Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1074: Gió cuốn mây tan



Nghe sự vụ quan họ Dư nói xong, Quách Vân Tâm thật sự muốn phát điên lên rồi.

Những chứng cứ bị vạch trần kia đều bắt nguồn từ hắn sao?

Làm sao có thể như vậy!

- Cái chỗ chứng cứ công khai ra ngoài kia có bổ sung nói rõ một phần nội dung. Bộ phận viết tay đã được nhân viên chuyên nghiệp của tổng bộ xem xét qua, là thư tự viết tay của ông!

- Hơn nữa trên rất nhiều chứng cứ, đều có chữ ký tên của chính ông! Điểm này không thể phủ định được!

- Bây giờ rất nhiều “người bên này của tôi” cho rằng là ông bán đứng bọn họ!

Sự vụ quan họ Dư đang nói ra một chuyện thật sự rất đáng sợ.

Quách Vân Tâm như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể cũng run run như trang giấy.

- Không phải, nhất định là giả! Những thứ kia là giả!

Quách Vân Tâm như là đang xù lông lên gào thét.

Bán rẻ một nhóm nhỏ của mình có chỗ tốt gì với hắn chứ!

Trước mắt cái nhóm nhỏ này của hắn đang thiếu một vị trí làm chủ trì.

Mà hắn vẫn mơ hồ chiếm được vị trí chủ đạo, “triển vọng” là không thể lường trước.

Tại sao hắn có thể tự cắt mất “triển vọng” của mình được.

Còn có những chuyện hắn vi phạm cũng là nghiêm trọng nhất bên trong tất cả những người thuộc nhóm nhỏ đó.

Nếu như hắn bán rẻ những người trong nhóm cho tổng bộ, thì chính hắn mới là một người chịu thảm nhất!

Không khác nào tự đào hố chôn mình.

Chuyện ngu xuẩn như thế nghĩ cũng biết hắn sẽ làm sao?

- Lão Dư, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm, là tôi bị người khác vu oan giá họa!

Quách Vân Tâm tiếp tục gào thét.

Lúc trước hắn rất tích cực tham gia vào những chuyện vu oan giá họa cho Trần Vũ Thành.

Trước mắt luân hồi theo lẽ trời, báo ứng không sai.

Khiến cho Quách Vân Tâm cũng nếm chút cảm giác bị “vu oan giá họa”.

Kiểu như trăm miệng cũng không thể bào chữa kia, cảm giác bị người một nhà căm thù như kẻ địch.

Đáng sợ, khủng bố, đau khổ!

Hơn nữa Quách Vân Tâm tin tưởng, những hiểu lầm kia mà không được hóa giải thì kết cục của hắn còn thê thảm hơn gấp trăm lần so với “Trần Vũ Thành bị mưu hại”!

Trước mắt, Trần Vũ Thành đã được rửa sạch tất cả nghi ngờ.

Kết cục bi thảm nhất thật sự chỉ là hắn thôi!

Ở phía đầu bên kia của điện thoại im lặng một chút, giọng nói cũng trở nên bất đắc dĩ.

- Lão Quách à, có phải oan uổng cho ông hay không thì tôi cũng không thể nào giúp đỡ được. Ông cũng biết tôi chỉ là một sự vụ quan, cho dù ở bên nào thì cũng là người thấp cổ bé họng!

- Quen biết nhiều năm rồi mới có cú điện thoại này, coi như là tôi đã tận lòng hữu nghị!

Bên đối diện thở dài một tiếng.

Chuyện đến nước này cho dù người dẫn đầu không tin Quách Vân Tâm hắn phản bội thì người bên dưới cũng không quan tâm.

Huống hồ chứng cứ có nguồn gốc từ chỗ hắn vậy thì chính là lỗi của hắn!

- Lão Dư, ông nghe tôi nói đã, a lô? Lão Dư!

Quách Vân Tâm đỏ mắt dữ tợn lại còn hô thật to.

Trong điện thoại còn truyền ra tiếng gác máy “tút tút”.

Cuộc điện thoại đã bị cúp.

Quách Vân Tâm ngây người ra như gà gỗ mất một lúc.

Nhưng mà sau đó, điện thoại vang lên một đoạn chuông báo, Quách Vân Tâm vội vàng cầm điện thoại lên.

Bên trong tin nhắn là hình ảnh mà sự vụ quan họ Dư chụp được rồi gửi đến.

Hình ảnh là do hắn chụp lén được nên không thể nào rõ ràng thậm chí dường như còn hơi run run.

Quách Vân Tâm chỉ nhìn lướt qua thôi, đột nhiên đôi mắt của hắn co rút lại đến cực hạn, tay chân cũng cảm giác lạnh buốt.

Đây là thư tay và sổ sách tự tay hắn viết mà!

Bởi vì hắn không tin được bất kỳ loại lưu trữ máy tính điện tử nào, cho rằng khả năng bị người khác lấy trộm cực cao! Vì lẽ đó mới có thói quen viết tay!

Mà vật này vốn nên được nằm an vị trong kén sắt mới đúng!

Đột nhiên Quách Vân Tâm nhìn về tranh chữ ở phía trên tường, lao thật nhanh đến đẩy nó ra.

Mật mã của két sắt được hắn nhập vào mãi đến khi vượt qua số lần, bị tự động đóng kín lại, vẫn kéo không ra như cũ.

- Mẹ!

Quách Vân Tâm mắng to tức giận, đấm một cái lên trên.

Máu me đầm đìa.

Mười lăm phút sau có hai công nhân cầm máy cắt sắt đi vào văn phòng của Quách Vân Tâm.

Con mắt của Quách Vân Tâm đỏ lên, nhìn chằm chằm vào những hoa lửa bắn tung tóe ở trên cánh cửa bị cắt, hoàn toàn không để ý đến tiếng chuông kêu liên miên không dứt từ điện thoại của mình.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động còn chói tai hơn tiếng cưa điện, Quách Vân Tâm trực tiếp đến trước bể cá ở trong góc phòng, dứt khoát ném điện thoại di động vào nước.

Lại hơn mười phút nữa trôi qua, két sắt của Quách Vân Tâm cuối cùng cũng được mở ra.

Bên trong rỗng tuếch.

- Không có gì, sao có thể như vậy!

Quách Vân Tâm trừng mắt gào to.

Sáng nay chính tay mình còn bỏ đồ vào trong đó, mình lại một mực làm việc ở nơi này suốt thì không thể nào tự nhiên biến mất được.

Trừ khi ...

- Nhất định là bọn Bạch Tiểu Thăng hắn đã lấy trộm đi, nhất định là bọn hắn!

- Là bọn hắn vu oan giá hoạ cho mình…

Trong lòng của Quách Vân Tâm đang loạn to rồi, gào khóc không thành tiếng.

Hai người làm công cũng bị doạ khiến cho phải bỏ chạy.

Quách Vân Tâm đặt mông ngồi phịch xuống đất, hai mắt nhìn trân trối, nước mắt chảy tèm lem, nức nở.

Xong rồi, xong đời rồi!

Thanh minh làm sao được!

Bởi vì chứng cớ kia thật sự là bắt nguồn từ chỗ của hắn!

- Quách tổng, có người tìm.

Nhân viên chạy đến vội vàng gõ cửa rồi mở cửa vào thấy Quách Vân Tâm ngồi im như gỗ mục mặt xám như tro thì cũng giật nảy mình nuốt một ngụm nước bọt, lại e sợ nói thêm một câu.

- Bọn hắn nói bọn hắn là sự vụ quan, được sự đặc phê của đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đến đây điều tra.



Tôn Hữu Hợp cũng đang phát điên lên chạy lòng vòng ở trong phòng, hắn cũng nhận được tin tức tương tự.

Ngẩn ngơ, hoảng sợ, bối rối. Tâm tình bị rối loạn một thời gian.

Sau đó, Tôn Hữu Hợp đang điên cũng gọi điện thoại cho Quách Vân Tâm, gọi một lần không được lại tiếp tục gọi, lặp đi lặp lại.

Thế nào mà điện thoại di động của Quách Vân Tâm càng ngày càng bận.

Chắc là người muốn tìm Quách Vân Tâm lúc này không hề ít đâu!

- Không được, bây giờ không phải là lúc để hỏi thăm cho rõ ràng, việc cần làm ngay lúc này vần là phải liên hệ lên trên! Đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh nhất định sẽ không ngồi im không để ý đến!

Tôn Hữu Hợp muốn tìm sự giúp đỡ, đồng thời gọi điện thoại cho một người có thân phận khá cao ở trong phe của hắn.

Điện thoại còn chưa kết nối.

Trợ lý của Tôn Hữu Hợp liền vội vàng gõ cửa xông vào trong phòng.

- Tôn tổng, có người tới…

Lời nói còn chưa hết câu, cửa còn mở một nửa và cả tên trợ lý này đều bị người ta xô ra một bên.

Hai người đi vào trên vẻ mặt đầy sự uy nghiêm mang theo mấy người nữa cùng nhau chen vào trong phòng.

- Các người đùa cái gì vậy, ra ngoài!

Tôn Hữu Hợp nổi giận quát.

- Tôn Hữu Hợp tiên sinh, chúng tôi là sự vụ quan phụng mệnh đến điều tra, mong ông phối hợp!

Hai người kia mặt lạnh lùng không nói nhiều đã trực tiếp đưa ra giấy chứng nhận.

Tôn Hữu Hợp cũng trợn tròn mắt một chút.

Nhân viên điều tra đã đến nhanh như vậy sao!

Điện thoại ở trong tay hắn rốt cuộc cũng kết nối lại bị một vị sự vụ quan cầm lấy tiện tay tắt đi.

- Đi thôi!

Câu nói này không phải khách khí, giọng nói lộ một chút lạnh lùng càng cứng rắn không cho phép người khác phản bác.

Tôn Hữu Hợp mê muội một hồi lại không dám không nghe lời.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Cả Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp và những người nằm trong “chứng cứ vô cùng xác thực” mà Bạch Tiểu Thăng đưa ra đều bị tìm đến cửa.

Tốc độ điều tra có thể nói là cực kỳ nhanh!

Giống như gió thổi mây tan, quét sạch tất cả.

Khi Trần Vũ Thành báo cáo những việc này cho Bạch Tiểu Thăng, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng phải giật mình.

Quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn vừa mới đặc phê rồi báo lên cho Hạ lão, chưa đến một giờ sau đã có người tìm đến chỗ Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp.

Đơn giản có thể nói là thần tốc!

Nếu để cho những người ở tổng bộ nghe được sẽ lại dấy lên vô số phiên bản về “tốc độ của Bạch Tiểu Thăng”.

- Đây đều là sự vụ quan và trợ lý của sự vụ quan đang tuần tra ở ngay gần đó sao? Làm sao mà có nhiều người như vậy!

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút tò mò về chuyện này, liền cất tiếng hỏi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng tràn đầy hiếu kỳ trong lòng, nhìn Trần Vũ Thành.

Theo báo cáo của Trần Vũ Thành thì mấy nhân vật mấu chốt như Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp đều có hai vị sự vụ quan đến thăm, còn sót lại một ít đều có trợ lý sự vụ quan tìm đến tận cửa.

Không một chút sơ hở!

Ban đầu Bạch Tiểu Thăng còn tưởng rằng không đủ nhân lực, nghĩ đến đặc phê xong mới có thể điều động người, nhanh được chút nào hay chút ấy.

Thật không nghĩ đến đặc phê xong thì Trần Vũ Thành sắp xếp một chút là đã xong xuôi hết thảy, nháy mắt đã bao vây tất cả nghi phạm!

- Chính là tôi lấy mình làm mồi nhử dĩ nhiên tôi sẽ sắp xếp tất cả ổn thỏa nhất, chu toàn nhất. Huống hồ tôi cảm thấy rất tự tin vào phần thắng của bản thân, chỉ là khó ở chỗ là cố định chứng cứ nhanh chóng như thế nào thôi.

Trần Vũ Thành nói.

- Thật ra đã chuẩn bị người xong từ sớm rồi. Tôi đã sắp xếp cho bọn hắn ở gần ngay đó. Chỉ cần có một chút đặc phê là bọn hắn sẽ đi theo những chứng cứ đã được cố định nên dĩ nhiên là hiệu suất sẽ cực kỳ nhanh chóng rồi.

Trần Vũ Thành mặt đầy ý cười.

Giờ phút này bọn hắn đang trên xe chạy về tổng bộ.

- Anh thật là giỏi nha! Nhiều sự vụ quan và trợ lý sự vụ quan như vậy đều nghe theo điều động của anh, tôi thấy anh mới là đại sự vụ quan !

Bạch Tiểu Thăng cảm khái vô cùng, thậm chí còn có chút cảm giác tủi thân.

Chính mình là đại sự vụ quan chính quy này mà không có người bên dưới nào có thể dùng được!

- Đều là bạn bè.

Trần Vũ Thành cười một tiếng.

Chỉ đơn giản bốn chữ.

Không hề kiêu ngạo, không hề tự đắc.

Lại có thực lực làm cho mọi người phải rung động.

- Tôi muốn biết vì sao mà bên Trầm Bồi Sinh kia đã thấy anh một mực chú ý đến nhóm của hắn, lại không dung anh! Hao tổn hết tâm cơ, chỉ vì đối phó một sự vụ quan như vậy làm tôi thấy kỳ lạ.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Bây giờ mới thấy, căn bản anh đúng là một đại sự vụ quan không chính thức thành sự vụ quan mà.

- Quá khen, quá khen, còn không phải sau này muốn lăn lộn cùng với cậu sao!

Lúc này Trần Vũ Thành mới cười đến hăng hái một chút.

Giờ phút này.

Người ở một nơi khác không thể không lo sợ không yên lại còn tức giận.

- Quách Vân Tâm này thật khốn nạn, chẳng lẽ hắn dám thật sự trở mặt!

- Nhất định là bộ sự vụ bên kia đã có sẵn mưu đồ, ra tay quá nhanh!

- Phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó phòng!

Mặc kệ là có phải Quách Vân Tâm phản bội hay không, “sự thật” đã đánh dấu lên cho hắn.

Kỳ thực không có ai thèm quan tâm cái gọi là sự thật.

Những nhóm nhỏ như thế này ở phía dưới rốt cuộc cũng nghe thấy một lời nói đến từ tầng lớp tối cao.

- Lập tức đưa ra tất cả những cách cắt đứt liên hệ đối với Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp!

- Bọn người Quách Vân Tâm làm việc gây ra sự nguy hiểm đến cho tập thể thì chính là phải từ bỏ!

Một nhóm nhỏ bị bóp chết một cách đơn giản như thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận