Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2478: Bị phục kích (2)

Đều nói hai tay khó địch nổi bốn tay, anh hùng không chống nổi nhiều người.

Nhưng cách nói này cần có một điều kiện trước tiên, là hai bên rơi vào trạng thái đánh nhau.

Lôi Nghênh không hề để cho người ta có cơ hội đánh nhau với mình, trên thực tế cũng không ai có đủ tư cách đánh nhau với anh ta.

Trong mắt người bên ngoài, động tác của người to lớn Lôi Nghênh này quả thật nhanh tới mức khoa trương, quả thật giống như ma quỷ vậy, anh ta lấy Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi làm trung tâm đi lại giống như con quay "xoay tròn".

Người đầu tiên bị một chưởng của anh ta đánh trúng cổ, người thứ hai đã bị anh ta quay người dùng khuỷu tay đánh thẳng vào ngực.

Người thứ ba bị đá trúng bụng, người thứ tư đúng một nện vào đầu.

Không chỉ nhanh, chỗ Lôi Nghênh đánh trúng, ngoại trừ một phần là cứng đấu với cứng, còn chuyên đánh vào huyệt vị.

Loại huyệt vị này rất huyền ảo, ngoại trừ trí mạng còn có thể gây ra choáng váng, tê liệt, có thể nói điểm yếu nhất trên cơ thể con người.

Lôi Nghênh có thể trạng, sức lực thế nào chứ? Nói hoàn toàn không khoa trương, chính là nhảy khiêu vũ trên quảng trường, cũng có thể tổn thương người khác, còn tìm huyệt vị để đánh, hễ là người bị anh ta đánh trúng, chỉ một đòn lại lập tức mất đi sức chiến đấu.

Nhưng lúc này mười mấy người này đồng thời tấn công tới, Lôi Nghênh "con quay gió lốc" này có tấn công nhanh đi nữa, khó tránh khỏi không thể bảo vệ Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi chu đáo.

Đương nhiên, bọn họ cũng không cần anh ta bảo vệ chu đáo.

Có người vừa nắm lấy cánh tay Lâm Vi Vi liền trực tiếp quỳ xuống. Thuật phòng thân của Lâm Vi Vi là do Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh vạch ra phù hợp với cô.

Lôi Nghênh cũng nói thuật phòng thân của phái nữ không gì dùng tốt hơn so với Thất Thập Nhị Lộ Liêu m Thối. Cước pháp này không bị gò bó trong chiêu thức hình thức, vô chiêu thắng hữu chiêu, thắng ở nhanh và đột ngột.

Lâm Vi Vi đã tìm hiểu được tinh túy sâu xa trong đó.

Lại nói Bạch Tiểu Thăng, anh ngược lại không chút hoang mang, có động tác không ngoài là lùi lại nửa bước, sang bên nửa bước, nhưng thường có hiệu quả thần kỳ, có thể né tránh thế tấn công.

Chỉ cần kéo dài nửa giây một giây, Lôi Nghênh đã đến.

Tất cả mọi người ở đó tranh đấu, thật ra muốn khen lại chẳng có gì để khen, vì kết thúc thật sự quá nhanh.

Nhanh đến mức ngay cả trong phim ảnh cũng không dám quay như vậy đâu. Bởi vì nếu thật sự quay như vậy thì sẽ chẳng hay nữa, sẽ không có duyên với khán giả.

Nhanh đến mức nụ cười đắc ý vừa hiện ra trên mặt mấy người Bing đã thay bằng vẻ giật mình thay, gắn liền với cảm giác như xem hài kịch.

Lôi Nghênh chạy qua một lần, thở hắt ra một hơi, xung quanh lại đầy những kẻ nằm rải rác khắp mặt đất hoặc rên rỉ hoặc đã ngất.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn về phía đối diện, Lâm Vi Vi cũng nhếch môi cười lạnh.

Lôi Nghênh nhìn về phía bốn người Bing, hình như còn ngại chưa đã nghiền, bước nhanh đi về phía bọn họ.

Đám người Bing đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lôi Nghênh, trong lòng tất cả đều không ngoại lệ sinh ra sự sợ hãi, liên tục lùi về phía sau.

Bing là người dẫn đầu, vẻ mặt càng hoảng sợ biến sắc, thất thanh nói:

- Anh, anh muốn làm gì? Anh đừng có tới đây!

Thật ra Lôi Nghênh chỉ muốn dọa những người này một chút mà thôi, chưa chắc đã thật sự muốn ra tay.

Cho dù Bing có thể lực tốt nhất, cũng chưa chắc nhận được một đấm này của anh ta.

- Anh… anh lên đi!

Bing bỗng nhiên nhìn thấy phía bên mình còn có một người, chính là người đã dẫn ba người Bạch Tiểu Thăng đến. Anh ta lập tức chỉ tay vào người đó và quát to.

Người kia thật ra rất hoảng loạn, đặc biệt là sau khi Lôi Nghênh tùy ý liếc nhìn mình.

Nhưng cậu chủ Bing đã ra lệnh, hắn cũng không dám không nghe theo.

Người này cắn răng một cái, kêu to và xông về phía Lôi Nghênh.

Nhưng hắn mới chạy được ba bước thì chân trái vướng chân phải đã ngã đập mặt xuống đất, ngay cả bụi bặm cũng không thấy bay lên.

Sau đó, hắn liền không nhúc nhích, giống như đã hôn mê.

Bing vừa thấy vậy liền sửng sốt mất giây mới chửi ầm lên:

- Fuck, anh bị sa thải!

Sau đó, Bing nhớ tới điều gì tới, sốt ruột hoảng sợ quát to một tiếng:

- Thiên Thạch!

Trên thực tế, không cần Bing gọi đã có một bóng người đi từ phía sau cây cột bên cạnh ra.

Bóng người kia không cao lắm, đi lại mạnh mẽ, vững vàng, vừa đi vừa không nói tiếng nào cởi áo khoác ra, chờ đi tới trước mặt bọn họ Bing, hắn còn tiện tay ném áo sang bên cạnh.

Người đi ra không phải là ai khác, chính là đội trưởng đội vệ sĩ của Bing - Thiên Thạch.

Lôi Nghênh chỉ liếc nhìn hắn rồi dừng lại, mắt sáng lên, thậm chí khóe miệng cong lên cười.

- Có chút thú vị.

Thấy con át chủ bài xuất hiện, Bing cũng thở hắt ra một hơi, trong lòng cũng bớt lo lắng, trên mặt tươi cười:

- Thiên Thạch, đánh hắn một trận thật nặng cho tôi, cho hắn biết sự lợi hại của anh!

Thiên Thạch gật đầu, hoạt động cánh tay và cái cổ, co tay thủ thế, đi về phía Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh nhìn chằm chằm vào đối phương, sau đó cởi cúc ống tay áo, thuận tiện cho lát nữa ra tay.

Vừa rồi đối mặt nhiều người như vậy, Lôi Nghênh cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.

Phía sau, Lâm Vi Vi thấy thế không nhịn được nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Đó là một nhân vật lợi hại à?

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào Thiên Thạch kia rồi "Ừ" một tiếng.

Hình như ngay cả anh cũng cảm thấy người tới không có ý tốt, Lâm Vi Vi lập tức nói:

- Lôi Nghênh chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, đúng không?

Ở trong lòng Lâm Vi Vi, bản lĩnh của Lôi Nghênh gần như vô địch, còn có thể đánh không phân thắng bại với Bạch Tiểu Thăng.

- Còn chưa ra tay thì không ai biết được.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói.

Anh tất nhiên đã nhìn ra được, tư thế phòng vệ của Thiên Thạch kia vô cùng kín kẽ, tốc độ của bàn chân nhìn như đơn giản nhưng cũng không bình thường.

Lâm Vi Vi nghe vậy, không khỏi có chút lo lắng.

Lôi Nghênh cởi cúc áo ra, lúc này mới đi về phía đối phương.

Thiên Thạch cũng đi về phía anh ta.

Giờ phút này, bất kể là đám người bên phía Bing hay Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi đều không khỏi nín thở tập trung tinh thần.

Khi hai người kia cách nhau không quá nửa mét, hai tay Thiên Thạch chắn ở trước người bỗng nhiên đẩy ra như gió bão, thậm chí phát ra tiếng xé gió, đủ thấy độ mạnh kinh người.

Nhìn dáng người, cú đấm của võ sĩ chuyên nghiệp như Thiên Thạch thì khoảng 160 pound đã không tệ, nhưng cú đấm này của hắn giống như sấm sét, ít nhất đã ở 220 pound trở lên, thậm chí còn cao hơn.

Có thể làm được vung quyền vượt qua cấp trọng lượng, đủ để chứng minh Thiên Thạch này đúng là một nhân vật đặc biệt lợi hại!

Đối mặt tấn công giống như cuồng phong mưa rào, Lôi Nghênh cũng lấy tư thế tay bảo vệ đầu, trong nháy mắt hoàn toàn bị đánh ép.

- Tốt, cứ đánh như vậy, đập bẹp hắn đi!

Bing thấy thế, lập tức phấn khởi kêu to.

- Đánh! Đánh!

Mấy người bên cạnh anh ta cũng lập tức hưng phấn.

Vẻ mặt Lâm Vi Vi lại lo lắng, nhưng Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh ngược lại lộ vẻ tươi cười.

Dưới nắm đấm giống như gió bão, Thiên Thạch bỗng nhiên quét chân, sau đó đá thẳng vào bụng Lôi Nghênh, một chuỗi liên hoàn này cực kỳ hung ác dũng mãnh, nhanh như tia chớp.

Lôi Nghênh trực tiếp bị đạp trượt ra ngoài mấy bước, mới dừng hẳn.

Người bên ngoài đã hoa cả mắt, nhìn không rõ.

- Đáng đánh, cho hắn tàn phế đi!

Bing còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hưng phấn vô cùng.

Ngoại trừ người trong cuộc, cũng chỉ có Bạch Tiểu Thăng thấy rõ ràng, lại tính tới cú đá cuối cùng kia, Lôi Nghênh đã giơ chân lên ngăn cản.

Đối phương tấn công giống như sao băng rơi xuống với khí thế chấn động nhưng không gây ra bất kỳ tổn thương thật sự nào cho Lôi Nghênh.

Ngược lại, Thiên Thạch kia không ngừng đánh, đã bắt đầu thở dốc.

Hơi thở của hắn rối loạn.

Lập tức bạo phát cực hạn tiêu hao tất nhiên khác với trạng thái bình thường. Còn nữa, mình đã đánh ra chiêu mạnh nhất nhưng đối phương không ngờ lại hoàn toàn không có tổn hại nào, loại đả kích tâm lý này thật sự làm người ta suy sụp.

- Anh quả thật lợi hại, tôi rất vui vẻ.

Lúc Lôi Nghênh thả tay xuống lại hưng phấn nhếch miệng cười, ý chí chiến đấu đã lâu không thấy đã bắt đầu hiện rõ.

Thiên Thạch lại nhíu mày, ánh mắt nhìn Lôi Nghênh như nhìn quái vật, còn không ngừng biến đổi.

Một giây tiếp theo, Thiên Thạch giơ tay rút gậy cảnh sát hai khúc mà mình nhét trong thắt lưng ra. Không ngờ anh ta lại dùng vũ khí.

Nói cho cùng, người này không phải là nhà võ thuật có phẩm chất cao thượng, chỉ là một kẻ đấu quyền anh ngầm, hơn nữa trên võ đài quyền anh ngầm còn không từ thủ đoạn.

Lôi Nghênh thấy thế thì gương mặt nghiêm trọng, không thể tin nổi nói:

- Anh… lại muốn dùng cái đó à!

Bên kia, Bing thấy thế ngược lại hưng phấn, kêu lên:

- Đánh hắn thành đầu heo!

Tiver, Kuna, Finn hoàn toàn không thấy có gì không thích hợp, không ngừng cổ vũ.

- Bỉ ổi!

Bên kia, Lâm Vi Vi không nén được cơn giận mắng.

- Đúng là đáng tiếc.

Bạch Tiểu Thăng xúc động:

- Hiếm khi Lôi Nghênh vui vẻ như thế lại bị đối phương làm mất hứng, đây quả thực là đâm đầu vào chỗ chết rồi.

Bên kia, Lôi Nghênh bỗng nhiên đứng thẳng, ánh mắt rất tức giận, vẻ mặt thâm trầm khó coi, giơ tay cởi thắt lưng của mình và rút.

- Uổng phí một lần phấn khởi của tôi!

Ánh mắt Lôi Nghênh phẫn nộ khác thường.

Thiên Thạch không nói tiếng nào, người lao tới, cây gậy trong tay đập thẳng về phía Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh cũng không nói người, xong tới, tay rung lên.

Dây thắt lưng trong tay Lôi Nghênh lập tức sống lại, giống như con rắn độc, một đòn "Cắn" dưới nách cánh tay mà Thiên Thạch cầm gậy, cơ thể hắn giật nảy một cái như bị điện giật.

Sau đó con rắn dài linh hoạt kia bay trở về rồi lại bay ra, chính giữa cằm của Thiên Thạch.

Đòn này còn ác hơn cả nắm đấm, cằm của Thiên Thạch lập tức sưng tấy.

Chỉ là dây thắt lưng mà thôi, nhưng nó lại thay đổi liên tục, hơn nữa lực truyền ra, khiến đầu sắt có mấy centimets kia lại mang sát thương kinh người.

Sau mấy lần đánh, Thiên Thạch đã không còn sức đánh trả, chống đỡ tấn công, trong mặt xanh tím sưng đỏ từng mảng, người co lại, thi thoảng giật giật như bị chích điện.

Đám người Bing quả thật nhìn tới ngây người, bọn họ nghĩ mãi không hiểu, rõ ràng là Thiên Thạch chiếm hết lợi thế, vì sao bây giờ lại hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Lôi Nghênh đánh cho Thiên Thạch chật vật ôm đầu, vẫn chưa hết hận còn rảnh rỗi xông lên.

- Tên khốn kiếp nhà mày!

Lôi Nghênh tức giận mắng, đá Thiên Thạch bay ra ngoài.

Sức đá của một cú đá này trực tiếp làm cho Thiên Thạch bay tới đập vào trên một chiếc xe hơi sang trọng cách đó mấy mét. Đuôi chiếc gậy trong tay Thiên Thạch tạo thành một vết rạch dài trên nước sơn của chiếc xe hơi đó.

Bing thấy thế, lập tức đau đớn kêu thảm:

- Xe thể thao với kiểu dáng hạn chế số lượng trên thế giới của tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận