Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1016: Tôi tìm ngài có việc



Toàn bộ bộ sự vụ sôi trào.

Trong văn phòng từng phòng nối tiếp một phòng liên tiếp truyền đến những tiếng kêu sợ hãi.

- Cái gì! Cái này sao lại có thể được! Không thể tưởng tượng được a!

- Ông trời ơi…

Nương theo tiếng kinh hô còn có các âm thanh như tiếng vỗ bàn, tiếng chén trà rơi xuống đất, còn có một số âm thanh kỳ quái vang lên.

Kích thích, đơn giản là vì quá kích thích.

Thông báo Bạch Tiểu Thăng trở thành đại sự vụ quan dự bị mới phát ra chưa được một giây. Thậm chí đại đa số phần lớn mọi người còn không kịp nhìn rõ ràng thì đã có ngay thông báo trở thành đại sự vụ quan chính thức bổ nhiệm xuống.

Đây xem như là thăng chức trong vòng một giây.

- Đây là … sáng tạo trong lịch sử ghi chép a!

Một vị sự vụ quan trẻ tuổi run giọng nói.

Trong mắt của hắn tóe lên ánh sáng kỳ quái, tựa hồ như là cuồng nhiệt cúng bái.

Bạch Tiểu Thăng!

Ba chữ này giống như là có ma lực vậy.

Ngắn ngủi chỉ trong vòng nửa giờ quét sạch mọi ngóc ngách của tổng bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Toàn bộ sự vụ quan gần như là chạy đi thông báo.

Ở mỗi văn phòng, hành lang, ở mỗi một góc đều đang nhiệt tình bàn luận chuyện này, nhiệt tình nghị luận về Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ trong một ngày, buổi sáng lên dự bị buổi chiều lên chính thức!

Còn có ai!

Một năm ba tháng, từ sự vụ quan thăng lên đại sự vụ quan còn có ai được như vậy không!

Chính là từ lúc thành lập bộ sự vụ cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có chuyện như thế!

Thời điểm nhận được cái tin tức này, Trầm Bồi Sinh đang ngồi nói chuyện với Lâm Ngọc về chủ đề buổi sáng.

Lâm Ngọc sau khi được thầy của mình khuyên bảo, thì đã trở nên linh hoạt đầy đủ tự tin trở lại.

Buổi chiều, Lâm Ngọc lại chạy đến cùng với thầy của mình thảo luận về tương lai năm năm tiếp theo định hướng kế hoạch phấn đấu cho mình.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng đạt được chức vụ đại sự vụ quan dự bị, cứ năm năm tuyển chọn lại một lần. Lần tiếp theo mình sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để đoạt trở lại. Mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy mình mới là người đầu tiên trở thành đại sự vụ quan.

Lâm Ngọc lặp lại luận điệu của buổi sáng, trong mắt bành trướng chiến ý mãnh liệt.

Trầm Bồi Sinh nhìn thấy trong mắt của học sinh của mình chớp động một tia dã tâm.

Ông ta rất hài lòng.

Có lẽ đây chỉ là mới nảy sinh, nhưng đã bén rễ rồi thì chỉ cần đợi một thời gian nữa, Lâm Ngọc sẽ thoát thai hoán cốt biến thành dáng vẻ mà hắn hằng hi vọng.

Trầm Bồi Sinh tự nhiên là động viên khen ngợi, dốc lòng che chở cho hắn.

Sau đó, bọn họ liền nghe được cái tin tức này.

Bạch Tiểu Thăng trở thành đại sự vụ quan.

Chính thức, thật sự là thăng cấp lên làm đại sự vụ quan.

Trầm Bồi Sinh sửng sốt một chút.

Lâm Ngọc bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt trừng lớn chưa từng có từ trước đến nay, hận không thể rớt ra ngoài làm cho người trợ lý tới báo tin giật bắn mình.

- Bạch Tiểu Thăng, hắn lên làm đại sự vụ quan chính thức!

Biểu lộ của Lâm Ngọc có chút dữ tợn.

Khó có thể tin được, kinh loạn, phẫn nộ, không cam lòng.

Các loại tâm tình hỗn tạp, khiến cho người nhìn thấy hắn cảm thấy vô cùng đáng sợ.

- Phương Bắc thế mà vào lúc này lại lên chức.

Sắc mặt Trầm Bồi Sinh đầy sương lạnh, tiếp theo là một tiếng thở dài khe khẽ.

Lúc này là vận.

Đây đều là mệnh!

Nhìn học sinh bảo bối của mình, vừa mới tuyên bố một cách rất hào hùng, thì người ta đã truyền tới tin vui thăng tiến tới nhà.

Lâm Ngọc đặt mông ngã ngồi xuống dưới ghế salon, thần sắc cô đơn vô hạn.

Trầm Bồi Sinh nhìn thấy ở trong mắt, phất tay cho trợ lý rời đi, trong lòng cũng là rất bất đắc dĩ.

Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để khuyên bảo Lâm Ngọc, chắc hẳn là gánh nặng đường xa…

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng đang ở trong văn phòng.

- Anh Tiểu Thăng, lần này anh quá lợi hại rồi, đại sự vụ quan đó nha!

Lâm Vi Vi hết kinh ngạc vui mừng lại sùng bái, không biết nói cái gì cho phải.

Đến cả Lôi Nghênh là người trầm ổn như thế mà cũng cười đến mức không ngậm miệng lại được.

Bạch Tiểu Thăng chân trước vừa trở về, thì bọn họ liền thu được tin tức, tự nhiên là rất vui mừng kích động.

So sánh xuống thì Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh hơn nhiều.

Loại trấn định này khiến cho Lôi Nghênh đều âm thầm giơ ngón cái lên mà hâm mộ.

Đương nhiên, hắn cũng không biết là Bạch Tiểu Thăng đã sớm biết tin tức này rồi, lúc ấy cũng thiếu chút là cao hứng quá mà nhảy lên.

- Lát nữa tôi mang các người đi ăn chực một bữa, ăn mừng một chút!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Sau đó hắn vỗ ót một cái.

- Hỏng rồi, từ phòng trực ban bên kia vội vã trở về lại quên nói với Trịnh Thiên Hồng một tiếng… Được rồi, một lát nữa đi tìm ông ấy vậy.

- Bây giờ mình phải nhanh chóng đi tới gặp Hạ lão!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Còn có chút sự tình còn muốn làm đấy!

- Có cần bọn em cùng đi theo không?

Lâm Vi Vi nói.

- Không cần.

Bạch Tiểu Thăng khoát tay nói:

- Các người đi chuẩn bị một chút, sắp tới chúng ta sẽ phải ra ngoài, về nhà.

Trung Kinh sao?

Lâm Vi Vi sững sờ, sau đó bên trong ánh mắt sáng ngời.

Bọn họ thật sự đã hơn một năm rồi không có trở về, thậm chí từ sau tết, trùng hợp lại có việc gấp cho nên cũng chỉ về một cách vội vàng.

- Vâng!

Giọng nói Lâm Vi Vi giòn tan đáp lời.

Bạch Tiểu Thăng đẩy cửa muốn đi tới văn phòng của Hạ Hầu Khải trước.

Cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài thế mà đứng đầy người, bọn họ đều là sự vụ quan!

Người dẫn đầu còn làm bộ dáng muốn gõ cửa.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đi ra, ánh mắt những người ở cửa sáng lên, vẻ mặt mỉm cười cùng với cung kính, cùng lên tiếng chào hỏi.

Ở đây phần lớn là "hàng xóm", cũng có một vài người xa hơn một chút.

Đều chạy tới đây để làm quen.

Xưa kia đâu bằng nay, Bạch Tiểu Thăng là cấp trên của bọn hắn, ở tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa thực sự là dưới một người mà trên cả vạn người.

Về sau thì cũng sẽ đổi văn phòng, thừa dịp bây giờ kéo lên một chút quan hệ mới là tốt nhất.

- Chào mọi người, mọi người khỏe không!

Bạch Tiểu Thăng thân thiết vô cùng, trên mặt nở nụ cười, hàn huyên chào hỏi với đám người trước mặt, còn nói:

- Tôi bây giờ phải đi sang gặp Hạ tổng ở bên kia, không thể tiếp chuyện các vị được, thật xin lỗi.

- Ngài bận rộn, ngài bận rộn, chúng tôi tới đây chúc mừng ngài một tiếng thôi không làm phiền ngài nữa!

- Đúng vậy, việc chính của ngài quan trọng hơn!

Đám người đáp lại vẻ mặt tươi cười, thần sắc cung kính.

Cái chức danh đại sự vụ quan thật là tốt, nếu như không phải cần nhanh chóng đi tìm Hạ Hầu Khải để nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng thật sự muốn ở lại chỗ này tâm sự thật tốt…

Hưởng thụ cảm giác được cung kính một phen.

Đương nhiên, bây giờ trong mắt của mọi người, Bạch Tiểu Thăng là tuổi trẻ tài cao, một bước nhảy lên cấp đại sự vụ quan như thế mà lại không kiêu không gấp, thái độ thân thiết, tư thái lại thấp. Khiến cho những người sự vụ quan kia đều có chút cảm giác được sủng ái mà kính sợ, đối với Bạch Tiểu Thăng càng tăng thêm cảm giác tốt.

Bạch Tiểu Thăng rời khỏi đám người đi thẳng đến văn phòng của Hạ Hầu Khải.

Một đường đi tới này thật sự là rất náo nhiệt.

Chẳng những kéo dài cả buổi sáng " Người đi đường dừng chân, gặp cửa tự động mở" còn có rất nhiều cô gái trẻ tuổi tướng mạo xuất sắc, liếc mắt đưa tình, còn có thể nghe thấy được âm thanh những mỹ nữ kia nuốt nước miếng.

Phảng phất như Bạch Tiểu Thăng là Đường Tăng, người người hận không thể chiếm làm của riêng.

Tuổi trẻ tài cao, tướng mạo lại không tầm thường, lại còn là đại sự vụ quan, quả thực là "hành tẩu kim cương Vương Lão Ngũ"*.

*Cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

Bạch Tiểu Thăng một đường mỉm cười, khiêm tốn chào hỏi, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến cửa văn phòng Hạ Hầu Khải, vừa muốn gõ cửa thì đúng lúc Vương Mục Bắc đi ra.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng! Tôi đang muốn đi tìm ngài đây!

Vương Mục Bắc vừa thấy Bạch Tiểu Thăng liền vui vẻ chào hỏi.

Xưng hô của hắn cũng lặng lẽ biến hóa, tăng thêm một cái chữ "ngài".

- Là Hạ lão tìm tôi sao?

- Đúng ạ!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, mắt thấy Vương Mục Bắc thay hắn gõ cửa rồi mở cửa cho hắn.

Đi qua bên người Vương Mục Bắc, Bạch Tiểu Thăng cố ý thả chậm bước chân thấp giọng cười nói:

- Anh Vương, lúc chỉ có hai anh em mình thì vẫn xưng hô là "cậu" đi, dùng "ngài" thì quá khách khí rồi.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng rồi bước vào phòng làm việc.

Nụ cười trên mặt Vương Mục Bắc nở rộ, đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bước vào trong văn phòng, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Hạ Hầu Khải ngẩng đầu lên cười với mình một tiếng:

- Ai chà, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đã tới!

- Cậu là tới tìm tôi để báo cáo công tác hay là có việc gì khác ?

Bạch Tiểu Thăng vui vẻ cười nói.

- Lão gia tử liệu sự như thần. Tôi tới tìm ngài thật sự là có việc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận