giới này có tồn tại một tên ngốc như vậy hay không?

Chuyện này đúng là một vấn đề rất Huyền Học.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không biết trả lời như thế nào.

- Hoặc là, cái tên ngốc này kỳ thực rất thông minh, hắn tự nguyện để phiền phức quấn thân, tìm việc cho mình, để cho bản thân biến thành một cái vòng xoáy, hấp dẫn binh tôm tướng cua của đối thủ, sau đó quét sạch hết thay tập đoàn.

- Đồng thời, loại công trạng này đủ để hắn trùng kích một lần vào vị trí đại sự vụ quan dự bị!

Bạch Tiểu Thăng một đường nói hết.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều có chút hoảng sợ.

Ý tưởng này quá mức kỳ huyễn rồi!

Người dám làm như vậy, là một người điên sao !

Lúc Bạch Tiểu Thăng đang muốn nói tiếp thì điện thoại di động của hắn vang lên.

Người điện đến chính là Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải.

- Alo, Hạ lão?

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, sau đó nghe điện thoại.

- Tiểu Thăng !

Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hạ Hầu Khải,

- Lần trước sau khi trò chuyện, tôi vẫn một mực bề bộn nhiều việc, vừa rồi được Vương Mục Bắc nhắc nhở, tôi mới xem một chút gì đó!

- Đó là những thứ mà Trần Vũ Thành để cho người ta đệ trình lên tôi!

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng ngưng tụ.

Đáng giá để Hạ lão tự mình gọi điện thoại đến, nói lên những vật kia rất trọng yếu !

- Trần Vũ Thành kỳ thực vẫn một mực lưu lại một chút chứng cứ để chứng minh trong sạch !

- Đồng thời, hắn còn giao ra một phần kế hoạch !

- Hắn công bố, sẽ đưa những chứng cứ chứng minh trong sạch này ra ánh sáng, nếu như đối phương nhằm vào những thứ này! Vậy thì chứng minh hắn bị mưu hại !

- Còn nữa, nếu muốn bù đắp thì tất nhiên sẽ xuất hiện càng nhiều sơ hở hơn!

Hạ Hầu Khải nói,

- Trùng hợp nhất chính là, tôi vừa xem hết những thứ này thì đã có người đưa tới báo cáo vạch trần hắn, nó vừa vặn xác minh phán đoán của Trần Vũ Thành !

Hai mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng lên.

Đúng như chính mình suy đoán, cái tên Trần Vũ Thành này đã "Sớm có dự mưu" !

Chỉ sợ việc lấy chính mình làm vòng xoáy, sau đó bố cục nhiều năm, cũng là vì dẫn đối phương ra!

Khoa trương hơn một chút thì đây là một đợt công trạng như thuỷ triều lên xuống !

Còn là do người chế tạo !

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút bội phục hắn.

Nhưng mà, mục tiêu Trần Vũ Thành muốn nhằm vào, chẳng phải đã tồn tại từ ba năm trước sao! Hơn nữa vẫn luôn một mực ẩn núp !

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày lại.

- Trần tiểu tử tựa hồ là cố ý, ngay cả tôi cũng bị che giấu. Bây giờ tôi sẽ chuyển hết những thứ này cho cậu, làm sao tra thì tự cậu suy nghĩ!

Hạ Hầu Khải rất yên tâm đối với Bạch Tiểu Thăng, mà xưng hô của hắn đối với Trần Vũ thành cũng thay đổi.

- Hạ lão, có thể nói là ngài đã lo lắng vô ích, lại còn bị Trần Vũ Thành che giấu, ngài có tức hay không.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ừm, cậu tìm cơ hội chút giận thay tôi đi.

Hạ Hầu Khải cười nói ở trong điện thoại.

- Phải nói là, từ lúc vừa mới bắt đầu ngài đã rất hoài nghi Trần Vũ Thành sẽ làm hỏng chuyện này rồi! Nếu không thì ngài cũng sẽ không để tôi đến !

- Coi như cậu thông minh !

Hạ Hầu Khải hừ lạnh một tiếng.

- Tôi đây đều là tiểu thông minh, ngài là do công việc quấn thân nên không rảnh chỉnh lý thôi! Kỳ thực có rất nhiều chuyện, sao có thể giấu diếm được pháp nhãn của ngài.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Nịnh hót !

Hạ Hầu Khải cười mắng.

Hai người lại trò chuyện một lát thì Bạch Tiểu Thăng thu được nhắc nhở từ hòm thư, thứ kia đã phát tới.

Để điện thoại xuống, trong lòng Bạch Tiểu Thăng tràn đầy cảm khái.

Trần Vũ Thành, thật sự là dám nghĩ!

Dám làm!

Hơn nữa vì đạt được mục đích mà ngay cả Hạ Lão cũng gạt.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy, Trần Vũ Thành tựa hồ đã mò tới một chút hạch tâm của đối phương, giấu diếm như thế là vì lý do an toàn, lựa chọn cẩn thận.

Bạch Tiểu Thăng lại nghĩ tới ở nhà ăn tự phục vụ, cái ánh mắt của tên kia.

- Người này nếu lấy tiền đo lường thì chỉ là một trăm triệu, sợ rằng sẽ không để trong mắt, một vài tỷ chỉ sợ cũng khó mà đánh động được!

- Có truy cầu, muốn làm một số việc ! Đồng thời cũng muốn để cho mình thu hoạch được công trạng, không phí công sức!

- Không thiếu công, không thiếu tư!

- Ta thích !

Bạch Tiểu Thăng cười.

Bây giờ, có thể xác định được Trần Vũ Thành thì việc còn lại sẽ đơn giản.

Nhưng mà. . .

- Trần Vũ Thành, anh rất được đó, lại dám bày mưu tính kế 'Đùa nghịch' Hạ lão, may mà lão nhân gia rộng lượng, có thể không so đo. Nhưng mà tôi sao, cũng không có rộng lượng như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười mỉm,

- Anh có thể sử dụng thủ đoạn tự vệ, muốn thoát ly vòng xoáy, lại chứng minh mình đã chạm tới đồ vật, nhưng lại không ăn được ! Không sao, tôi sẽ giúp anh!

- Còn nữa, tôi không chối từ vất vả chạy đến Thiên Thu, lại phát hiện đi một chuyến tay không, chuyện này sao có thể!

- Đợt triều công trạng này, anh chia cho tôi một phần cũng được chứ.

- Tôi thấy ba bảy là được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười,

- Anh ba, tôi bảy!

- Ài, quả nhiên mình vẫn mềm lòng !

Bạch Tiểu Thăng cảm thán, quay trở về bàn ăn.

Hắn vẫn cảm thấy mình thua lỗ.

Trần Vũ Thành nếu như biết rõ thì chỉ sợ sẽ tức điên lên.

Hắn cũng sẽ không nghĩ tới.

Nhưng chứng cứ và thủ đoạn kia, Hạ lão lại tín nhiệm Bạch Tiểu Thăng đến mức, lập tức chuyển giao cho hắn.

Càng sẽ không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng trước khi biết rõ những thứ đó, thế mà cũng đã suy đoán ra tính toán của hắn.

Cái đó gọi là yêu nghiệt.

Đúng vậy, ngươi tuyệt đối sẽ không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Bạch Tiểu Thăng chính là yêu nghiệt !

Bạn cần đăng nhập để bình luận