Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2002: Trong lúc vô ý lại gặp

Bạch Tiểu Thăng dùng hai ngày, xử lý các chuyện quan trọng cần chú ý trong các phương diện.

Chuyện liên quan tới khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, nhờ vào đám người Hạ Hầu Khải, Lý Hạo Phong, Trịnh Hồng Cốc và cải cách của Bạch Tiểu Thăng đối với toàn bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, đã không có bao nhiêu công việc quan trọng phải giải quyết nữa.

Bây giờ, bất kỳ hợp tác, giao lưu nào đến từ bên ngoài đều có thể nhanh chóng được xử lý ổn thỏa tốt đẹp, chuyện cần lãnh đạo cao nhất như Bạch Tiểu Thăng phải tự mình xử lý là rất ít.

Lại thêm Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là người thích chuyên quyền, cái này cũng giảm bớt rất lớn những việc cần anh phải xử lý.

Trong hai ngày, Bạch Tiểu Thăng còn đánh tiếng với chín doanh nghiệp của mình, nhưng cũng không có việc gì.

Dù sao, tất cả việc lớn mà những công ty cần Bạch Tiểu Thăng chú ý đều sẽ đúng lúc gửi đến cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trực tiếp giải quyết, cũng không kéo dài. Mỗi tháng báo cáo một lần, bảo đảm không có chỗ nào sơ hở.

Ngoài ra, những gia tộc siêu cấp giống như nhà họ La ở Châu u, nhà họ Tần ở Nam Mỹ, nhà họ Ngụy ở Bắc Mỹ, trong hai ngày này Bạch Tiểu Thăng cũng lần lượt liên hệ với bọn họ, trước sau đều có thái độ tích cực với hợp tác cùng các phía.

Còn nữa, bên ngài Lục Vân cũng đã thông báo cho Bạch Tiểu Thăng biết, lần đầu bàn bạc với đám người Giả Thành Sơn thuận lợi, hai bên giao lưu vui vẻ, tiến triển nhanh chóng.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên biết đám người Giả Thành Sơn đang nóng lòng hợp tác, nóng lòng cải thiện quan hệ với Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lại hai ngày như thế, Bạch Tiểu Thăng có thể nói là xử lý tất cả công việc chu đáo, đều đâu vào đấy.

Đương nhiên một phần cũng nhờ vào sự giúp đỡ cần mẫn của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Hai ngày nay, ba người đều rất mệt.

Cho nên vào ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thăng quyết định cho bọn họ được nghỉ, đi chọn mua ít đồ, sau đó mỗi người về thăm nhà.

Dù sao chỉ còn chừng mười ngày là hết tháng, bọn họ còn phải đi theo Hầu Doãn Thành tới Châu Phi.

Lần này đi sẽ rất lâu không thể gặp người nhà.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tất nhiên tán thành việc sắp xếp này của Bạch Tiểu Thăng.

Sáng sớm, Bạch Tiểu Thăng lại đánh tiếng với đám người Hạ Hầu Khải, anh không trở lại công ty mà ra ngoài mua đồ.

Hạ Hầu Khải cũng biết hai ngày nay ba người làm rất nhiều việc, liên lạc với rất nhiều người nên thực sự vất vả mệt nhọc, cũng không nói gì thêm.

Buổi sáng, đám người Bạch Tiểu Thăng mua rất nhiều món quà quý trọng, dùng chuyển phát nhanh gửi về trong nhà.

Buổi chiều, Lâm Vi Vi đề nghị nói chuẩn bị mua chút đặc sản bên phía Lâm Thâm về, thật ra cũng không cần quá đắt tiền, đặc biệt là được.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cảm thấy đề nghị này có lý, hai người đều giơ hai tay đồng ý.

Cứ như thế, buổi chiều, ba người bọn họ xuyên qua đường lớn hẻm nhỏ, đi tìm những nơi bán món ăn ngon, sản phẩm thủ công mà chỉ có người địa phương biết được.

Cho dù đưa những thứ này cho người nhà không quá đắt tiền nhưng tốn nhiều tâm tư, cũng rất tốt.

Trong lúc đó, Bạch Tiểu Thăng dựa vào công năng tìm kiếm cực mạnh của Hồng Liên để làm người dẫn đường.

Buổi chiều, sau khi đi dạo hơn bốn giờ, ba người thấy mình đã mua đủ đang chuẩn bị trở về.

Bạch Tiểu Thăng thông qua Hồng Liên biết được, gần chỗ bọn họ có một cửa hàng điểm tâm lâu đời, từ các tin tức cho thấy có rất nhiều cách chế biến được truyền thừa từ trong cung đình, rất nhiều món điểm tâm hiếm thấy mà ăn ngon.

Bạch Tiểu Thăng thấy tin tức như vậy, cảm thấy không mua thật đáng tiếc, lúc này mới nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh. Hai người này đều cảm thấy nên đi xem.

Vì vậy, ba người lại tìm đường đi tới.

Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại trong tay và mở ra bản đồ, lại dẫn đường theo tuyến đường mà Hồng Liên đưa ra. Chờ bọn họ đi tới nơi mới phát hiện đó là một khu xưởng sắp bị dỡ bỏ. Khu vực này được xây dựng từ những năm 60, 70, có nhà xưởng, có nơi ở, có đường xá. Bởi vì sắp bị phá bỏ nên không còn bao nhiêu người.

Khi đi ngang qua một con hẻm yên tĩnh, Bạch Tiểu Thăng chợt nghe mơ hồ có tiếng mắng chửi vọng tới.

- Các người đúng là không biết xấu hổ, có ai bỉ ổi như các người sao? Có bản lĩnh thì thả anh ta ra, các người...

Sau đó, giọng nói này lại hét lên chói tai:

- Cứu tôi với! Có ai không? Giết người rồi!

Sau đó là giọng nói của một người khác, vẫn là tiếng của một người phụ nữ:

- Cô gọi cũng vô dụng thôi, ở đây ban ngày ngay cả một bóng quỷ cũng không có!

Sau đó lại là giọng nói của một người đàn ông:

- Tôi thấy vẫn nên bịt miệng cậu ta lại, tránh cho thật sự có người nào đó đi qua lại xuất hiện thêm vấn đề.

Sau đó không nghe được tiếng động gì nữa.

Bạch Tiểu Thăng lập tức liếc nhìn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh với ánh mắt kỳ quái.

Ban ngày ở Lâm Thâm, để cho bọn họ gặp phải chuyện này thì quả thật không thể tin nổi, nhưng càng không thể tin nổi là ba người nghe giọng hô cứu mạng đầy sợ hãi ban đầu rất quen tai.

- Trần Phi Tù?

Lâm Vi Vi không nhịn được nhìn Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nói ra phán đoán của mình.

- Là cậu ta!

Lôi Nghênh nói rất chắc chắn.

Người này cho dù nói tiếng Trung rất lưu loát nhưng giọng nói vẫn có vẻ đặc sắc riêng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trầm xuống, nhìn về phía hướng âm thanh truyền tới, trầm giọng nói:

- Đi, đi qua xem thử!

Lúc này, ở trong một sân viện bỏ hoang, Trần Phi Tù, A Cam bị người ta trói thành bánh chưng.

Bốn người đàn ông cao lớn cầm gậy trong tay đang đứng nhìn bọn họ.

Còn có một người phụ nữ đang cười nhìn hai người này. Không ngờ đó chính là Mã Tiêu Tiêu ngày đó tích cực muốn làm hướng dẫn viên cho Trần Phi Tù.

Trần Phi Tù bị bịt miệng, trong miệng phát ra tiếng ư ư, căm tức nhìn Mã Tiêu Tiêu.

Mã Tiêu Tiêu còn mỉm cười nói với cậu ta:

- Anh Tù, tôi cũng không muốn làm như vậy, anh xem, tất cả cũng là vì anh có quá nhiều tiền, tôi vốn định phát triển sâu với anh nhưng anh coi thường người ta. Đám người anh trai tôi nợ người ta tới mấy trăm nghìn, thật sự không có cách nào, mới phải nghĩ tới chuyện mượn của anh. Anh đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi bảo đảm sẽ không động tới anh, như vậy không phải tốt rồi sao?

Trần Phi Tù "Ô ô" lên tiếng, không ngừng chuyển động mắt, ra hiệu bọn họ lấy đồ trong miệng mình ra để dễ nói chuyện.

- Tôi lấy ra thì anh cũng không được kêu nữa, nếu không bị nhét trở lại sẽ có thể khó chịu đấy.

Mã Tiêu Tiêu mỉm cười lấy đồ trong miệng ra giúp Trần Phi Tù.

- Các người muốn bao nhiêu tiền?

Trần Phi Tù phun cặn trong miệng, hỏi.

Một người đàn ông sốt ruột không chịu được nói:

- Hai triệu!

- Tôi cho!

Trần Phi Tù trả lời rõ ràng.

Người đàn ông kia ngẩn người, nhìn Mã Tiêu Tiêu.

Mã Tiêu Tiêu lập tức trừng mắt với người bên mình, hình như ghét bỏ hắn nói quá nhanh, đòi quá ít.

- Là mỗi người!

Người đàn ông kia thấy thế vội vàng thêm một câu.

- Được thôi.

Trần Phi Tù nói rõ ràng.

Mã Tiêu Tiêu lại trừng mắt với người đàn ông kia.

Người đàn ông kia trầm ngâm một chút, trịnh trọng nói với Trần Phi Tù:

- Tôi nói là đô la!

- Ồ, chúng tôi nói không phải là đô la sao?

Trần Phi Tù kinh ngạc nói.

Mã Tiêu Tiêu bất đắc dĩ vỗ trán của mình, bất chợt mỉm cười nói với Trần Phi Tù:

- Anh Tù, lời hắn nói không tính, giá tiền này do tôi quyết định, chúng ta không vội, cứ từ từ thương lượng...

Trần Phi Tù lập tức nổi giận:

- Mẹ kiếp, các người có biết xấu hổ hay không, có thể có một giá chắc chắn không?

- Mày dám mắng tao!

Người đàn ông mở miệng lúc trước đỏ mặt, tức giận, muốn ra tay với Trần Phi Tù.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng gầm khẽ vang lên.

A Cam vốn bị trói đã vùng thoát khỏi dây trói, đạp một người đàn ông văng ra ngoài.

Trần Phi Tù vừa thấy thế thì mừng rỡ, cười ha ha nói:

- Các người xong rồi, A Cam, xử chết bọn họ đi!

A Cam không phụ sự mong đợi của cậu ta, phát ra một tiếng hét giống như dã thú rít gào và bổ nhào về phía mấy người đàn ông còn lại.

Chưa đến hai phút, bốn người đàn ông vây quanh, gậy đánh xuống như mưa làm A Cam phải ôm đầu chịu trận.

Người đàn ông dẫn đầu kia vừa đánh vừa cười mắng:

- Mày lớn lối nhỉ! Tay không muốn đánh nhau với bốn người chúng tao à?!

- Đánh hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận