Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 475: Rượu này có tên là vong ưu.



Mạc Hân có dáng người đẹp, giọng nói hay, lại có một đôi mắt cười tựa như biết nói chuyện, một đôi tay trắng nõn nà đang cầm một chiếc ly thủy tinh đế cao, không thể mô tả hết sự cao quý ưu nhã, không thể nói ra được hết vẻ đẹp khiến cho người ta si mê.

Bên trong ly rượu có màu hổ phách, giống như là quỳnh tương ngọc dịch. Riêng mùi rượu thôi cũng đủ để cho người ta mê say.

Người đẹp đã có lời, rượu ngon cũng ở phía trước.

Mặc dù Trương Tuyên vô cùng tức giận nhưng tức giận cũng nhanh chóng biến mất.

Để một cô gái đẹp như vậy lại ở trước mọi người cầu mình, nếu mà lại không nể mặt mũi thì thật không tốt cho mặt mũi của đàn ông.

- Được, tôi đồng ý!

Trương Tuyên như bị ma quỷ ám ảnh, một lời liền đồng ý.

Trương Thư Thành không khỏi đưa mắt nhìn con của mình.

Doãn Hạo Nhiên hứa sẽ lấy lợi ích, hắn cũng đã sớm động tâm tư, hiện tại con của hắn đã đồng ý, vậy hắn đồng ý thì có làm sao.

Sau đó cùng các vị khách giải thích, vừa rồi chẳng qua là tiểu hài tử ở giữa làm loạn.

Hắn không truy cứu thì ngược lại càng có vẻ rộng lượng.

Ở trong long tự tìm được cho mình một lý do, Trương Thư Thành cũng không suy nghĩ nữa.

- Mà thằng nhóc này có đuổi đi ra ngoài hay không? !

Trương Thư Thành thầm nghĩ.

Doãn Hạo Nhiên liền kéo hắn, thừa dịp Bạch Tiểu Thăng bên kia không có để ý, nhanh chóng nói với hắn một câu.

- Trương tổng, việc này ông nên nhẫn nhịn! Người này, không trêu trọc được!

Dứt lời, Doãn Hạo Nhiên lập tức khôi phục lại nguyên trạng, mắt liền không chớp nhìn về phía Mạc Hân.

Một câu nói không đầu không đuôi này làm cho Trương Thư Thành sững sờ, hắn nhìn Doãn Hạo Nhiên đến mức thậm chí không tin được là ông ta đang nói chuyện với mình.

Thằng nhóc kia không thể trêu được?

Trương Thư Thành nghi ngờ.

Doãn Hạo Nhiên là ai, hắn rất rõ ràng.

Người này đối với chính con của mình cũng đủ ác, nếu như thằng nhóc kia chỉ là con cháu cách hắn một đời, thì cũng không đến mức nhường lợi để che chở.

Lời nói, cử chỉ này của Doãn Hạo Nhiên rõ ràng là có e ngại!

Thằng nhóc kia có cái địa vị gì ghê gớm lắm sao? !

Trương Thư Thành nghi ngờ.

Hắn muốn hỏi nhưng lại phát hiện Doãn Hạo Nhiên duy trì khoảng cách với hắn, rõ ràng là không muốn nhiều lời.

Tại sao Doãn Hạo Nhiên lại kiêng kỵ như vậy!

Chẳng lẽ thằng nhóc kia đến từ gia tộc nào? !

Trương Thư Thành cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trương Tuyên đi tới chỗ Mạc Hân.

- Trương thiếu, mời uống một chén.

Mạc Hân cười ngọt ngào rồi hai tay đưa ly thủy tinh tới.

- Được, được!

Hai tay của Trương Tuyên cầm lấy chén, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Mạc Hân, miệng uống một chút rượu.

Nhưng mà, dù chỉ uống một chút này cũng để hai mắt của hắn tròn xoe, không thể tưởng tượng nổi nhìn chén rượu, vẻ mặt như si như say.

- Đây, Đây quả là. . . Rượu ngon! Rượu ngon!

Trương Tuyên có chút mê say.

Khách mời xung quanh nhìn nhau, Trương Tuyên thiếu gia cũng nói quá đi, uống một hớp rượu xong liền như kẻ nghiện vậy.

- Sinh thế vô bách niên, ngã nguyện thường hoan hỉ.

Tôn trung hữu mỹ tửu, hung thứ vô trần sự.

Sủng nhục liễu bất tri, động tĩnh đắc như ý.

(đoạn thơ này không biết dịch thế nào nên giữ nguyên.)

Mạc Hân chậm rãi bước đi, một đôi tay nhỏ nhắn từ trên bàn dài lần lượt cầm từng phần rượu, vô cùng ung dung điều phối rượu ngon.

Trong khoảnh khắc, một mùi rượu thấm vào ruột gan khiến cho người ta mê say, phiêu đãng ở cả gian đại sảnh khiến tất cả tân khách đều kìm lòng không được xúm lại, tiến lên. Ánh mắt của tất cả đều lấp lánh nhìn về Mạc Hân không trừ một ai.

Bạch Tiểu Thăng cũng vô cùng hiếu kì.

Mạc Hân nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút rồi mỉm cười, hướng hắn nâng chén, tựa như đang mời.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút rồi cười, sau đó đi tới, chen qua đám người rồi đứng ở phía trước.

Trương Thư Thành thấy thế, khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng không có mở miệng.

- Hôm nay, chúng ta gác lại ân oán, chỉ thưởng thức rượu ngon, Mạc Hân dâng lên một chén 'Vong ưu', mời mọi người thưởng thức.

Mạc Hân cười.

Nữ trợ lý của cô cũng nâng lên một vò rượu cao nửa thước.

Mạc Hân cầm bầu rượu pha chế trên tay đổ vào trong đó, trong khoảnh khắc hương thơm nồng đậm dâng lên rồi lan ra.

Đám người vây quanh, trong đôi mắt đã có ba phần say, trông mong nhìn cái vò rượu sứ men xanh kia.

Mạc Hân cười rồi tự mình bưng tới, đi đến một chỗ để ly thủy tinh, sau đó rót nhẹ mỗi ly một chút, một lát sau chỉ thấy rượu đã nằm trong ly.

Tự mình đếm số ly rồi Mạc Hân nâng vò lên đưa cho trợ lý sau đó tự mình bưng rượu đưa cho Trương Thư Thành, Doãn Hạo Nhiên.

Sau đó, cô lại đưa cho Bạch Tiểu Thăng một ly, chỉ là rượu của Bạch Tiểu Thăng rõ ràng là ít hơn ba người kia.

Trương Tuyên thấy rõ ràng, không cưỡng nổi sự đắc ý trong lòng lắc lư ly rượu, rất có ý khoe khoang.

- Cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng làm như không thấy Trương Tuyên sau đó nhìn Mạc Hân cười rồi nói lịch sự.

- Không có gì.

Mạc Hân cười ngọt ngào và nói.

Bạch Tiểu Thăng cầm chén rượu lên, lắc nhẹ để mùi rượu bay tới, khẽ ngửi nhẹ nhàng, một cảm giác không nói lên lời từ lỗ mũi xông thẳng tới đại não, rượu còn chưa uống liền có cảm giác toàn thân thư sướng.

Bên kia, các tân khách đều không chịu đựng nổi, liền vây quanh rồi tranh đoạt một ly "Rượu vong ưu".

- Để cảm ơn Mạc Hân tiểu thư, đã điều chế cho chúng tôi ra loại rượu ngon như thế, có rượu như thế, không cần nhiều lời, mọi người cùng uống một ly nào!

Trương Thư Thành cất giọng nói.

Khách mời toàn trường cùng nhau nâng ly, cẩn thận từng li từng tí thưởng thức rượu ngon, vô số người nhắm mắt toàn trường phát ra âm thanh say mê.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhấp một chút, chỉ cảm thấy cả người đều có cảm giác bay bổng.

- Thật sự là rượu ngon!

Bạch Tiểu Thăng có cảm giác muốn bay nhảy.

- Cảnh cáo! Chỉ số Endorphin quá cao!

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng, đó chính là của Hồng Liên.

- Cưỡng chế chấp hành hình thức khỏe mạnh!

m thanh của Hồng Liên lại vang lên lần nữa.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cảm thấy trong đầu có một trận cảm giác như kim châm, để hắn không nhịn được run người, sau đó loại cảm giác này biến mất, loại cảm giác mê say cuồng vũ cũng trong nháy mắt bị trừ khử, thay vào đó là đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Bạch Tiểu Thăng lặng yên nhìn ly rượu.

- Endorphin là cái gì?

Bạch Tiểu Thăng âm thầm hỏi thăm Hồng Liên.

- Endorphin cũng được gọi là thuốc an thần hoặc endorphin, là một loại morphine sinh vật hóa học hợp thành chất kích thích. Có thể cùng morphine kết hợp, sinh ra giống như morphine hay thuốc phiện có thể giảm đau và khoái cảm.

- Nếu như ngươi không gọi ta tỉnh lại thì ta sẽ như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi cặn kẽ.

- Căn cứ theo liều lượng, còn có hít vào vật chất khác tiến hành thôi diễn thì mười phút sau, ngài sẽ rơi vào trạng thái xúc động, phấn khởi, dễ bị kích động, sau hai giờ, sẽ xuất hiện trạng thái say rượu, có tỷ lệ nhỏ sinh ảo giác, sau bốn giờ sẽ tiến nhập trạng thái ngủ say, sau mười hai giờ, thân thể sẽ tự động hấp thu, ngoại trừ di chứng sau khi say rượu, không có tác dụng phụ khác.

Hồng Liên trả lời.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mà nhìn Mạc Hân.

Vị mỹ nữ kia là người chế rượu, một chén vong ưu này, đâu phải là rượu, rõ ràng là thuốc mê mà!

Phải công nhận là liều lượng khống chế thật là tốt, chỉ là để cho người ta xúc động, phấn khởi, dễ bị cổ động, sau đó căn bản là không có di chứng gì, xảy ra chuyện gì, mọi người cũng sẽ xem như rượu ngon, uống say.

Cô gái này thật là người chế rượu sao!

Bạch Tiểu Thăng có chỗ nghi ngờ.

Mạc Hân thấy đám người uống rượu xong, lập tức cười một tiếng, ánh mắt quét qua lại phát hiện Bạch Tiểu Thăng đang nhìn mình bằng một đôi con ngươi màu đen vô cùng thanh tịnh.

Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ mình cho hắn ít rượu sau? Mạc Hân thầm nghĩ.

Tuy nhiên vong ưu này chưa hề phạm sai lầm, cô vô cùng tin tưởng.

Còn nữa, chỉ là một người hai người coi như thanh tỉnh, hoàn toàn không trì hoãn việc chính!

- Mọi người đã thưởng thức qua rượu ngon, chúng ta không ngại tới chơi một trò chơi nhỏ, có được không!

Mạc Hân mỉm cười.

Rõ ràng nụ cười vô cùng trong sáng nhưng ở trong mắt Bạch Tiểu Thăng lại nghiễm nhiên hóa thành một con tiểu hồ ly!

Bạn cần đăng nhập để bình luận