Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 888: Chỉ có hai điểm?



Đám người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi nhà hàng “Thời Tống”, đi trên đường lớn cảm nhận gió đêm thổi nhẹ.

Bạch Tiểu Thăng im lặng, chắp tay sau lưng đi ở phía trước.

Ba cô gái đi phía sau, Lôi Nghênh đi cuối cùng.

Lôi Nghênh rất nhạy cảm, hắn cảm nhận được bầu không khí lúc này có gì đó khác thường.

Cho nên, lí trí của hắn lựa chọn bảo trì ở một khoảng cách an toàn, tránh cho bản thân bị liên lụy.

Sau khi đi được một lúc, ba cô gái cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề và lúng túng.

- Giang tiểu thư nói không sai. Những câu nói của cô vừa nãy rất hả giận. Kỳ thật, tâm lý của tôi cũng suy nghĩ như vậy, nhưng vì nguyên nhân thân phận, có những lời tôi không thể nói.

Lâm Vi Vi chủ động tới gần Giang Nguyệt, nàng cười một tiếng rồi tán thưởng.

Giang Nguyệt là một cô gái không chịu được khen ngợi. Đặc biệt, Lâm Vi Vi là một cô gái xinh đẹp và tài giỏi khen ngợi làm cho Giang Nguyệt có chút nâng nâng vui sướng.

- Không có, không có. Cô quá khen.

Giang Nguyệt cười hì hì nói.

- Tôi cũng là không ưa. Làm gì có chuyện chỉ cho quan phủ phóng hỏa mà không cho dân thường đốt đèn. Hơn nữa, tôi cũng không thể để người của anh Tiểu Thăng bị chịu thiệt được.

Lâm Vi Vi rất thích nghe những lời này.

- Giang Nguyệt, tôi không thể nói ra những lời kia như cô.

Tô Lăng Ngữ cảm thán với Giang Nguyệt.

- Nhưng mà xác thực, nghe những câu kia rất thoải mái.

Giang Nguyệt ngạc nhiên, liếc nhìn nàng một cái.

- Tiểu Ngữ, tôi còn tưởng cô sẽ trách tôi chứ. Vừa nãy, tôi đã làm bạn học của cô khó chịu.

Giang Nguyệt cười nói.

Tô Lăng Ngữ nhún vai rồi nở nụ cười.

- Cho dù là bạn học của tôi, nhưng cách làm của họ là không công bằng hợp lý, tôi vẫn ủng hộ cô.

Sau đó, Tô Lăng Ngữ lại nở nụ cười với Lâm Vi Vi.

- Tôi cũng vô cùng đồng ý với cách làm của Lâm tiểu thư.

Đối với việc Lâm Vi Vi nộp báo cáo điều tra của phe mình, nàng vô cùng ủng hộ.

Lâm Vi Vi mỉm cười lại với Tô Lăng Ngữ.

- Hiếm thấy người như Tô tiểu thư nâng lên đại nghĩa

Ba cô gái đạt được nhận thức chung.

- Cái gì mà Giang tiểu thư, Lâm tiểu thư, Tô tiểu thư, nghe xa lạ quá.

Giang Nguyệt bỗng nhiên nói.

- Tôi xem, tính cách chúng ta cũng rất hợp nhau, nếu không muốn quá xa lạ thì kêu tên, nick name đi.

- Được.

- Tốt.

Ba cô gái rất ăn nhịp với nhau.

Bạch Tiểu Thăng đi phía trước cũng rất bất đắc dĩ, quay đầu nhìn các nàng.

Hắn ban đầu còn định nói hai câu, nhưng giờ cũng chỉ im lặng, không muốn nói nữa.

- Dù sao ván cũng đóng thành thuyền thì cứ làm như vậy đi.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Lúc này, bên trong đầu của hắn vang lên giọng nói nhắc nhở của Hồng Liên.

- Việc xét xử tổng giám đốc công ty con khu Đại Trung Hoa của tập đoàn có chứng cứ rất chính xác. Đối phương phạm vào vấn đề nghiêm trọng, dự đoán sẽ khai trừ, chuyển giao cho cơ quan tư pháp.

Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, Bạch Tiểu Thăng đìều tra đối tượng có chức vị càng cao, vấn đề càng nghiêm trọng thì điểm tương ứng sẽ càng cao.

- Lần này thu hoạch được năm điểm. Do vậy, giai đoạn này gia tăng hai mươi phần trăm số điểm lấy được. Ngoài định mức thu được hai điểm.

- Tóm lại, lần này thu hoạch được bảy điểm.

Điểm số cũng không thấp.

Tâm tình Bạch Tiểu Thăng lúc này đã tốt hơn nhiều.

- Xét thấy, lần điều tra này có sử dụng tư liệu do sự vụ quan Lâm Kha cung cấp nên điểm số giảm bớt ba điểm.

Bạch Tiểu Thăng đang cao hứng thì nghe thấy giọng nói này của Hồng Liên.

Hắn lập tức sửng sốt.

.

Trừ điểm?

Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống bị trừ điểm.

Nhưng mà, nghĩ lại cũng đúng. Dù sao, Lâm Kha đã cung cấp lượng lớn tài liệu về mục tiêu.

- Còn bốn điểm cũng tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng tự an ủi mình.

- Xét thấy lần điều tra này, sự vụ quan Lâm Ngọc cũng tham gia, cũng đã làm báo cáo, định ra mức xử phạt trước. Vì thế, lần xử phạt này với Trương Khải chỉ được tính là ‘’bổ sung báo cáo, thêm vào xử phạt” nên giảm hai điểm.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời sững sờ.

Còn có loại lý giải này.

Lâm Ngọc nộp báo cáo trước, trực tiếp làm cho bốn điểm còn lại của mình bị trừ.

Trừ những hai điểm?

Bạch Tiểu Thăng dẫm chân xuống, sắc mặt hắn dần trở nên khó coi.

Nếu vừa mới bắt đầu liền được thông báo có hai điểm cũng không làm hắn khó chịu đến như vậy. Quan trọng là, vừa báo được bảy điểm, sau đó từng bước, từng bước giảm còn hai điểm.

Chính mình bận rộn hai ngày mà chỉ tăng được hai điểm.

Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.

- Cuối cùng, thu hoạch được hai điểm. Trước mắt, điểm số của cấp sự vụ quan là sáu mươi hai điểm. Khoảng cách đến đại sự vụ quan còn ba mươi tám điểm.

Hồng Liên thông báo số điểm sau cùng.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thở dài một hơi.

Hắn cảm giác, tâm lý mình có chút buồn phiền.

- Lâm Ngọc, anh làm tôi tổn thất không nhỏ. Chúng ta coi như là hòa.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Nghe thấy Bạch Tiểu Thăng thở dài, tự hồ tâm tình không tốt, ba cô gái cũng không dám trò chuyện quá vui vẻ.

Sau cùng, đám người Bạch Tiểu Thăng gọi hai chiếc xe.

Tô Lăng Ngữ và Giang nguyệt vẫn phải trở về nhà của họ.

Ba người Bạch Tiểu Thăng thì vào khách sạn.

Lần này có thể ở nơi này ăn chơi hai ngày.

Đám người Bạch Tiểu Thăng như người không có chuyện gì, ai đi đường nấy. Họ không biết mình đã làm ảnh hưởng đến nhiều người, nhấc lên sóng lớn mênh mông.

Đầu tiên là phòng trực bộ sự vụ, trợ lý sự vụ bị khiếp sợ, sau đó là sự vụ quan trực ban, tiếp đó là đại sự vụ quan.

Chỉ sau mười phút đồng hồ, Hạ hầu Khải đang uống trà ở nhà liền nhận được tin tức.

- Cậu nói cái gì, Lâm Ngọc và Bạch Tiểu Thăng trước sau cùng nộp đến báo cáo điều tra cùng kiến nghị xử lý với cùng một tổng giám đốc của cùng một công ty?

Hạ Hầu Khải nghe được tin tức này thì vô cùng sững sờ.

Nhưng mà, điều khác mới để cho hắn bị kinh ngạc.

- Kiến nghị của Lâm Ngọc chỉ là giáng chức tổng giám đốc mà ở báo cáo của Bạch Tiểu Thăng, vấn đề này rất nghiêm trọng, lại thêm chứng cứ vô cùng rõ ràng, muốn đối tượng điều tra bị chuyển giao cho pháp luật.

Tin tức này để cho Hạ Hầu Khải phải chau mày.

Bằng cảm giác của hắn, vấn đề này rất lớn.

Đúng như dự đoán.

- Phòng trực ban bên kia đã làm mọi chuyện bị rối tung lên trời. Bọn họ đang nghị luận về việc Lâm Ngọc xử phạt quá nhẹ, rõ ràng có sự sơ suất trong việc tra hỏi.

Hạ Hầu Khải trầm mặc.

Nếu như là người khác, việc bất cẩn này cũng không tính là chuyện ghê gớm gì.

Thế nhưng Lâm Ngọc không giống, hắn là sự vụ quan gương mẫu. Dưới sự bồi dưỡng, dốc lòng vun đắp nhiều năm của Trầm Bồi Sinh, hắn đã sáng tạo ra vô số thần thoại.

Hiện giờ, thần thoại này lại xảy ra sai lầm.

Hạ Hầu Khải quẳng điện thoại xuống, lông mày nhíu lại.

Một lúc lâu sau, hắn mới tự lẩm bẩm.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu đúng là “Tề Thiên Đại Thánh”, một “tôn hầu tử”. Vừa có động tĩnh gì liền chạy đến giày vò bộ sự vụ, giày vò bộ xương già này. Lại còn hủy đi thần thoại Lâm Ngọc.

- Tôi lại phải xây dựng lên một gương mặt khác, đạp đổ gương mặt thần thoại cũ.

Hạ Hầu Khải than nhẹ, sau đó lại cười một tiếng.

- Nhưng mà, cậu đúng là thằng khỉ gió… Lâm Ngọc có Trầm Bồi Sinh, tôi không ủng hộ cậu thì ai ủng hộ.

Hạ Hầu khải vừa định gọi điện thoại phát ra chỉ thị thì có người gọi đến, đó là Lý Hạo Phong.

- Hạ lão, Lâm Ngọc vừa gửi đến một cái đơn, gửi trực tiếp đến chỗ tôi.

Lý hạo Phong nói.

- Ồ ?

Hạ hầu Khải kỳ quái.

- Cậu ta nói mình làm việc chưa có trách nhiệm, muốn bị xử phạt.

Lý Hạo Phong nói.

Hắn cũng biết đầu đuôi sự việc, nên cảm thán không thôi.

- Không đồng ý! Loại chuyện nhỏ này cũng xin trách phạt thì sau này người khác còn làm việc thế nào.

Hạ Hầu Khải quả quyết nói.

- Bây giờ, cậu theo ý kiến của Bạch Tiểu Thăng mà truyền đạt lệnh với tổng giám đốc kia. Lần này, chưa cần tiền hành công khai khen ngợi Bạch Tiểu Thăng.

Hạ Hầu Khải thở dài.

- Cũng phải để mặt mũi cho Lâm Ngọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận