Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2041: Oan gia, ngõ hẹp (1)

Ở trên đường đi khảo sát cũng có thể thuận tiện giải quyết mâu thuẫn giữa hai bộ tộc, trở thành khách quý của một thành phố, làm cho các nhà kinh doanh đi cùng phải mang ơn, còn sớm giải quyết được vấn đề cạnh tranh thương nghiệp trong chuyện này sau này, sợ rằng cũng chỉ có Bạch Tiểu Thăng mới có thể làm được điều này.

Mặc dù là chiếm một ít cơ duyên trùng hợp, nhưng còn nhờ vào Bạch Tiểu Thăng dám nghĩ dám làm, tùy cơ ứng biến, năng lực đối với khống chế cục diện.

Không thể không làm người ta kính phục, lại tò mò các chi tiết trong đó.

Để thuận tiện cho ba người Bạch Tiểu Thăng giao lưu, hai người do ngài Samba Phó thị trưởng thành phố Dilu phái tới đều ngồi trên một chiếc xe khác.

Trong chiếc xe ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi ngoại trừ bọn họ ra, chỉ có một người tài xế da đen. Lâm Vi Vi dùng tiếng Trung Quốc thăm dò, phát hiện đối phương quả thật không hiểu, mới yên tâm dùng tiếng Trung Quốc trò chuyện với Bạch Tiểu Thăng về tình hình lúc đó.

Cá nhân Lâm Vi Vi cảm thấy những gì Bạch Tiểu Thăng từng trải chắc chắn vô cùng truyền kỳ, vô cùng mạo hiểm, cô đặc biệt cảm thấy hứng thú, thậm chí đặc biệt hối hận mình đã không có mặt ở đó, cho nên trên đường đi quấn quít lấy Bạch Tiểu Thăng cố gắng nói kỹ.

Bạch Tiểu Thăng không lay chuyển được cô, chỉ đành phải nói lại cho hai người nghe từ đầu.

Lâm Vi Vi vẫn không hài lòng vì Bạch Tiểu Thăng nói quá đơn giản, hết lần này tới lần khác yêu cần phải chi tiết hơn, đồng thời còn yêu cầu Bạch Tiểu Thăng miêu tả "hoạt động trong lòng" và "biến hóa tâm trạng".

Lòng tò mò này quả thật vượt qua cả phóng viên của tờ báo săn tin.

Bạch Tiểu Thăng nói chi tiết thêm vài lần, cũng không thể làm cho Lâm Vi Vi thỏa mãn. Cũng hết chỗ nói rồi, không chịu nổi cô không ngừng truy hỏi, hắn chỉ có thể soạn vài lời qua loa.

Dù sao đường còn dài, tán gẫu một chút ngược lại cũng không đến mức buồn chán vô vị.

Khi bị hỏi vì sao hai tộc trưởng đơn giản đồng ý với kế hoạch đầu tư của Bạch Tiểu Thăng, không theo truyền thống gì đó, lúc đầu không kiên quyết phản đối sau đó mới dần mới bị thuyết phục, Bạch Tiểu Thăng nói như thật:

- Lúc đầu bọn họ tất nhiên kiên quyết không đồng ý, nói sẽ phá hỏng phong thuỷ của bộ tộc.

- Bọn họ cũng nói tới phong thuỷ à?

Lâm Vi Vi nghe vậy liền kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nói:

- Ai nói không phải là chứ? Bọn họ đặc biệt thích văn hóa Trung Quốc, thích phong thuỷ học.

- Vậy tại sao sau đó bọn họ lại đồng ý?

Trong mắt Lâm Vi Vi đầy vẻ chờ mong nói:

- Có phải anh Tiểu Thăng miệng lưỡi linh hoạt khuyên bọn họ không?

- Đó là tất nhiên!

Bạch Tiểu Thăng giống như cao nhân, mỉm cười nói:

- Lúc đó tôi nói với bọn họ, hai tộc tranh đấu cũng là vì đập chứa nước có phong thuỷ không tốt, song long tương khắc, cần phải tách ra, mới có thể làm hai bên cùng thịnh vượng, mặt khác thủy sinh tài, cá bơi nước chảy, tốt cho nuôi cá, nhưng linh khí trong đập chứa nước quá lớn, thời kỳ nuôi cá trong một năm nhất định phải thay đổi, nếu không sẽ hút quá nhiều số mệnh, không... Bất lợi cho sự hòa thuận trong tộc. Tôi đề nghị bọn họ làm loại nhà máy chế biến đồ cá hộp. Còn nữa, người dân trong thôn phân tán, bất lợi cho việc tập trung số mệnh lại, tốt hơn nên xây dựng lại...

Bạch Tiểu Thăng mở miệng làm càn, nói khoa trương, Lâm Vi Vi nghe lại thấy huyền bí khó hiểu, vẫn tin là thật.

Lôi Nghênh ngồi ở ghế phụ, lúc đầu còn nghe nghiêm túc, càng về sau càng nghi ngờ, ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt có ý cười của Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt thực hiện trò đùa dai.

Lôi Nghênh thông minh tới mức nào, nhíu mày suy nghĩ một lát, lập tức hiểu rõ sự thật trong đó, lập tức buồn cười nhìn về phía trước, coi câu nói tiếp theo như nói lời đùa.

- Hai tộc trưởng đều là người chú ý tới thân phận, tôi nói với bọn họ, một khi chúng ta đầu tư thành công, bộ tộc sẽ phồn vinh giàu có, bọn họ cũng sẽ nhận được kính trọng ngưỡng mộ quỳ lạy, ngay cả lông chim trang trí trên người cũng không còn là chim hoang, mà là chim công, hoặc là phượng hoàng linh vũ trong truyền thuyết phương đông...

- Anh Tiểu Thăng đúng là trợn mắt nói mò, làm gì có phượng hoàng chứ!

Lâm Vi Vi cười khanh khách.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Tôi chỉ nói hình dung như vậy thôi. Lúc này hai vị tộc trưởng mới bị tôi thuyết phục, mừng rỡ vô cùng muốn tiếp nhận đầu tư của chúng ta.

Tình hình thực tế là hai tộc trưởng có cách nghĩ đặc biệt, căn bản ok cần tôi phải tốn miệng lưỡi gì...

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ nói.

Nhưng chỉ nói như vậy, Lâm Vi Vi chắc chắn sẽ không thỏa mãn...

Bạch Tiểu Thăng vô ý ngẩng đầu, thấy Lôi Nghênh cười nhạt nhìn mình thì lập tức hiểu rõ, anh ta không tin.

- Nói tiếp, nói tiếp!

Lâm Vi Vi vẫn nghe tới nghiện.

Lại một đường trò chuyện như thế, vô thức đã qua mấy giờ.

Vì không có thời gian, tốc độ của chiếc xe đám người Bạch Tiểu Thăng đang ngồi và xe mở đường đều không chậm.

Bạch Tiểu Thăng nói tới miệng khô lưỡi khô, phải tạm nghỉ một lát. Chiếc xe bọn họ đang ngồi chậm lại, đi như ốc sên bò.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng chú ý tới tình huống này. Lôi Nghênh thậm chí mở cửa sổ xe thò ra ngoài nhìn.

Vừa rồi, người tài xế lái xe cho Bạch Tiểu Thăng vẫn im lặng, không quấy rầy đám người Bạch Tiểu Thăng trò truyện. Lúc này, thấy ba người khách yên tĩnh, tò mò với tình hình của đoạn đường này thì lập tức dùng tiếng Anh giải thích với Bạch Tiểu Thăng ngồi ở phía sau:

- Ngài, phía trước là trạm kiểm tra Ruto, đoạn đường này thường bị tắc, chúng ta sợ rằng phải chờ một lát.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của tài xế đổ chuông. Sau khi anh ta nhận nghe liền liên tục trả lời:

- Được... Được... Tôi biết.

Tài xế bỏ điện thoại xuống, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài, Thư ký của phó thị trưởng Samba đã trao đổi với trạm kiểm tra, sẽ mở một lối đi đặc biệt cho chúng ta, để chúng ta thuận tiện đi qua.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì hơi giật mình, ban đầu còn tưởng ngài Samba nói qua ở trong địa bàn của thành phố Dilu, bọn họ chính là người khách tôn quý nhất chỉ là một câu lời khách sáo, không ngờ còn được hưởng quyền đặc biệt như vậy.

- Làm vậy không tốt lắm đâu...

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng chiếc xe bọn họ đang ngồi đã vượt ra khỏi hàng, theo chiếc xe mở đường trước mặt mà đi lên phía trước.

Người trong những chiếc xe trên dọc đường đi không khỏi tò mò nhìn bọn họ, hình như không biết bọn họ đang làm gì.

Nhưng những chiếc xe xếp hàng ở phía trước đã phát hiện phát hiện ra bên cạnh đã mở ra một lối đi, lập tức có mấy chiếc xe rời khỏi hàng chen vào. Đám người Bạch Tiểu Thăng đi tiếp được một đoạn thì chậm lại.

Tài xế lái xe cho đám người Bạch Tiểu Thăng thấy thế, không nhịn được ấn còi, nhíu mày, dùng tiếng địa phương mắng rất dữ tợn:

- Đám không biết chết sống, đây là lối đi đặc biệt mở cho quý khách, không ngờ bọn họ lại dám chen ngang vào. Chờ lát nữa, bọn họ sẽ ăn được quả đắng thôi!

Mắng thì mắng, chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng lại thong thả đi về phía trước, đây là sự thực không cần tranh cãi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng biết lúc này không gấp được, nếu nhiều lời không chừng lại tăng thêm rắc rối cho người ta nên lập tức yên tĩnh chờ đợi ở trong xe.

Nhưng vị trí của bọn họ bây giờ đã sát đầu đội các xe xếp hàng chờ cả buổi chiều rồi.

Qua miệng tài xế, Bạch Tiểu Thăng hiểu được, việc xếp hạng ở trạm kiểm tra Ruto mất khoảng một, hai giờ là không quá bình thường.

Chắc hẳn những chiếc xe chen ngang trước mặt bọn họ cũng thật sự chờ không chịu nổi rồi.

Khi chiếc xe đi giống như trâu, Lâm Vi Vi bỗng nhiên vỗ vào cánh tay của Bạch Tiểu Thăng và chỉ ra ngoài cửa sổ:

- Anh Tiểu Thăng, anh xem, anh xem kia!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn sang.

Chỉ thấy trong đội xe bên cạnh có một chiếc xe ở vị trí song song với bọn họ. Đó là một chiếc SUV màu trắng, cửa sổ phía sau mở ra, lộ ra gương mặt của một người đẹp đang mất kiên nhẫn.

Chính là người đẹp da trắng trước đây từng có xích mích với bọn họ.

Không nghĩ tới những người này đi trước gần hai giờ mà vẫn bị tắc ở đây.

- Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Lâm Vi Vi giận dữ lẩm bẩm nói:

- Chúng ta bị người của tộc Couric đối xử như kẻ địch, đều là nhờ bọn họ ban tặng! Không ngờ bây giờ lại gặp mặt!

Đúng vậy!

Bạch Tiểu Thăng cũng híp mắt lại.

Lâm Vi Vi nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng suýt nữa gặp phải nguy hiểm ở chỗ người Couric thì nổi giận, hạ cửa sổ xe xuống, dứt khoát chỉ vào cô gái đẹp kia và quát một tiếng.

- Vô sỉ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận