Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1697: Có khách quý đến nhà (2)

Bên kia, Lâm Thần Du đã kể cho mấy chị em trong nhà nghe rất sinh động về người khác thần bí và giỏi giang hôm nay.

Đương nhiên, nội dung cô ta nói đều là dạng "ba phải", cũng chính là đeo vào trên người ai cũng có vài phần tương tự.

Như vậy cũng đủ khiến cho đám chị em xoay quanh cô ta phải liên tục phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Theo miêu tả của Lâm Thần Du, người khách quý kia phải ít nhất cũng 45 tuổi, lúc tới sẽ rất phô trương, có đám đông vây quanh.

Theo Lâm Thần Du nghĩ đến, người khách đáng để gia chủ đối xử như vậy nhất định phải là ông trùm lớn trong giới kinh doanh, sao có thể trẻ tuổi được, có thể ít phô trương sao? Giống như ngài Leeschild hai năm trước...

Lâm Thần Du ba hoa chích chòe một hồi, lại có bóng dáng của ông trùm kinh doanh Châu u kia...

Mọi người ở trong đại sảnh tầng một chờ hai giờ, bỗng nhiên thấy quản gia vội vàng đi thẳng bên trong, khi đi qua chỗ mọi người còn nói với Lâm Thần Thành:

- Ngài Thần Thành, khách quý đã tới ngoài cửa lớn, tôi đi thông báo với ngài Lâm xem ngài có theo sắp xếp bọn họ, dẫn theo mọi người ra đón không.

- Được!

Lâm Thần Thành được vậy thì gật đầu đứng lên, ánh mắt sáng ngời.

Đó là một cơ hội tốt!

Có thể thể hiện mình ở trước mặt nhân vật lớn sẽ rất có ích cho tiền đồ của mình!

Lâm Thần Thành mỉm cười và nói với quản gia kia:

- Ông đi thông báo với gia chủ, tôi lập tức tập trung người qua đón!

Quản gia kia mỉm cười và gật đầu, đi thẳng vào thang máy, muốn thông báo với gia chủ Lâm gia.

Gia chủ nói sẽ tự mình chờ ở đại sảnh đón vị khách này, thể hiện sự trịnh trọng.

Đủ thấy người tới có thân phận không tầm thường!

Quản gia vừa đi, lúc này Lâm Thần Thành đánh tiếng cho mọi người đứng dậy và đi ngoài cửa. Hắn còn chỉ tay sắp xếp một hồi:

- Thần Du và tôi một chỗ. Mấy người đứng ở phía sau, các người ở phía sau bọn họ.

Trong khi nói chuyện, Lâm Thần Thành nhìn thấy Lâm Thần Thăng thì lập tức cười mà như không cười nói:

- Thần Thăng, cậu cũng tới đây.

Mấy câu “cậu cũng tới" này, trực tiếp làm cho Lâm Thần Thăng "biến mất trong mọi người". Rất nhiều người đùa cợt nhìn sang củi mục nhà họ Lâm.

Vị trí của Lâm Thần Thăng ở cuối cùng, cũng chỉ có thể ở cuối cùng.

Nhưng điều này thì có quan hệ gì chứ! Dù sao khách quý tới là ai cũng không liên quan mấy tới anh ta, thậm chí người ta có thể liếc nhìn anh ta không, cũng rất khó nói.

Lâm Thần Thăng không để ý nhiều tới điều này. Dù sao trước kia mình cũng chỉ ngồi một chỗ, giống như một thằng hề nhiệt tình trước khi bị nhốt lại, còn không bằng thoải mái chờ ở phía sau. Dù sao, mình cũng chỉ là một nhân vật phụ. Bọn họ tới đón khách chỉ tạo cảnh nền mà thôi.

Người thật sự trao đổi với khách chỉ có thể là gia chủ, nhiều lắm thì có thêm Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du.

Lâm Thần Thành thoáng nhìn Lâm Thần Thăng chẳng nói câu nào, biết anh ta cũng hiểu rõ chuyện này không tới phiên mình, có hay không cũng vậy.

Lâm Thần Thành thầm cười lạnh, bắt đầu nhắc mọi người ra ngoài đón khách.

Mười mấy người thế hệ trẻ tuổi nhà họ Lâm được Lâm Thần Thành dẫn đầu đi ra khỏi đại sảnh tầng một, đứng thành hai hàng ở trước cửa lớn, kiễng chân nhìn về phía đường cái. Ở hai bên đám người bọn họ, còn có người giúp việc nhà họ Lâm đứng chỉnh tề thành hàng chào đón. Đây là do quản gia đã thu xếp từ trước.

Mọi người kiễng chân chờ đợi, cuối cùng mới thấy một chiếc xe con xuất hiện ở trong tầm mắt.

- Chỉ có một chiếc xe thôi sao?

Lâm Thần Thành hơi kinh ngạc.

Nhà mình lớn như vậy, dù thế nào đối phương cũng phải có một đoàn xe tới mới phải. Trong một chiếc xe có thể có mấy người ngồi chứ?

- Có lẽ đối phương khiêm tốn chăng?

Lâm Thần Du nghi ngờ nói.

Nhân vật lớn khiến ngay cả gia chủ cũng coi trọng như vậy, khiêm tốn sao? Cảm thấy không đáng tin lắm.

- Có lẽ đoàn xe vẫn ở phía sau, đây là một chiếc đi trước.

Lâm Thần Thành nói.

Hai năm trước, hình như ngài Leeschild tới đã từng có tình huống này, quản sự bên phía bọn họ tới trước để xác nhận tình hình.

Lâm Thần Du cũng nghĩ tới vậy, lúc này cũng tin tưởng gật đầu.

Không sai không sai, nhân vật lớn sẽ có nhiều quy củ và phô trương, không có gì đáng ngạc nhiên, ngược lại để một chiếc xe đơn giản đi tới thăm hỏi mới không phù hợp...

Mọi người nhìn thấy chiếc xe bảy chỗ kia dừng lại, ngay sau đó có người giúp việc chạy tới mở cửa xe. Từ trong xe có ba người lần lượt bước xuống.

Lúc này Lâm Thần Thành tươi cười, đi tới trước.

Bây giờ là lúc hắn biểu hiện!

Lâm Thần Du theo sát phía sau, tươi cười như hoa, những người khác đều thi nhau vây quanh.

Duy nhất chỉ có Lâm Thần Thăng đứng nguyên tại chỗ, nhìn từ xa, anh ta đã kéo dài khoảng cách với những người khác.

Khi Lâm Thần Thành mỉm cười tiến lên, chờ nhìn thấy rõ ràng ba người bước xuống, hắn giống như bị sét đánh, bước chân cứng đờ, vẻ tươi cười cũng trở nên gượng gạo!

Lâm Thần Du cũng không khác lắm.

Hai người đều ngạc nhiên nhìn ba người đang tươi cười trước mặt, người trẻ tuổi dẫn đầu này không phải là thằng nhóc "nói khoác không biết ngượng" ở đại sảnh của bữa tiệc sao!

Sao hắn lại ở đây?!

Sao hắn từ trong xe của khách xuống?!

Hắn... Là ai vậy?!

Hắn có quan hệ gì với khách quý kia?!

Hắn và Lâm Thần Thăng lại có quan hệ như thế nào?!

...

Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du chỉ cảm thấy trong đầu bối rối, vô số vấn đề dâng lên giống như sông lớn, trên gương mặt đầy dấu chấm hỏi.

Bên cạnh bọn họ, những người nhà họ Lâm đã tham dự tiệc rượu, từng thấy Bạch Tiểu Thăng "Phát ngôn bừa bãi", thậm chí đã cười nhạo anh đều choáng váng.

Bên kia, Lâm Thần Thăng vốn ngáp một cái, thấy Bạch Tiểu Thăng thì suýt nữa rơi cằm.

Lâm Thần Thăng cũng khiếp sợ. Bạch Tiểu Thăng lại là vị khách được gia chủ tiếp đón long trọng như vậy!

Đương nhiên, trong này người lúng túng nhất phải kể tới Lâm Thần Du, tất cả những gì cô ta miêu tả về khách quý đều không đáng tin.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du đang ngây người, còn liếc nhìn Lâm Thần Thăng kinh ngạc gần như rơi cằm, nhìn khu nhà cấp cao của nhà họ Lâm.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thấy được phản ứng khoa trương của thế hệ trẻ tuổi trong nhà họ Lâm như vậy thì âm thầm cười.

- Xin, xin hỏi các… các anh là… người đi theo…. khách quý của nhà họ Lâm chúng tôi sao?

Tâm trí Lâm Thần Thành vẫn tính không tầm thường, lập tức thu lại tâm trạng, cẩn thận cười hỏi Bạch Tiểu Thăng, nhưng không nhịn được mà lắp bắp.

- Ồ, nhìn tôi giống như một người đi theo sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt hỏi.

Lâm Thần Thành thoáng cái từ ngạc nhiên thành bất đắc dĩ.

Nghe ý này, hắn chính là khách quý của ngày hôm nay, được gia chủ đón tiếp long trọng như vậy sao?

Sao có thể như vậy được!

Hắn còn trẻ như vậy!

Lâm Thần Thành chợt nhớ tới lời gia chủ đã nói mấy ngày trước, sắp gặp một nhân vật lớn trong nội địa, người kia vô cùng trẻ tuổi...

Không phải là hắn!

Lâm Thần Thành cảm giác tam quan chấn động, hai lỗ tai ong ong.

- Ha ha, khách đã tới sao?

Có tiếng cười sang sảng từ phía sau truyền đến. Một người đàn ông trung tuổi, lông mày rậm mắt to, tóc hoa râm, cơ thể khỏe mạnh được các quản gia vây quanh đang bước ra khỏi đại sảnh.

Vừa liếc mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, ông ta liền mỉm cười đi tới.

Ông ta chính là gia chủ Lâm gia, Lâm Thiên Nghĩa!

Bạch Tiểu Thăng cũng thấy đối phương, mỉm cười đi tới:

- Ngài Lâm, tôi tới rồi!

Khi gia chủ Lâm gia - Lâm Thiên Nghĩa nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt đầy ý cười, mơ hồ có ánh sáng rực rỡ và sửng sốt.

Người bên ngoài có thể cảm thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua rất trẻ tuổi, nhìn rất có phong thái.

Nhưng Lâm Thiên Nghĩa lại cảm giác một loại khí tức "Đồng loại".

Thế nào là "đồng loại" của Lâm Thiên Nghĩa?

Vậy cần phải là người vượt qua 80% 90% người bình thường, có khả năng bày mưu nghĩ kế, năng lực nắm giữ toàn cục, có thân phận và địa vị cũng chính là nhân vật cùng cấp!

Đồng loại thấy đồng loại, liếc mắt liền có thể cảm giác được, đặc biệt ở dưới tình huống cả hai bên đều không che giấu.

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng cười thản nhiên lại tràn ra khí thế dù không quá mức khoa trương, nhưng trong đôi mắt đen thăm thẳm giống như vực sâu, làm người ta nhìn vào sẽ tự nhiên thấy kính trọng và khiếp sợ. Cho dù là Lâm Thiên Nghĩa cũng có cảm giác kiêng kỵ.

Lâm Thiên Nghĩa mỉm cười và bước nhanh về phía Bạch Tiểu Thăng. Những người nhà họ Lâm thấy thế thì đều nhường đường.

Thấy Lâm Thiên Nghĩa đi tới, Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười nghênh đón.

Lâm Thiên Nghĩa chủ động bắt tay Bạch Tiểu Thăng và mỉm cười nói:

- Đã nghe ngài Bạch Tiểu Thăng - giám đốc điều hành mới của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa tuổi trẻ tài cao còn hơn cả ông cụ Hạ Hầu Khải! Hôm nay vừa gặp đã thấy ngài Bạch quả nhiên là long phượng, khiến cho người ta thán phục!

Lâm Thiên Nghĩa thật sự không tiết kiệm lời khen với Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận