Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 426: Con rể tốt nhất



Tại lầu hai của Mạnh gia. Phòng sách đang mở cửa.

Một nhóm người nam có, nữ có ai cũng đều mỉm cười, bao vây xung quanh một người đàn ông trung niên, tinh thần rực rỡ, sáng láng, đang thưởng thức chữ viết của hắn.

Người đàn ông trung niên này, chính là cha của Mạnh Băng, chú của Lâm Vi Vi —— Mạnh Hải Sơn.

Bữa tiệc ngày hôm nay là tổ chức sinh nhật cho Mạnh Hải Sơn, Mạnh Hải Sơn là một giám đốc điều hành tại một công ty chế độ hỗn hợp, trước kia bưng bát sắt, ông là một người lãnh đạo thực thụ, vì vậy nhìn ông cũng có vài phần khí độ.

Mọi người nam nữ trong phòng này đều là nhân viên của Mạnh Hải Sơn.

Trong lúc trò chuyện với họ, Mạnh Hải Sơn bắt đầu ngứa ngáy và đã khoe mẽ ra thành tích thư pháp mà hắn đã luyện tập trong nhiều năm.

Chữ của hắn viết nhìn rất có phong cách và mang theo vài phần khí phách, làm cho mọi người ai cũng khen nức nở.

Có người nói,

- Chữ viết này của Mạnh tổng, chính là tiêu chuẩn cử nhân, tiến sĩ cổ đại!

Có người khác lại nói,

- Trình độ nghệ thuật của Mạnh tổng đã ngang tầm với một nghệ thuật gia hiện tại, không chừng khi những bộ tranh chữ này xuất ra đều sẽ được trao giải thưởng, giá cả bán ra sẽ rất cao!

Còn có người đang không ngừng mở miệng mong Mạnh Hải Sơn viết cho họ ít chữ.

Một người rồi tới hai người, Mạnh Hải Sơn nghe đến cao hứng, cười ha ha.

. . .

Khen đến khen đi, cái đề tài này dần dần không sôi nổi nữa, có người quả quyết mở một chủ đề mới:

- Này, mọi người có biết gì không, vừa rồi tôi ở phía dưới nghe được, con gái của Mạnh tổng là Mạnh Băng, đã tìm cho Mạnh tổng một người con rể tốt nha!

- A? Trong lòng Mạnh tổng, có thể được gọi là một người con rể tốt, người nào mới có thể được vinh hạnh như vậy!

Có người hỏi tới.

- Người nào à, điều đó là không cần phải bàn, nhất định là một người tài năng, tướng mạo uy vũ! Nếu không sao lại có thể xứng đôi với tiểu thư Mạnh Băng chứ!

Có người đáp lại.

Mạnh Hải Sơn nghe thế rất đắc ý, buông bút nơi tay, ngồi xuống và nhìn người đang nói chuyện.

Mắt thấy được lãnh đạo khen ngợi, ánh mắt nhìn mình mang theo vẻ khích lệ, người kia lập tức mừng thầm.

Những người khác nhìn thấy biểu hiện của Mạnh Hải Sơn, âm thầm buồn bã, hối hận vì đã không đề cập đến chuyện này sớm hơn.

Mọi người đều biết, Mạnh Hải Sơn có một đứa con gái, được hắn xem như trân bảo, nên mới nói một chủ đề để nói tốt như vậy, vậy mà mọi người chẳng ai để ý đến.

Mặc dù không thể nói lại chủ đề này một lần nữa, nhưng mà mọi người cũng không ngốc, sẽ hỏi thêm vài câu.

- Ngươi đây là nói nhảm sao, tiểu thư Băng Băng trời sinh lệ chất, giống người tướng mạo kém như chúng ta cũng đừng nghĩ đến, đây chính là con cóc muốn ăn thịt thiên nga a, tôi chỉ thắc mắc điều kiện và gia thế của chàng trai trẻ kia thế nào thôi?

Có người lại hỏi.

Một câu hỏi rất hay!

Mạnh Hải Sơn nhịn không được nhìn hắn với ánh mắt khen ngợi, hắn cũng đang nghĩ tới, tìm cơ hội để nói chuyện cùng bạn trai của con gái mình, mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng chỉ cần nhắc đến gia thế sẽ đè ép tất cả mọi người!

- Tôi chỉ nghe nói đó là một vị tổng thanh tra của truyền thông Trung Kinh.

Một người tiếp lời.

Ở truyền thông Trung Kinh, làm Tổng thanh tra!

Câu nói này làm cho mọi người xung quanh, ai cũng líu lưỡi.

Công ty bọn họ cùng truyền thông Trung Kinh, mặc dù đều là công ty lớn, nhưng công ty lớn cũng chia làm đủ loại, có công ty ăn thịt, có công ty ăn canh.

Truyền thông Trung Kinh chính là công ty ăn thịt.

Một vị quản lý tinh anh ở đó nghe nói thu nhập một tháng một hai vạn, tổng thanh tra càng làm cho người ta líu lưỡi, một tháng ba bốn vạn, Trung Kinh không phải là thành phố lớn, mà coi như là một thành phố lớn, mức thu nhập này tuyệt đối cũng hơn rất nhiều người.

Bởi vì như thế, có thể đi vào truyền thông Trung Kinh, còn ngồi ở vị trí tổng thanh tra, người đó đơn giản là rồng trong loài người!

- Lợi hại, quá lợi hại!

Có người nhịn không được giơ ngón tay cái lên.

- Không nghĩ tới tuổi còn trẻ liền có thể có năng lực như thế, tôi thật bái phục!

Có người cảm khái nói.

- Lát nữa nếu có thời gian, tôi phải đến cùng cậu ta làm quen mới được, kiếm chút ít kinh nghiệm làm việc, những thứ ấy có tiền cũng không thể mua được, điều đó là vô cùng quý giá!

Có người càng nói càng hăng.

- Khục!

Mạnh Hải Sơn tằng hắng một cái.

Đám người lập tức yên tĩnh lại.

- Tiểu Doãn, chỉ lớn hơn Băng Băng vài tuổi, cùng tiểu Vương không kém bao nhiêu đâu.

Mạnh Hải Sơn nói.

Vừa mới bình luận về một người trẻ tuổi, bây giờ mọi người hai mặt nhìn nhau.

Tiểu Vương?

Tiểu Vương cũng gần bốn mươi tuổi rồi, thì ra Mạnh Băng tìm đến một lão nam nhân a!

Điều này làm cho mọi người lúng túng.

- Tuy nhiên, gia thế của tiểu Doãn rất tốt.

Mạnh Hải Sơn đánh cái giọng quan, ngừng lại một chút,

- Doãn Hạo Nhiên chính là cha của cậu ấy.

Doãn Hạo Nhiên? Đám người ngẩn ngơ.

Sau đó đột nhiên có người la lên,

- Tổng giám đốc của công ty hữu hạn khai thác bất động sản Hạo Nhiên Trung Kinh!

Khi nhắc đến Doãn Hạo Nhiên, tại Trung Kinh ai cũng biết đến ông ta, với hai chữ "có tiền"!

Lúc mà ngành bất động sản đang nóng lên, kiếm được tiền bạc đầy túi, xài tiền vào lúc đó giống như ném đi ra ngoài, nghe nói năm vào lúc mừng sinh nhật cha của lão, chỉ một câu nói liền bao hết mười nhà hàng lớn nhất ở Trung Kinh, tiệc kéo dài đến mười ngày, hễ là ai đến chúc thọ, đi bằng tay không cũng chẳng sao, lúc nào cũng có thể ngồi vào vị trí, ăn sơn hào hải vị.

Vào thời điểm đó, đã gây ra một sự bùng nổ.

Thậm chí có truyền thuyết, Doãn gia làm bất động sản, đào ra một cái Tụ Bảo Bồn chứa đầy tiền.

Đương nhiên, điều đó chính là lời đồn đại ở chợ búa, nhưng họ có tiền là sự thật.

Nghe nói hai con trai của Doãn gia, đều không có làm tại công ty của cha mình, mà ra bên ngoài lăn lộn.

Không nghĩ tới một trong hai người họ lại làm ở Truyền thông Trung Kinh!

Theo những điều này, những người mới trầm trộ ngưỡng mộ về tiền lương của một vị tổng thanh tra, mà theo người kia, có lẽ đó chỉ là số tiền lẻ.

Mọi người không khỏi cảm khái, đều rung động.

- Oa, lợi hại! Mạnh tổng của chúng ta cùng với Doãn gia kết thông gia sao!

- Ông trời của ta, vậy sau này, Mạnh tổng còn cần đi làm làm gì, chỉ cần ở nhà hưởng phước thôi!

- Chậc chậc, Doãn gia Trung Kinh, chậc chậc!

Vô số tiếng kinh hô thay nhau nổi lên, trên miệng Mạnh Hải Sơn treo nụ cười đắc ý, những lời này chính là lời hắn muốn nghe.

Con gái của Mạnh Hải Sơn ta đây, mặc dù tìm một cái nam nhân lớn tuổi, nhưng lại là một người khổng lồ để người khác chỉ có thể nhìn theo bóng lưng!

Bên ngoài phòng sách, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi vừa mới tới, vừa vặn nghe được lời bàn tán bên trong.

Lâm Vi Vi nhịn không được ngạc nhiên, há to miệng.

- Thì ra gia thế của tổng thanh tra Doãn Đông Phong lợi hại vậy sao?

Lâm Vi Vi nói nhỏ cùng Bạch Tiểu Thăng, nhưng mà trong ánh mắt của nàng lại mang theo vài phần nghi ngờ.

Bởi vì giai đoạn hiện tại, Bạch Tiểu Thăng đã đảm nhiệm công việc, vị tổng thanh tra họ Doãn này không có càn rỡ, thành thành thật thật làm việc như những người khác.

Nhìn anh ta không giống như là một vị công tử của một công ty bất động sản khổng lồ.

Bạch Tiểu Thăng không trả lời ngay câu hỏi mà Lâm Vi Vi đưa ra.

- Hồng Liên, cho tôi kiểm tra hết thảy tin tức liên quan đến công ty bất động sản Hạo Nhiên Trung Kinh, và cả thành tích của họ trong những năm gần đây, phân tích ra cho tôi. . .

- Tuân lệnh chủ nhân. . . Đang tìm kiếm. . . Tìm kiếm hoàn thành. . . Phân tích các số liệu đi kèm . . Kết quả phân tích như sau. . .

Chỉ với một ý nghĩ trong đầu, Hồng Liên đã đem kết quả báo cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Hạo Nhiên Trung Kinh, nếu là tại hai năm trước, chính xác là một công ty khổng lồ, thậm chí có thể cùng Tống Trường Không nói chuyện làm ăn.

Bạch Tiểu Thăng than thở,

- Đáng tiếc, hai năm này chỉ còn lại là cái xác rỗng.

- Anh nói vậy là có ý gì?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười không nói,

- Đi thôi, mình cùng đi gặp chú của em!

Bạn cần đăng nhập để bình luận