Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 837: Người trẻ tuổi không có tiền đồ



Tô Lăng Ngữ đi trước và Bạch Tiểu Thăng theo sau, hai người đi thang máy lên tầng trên.

Đến cửa ra vào, Tô Lăng Ngữ lấy chìa khoá ra mở cửa.

- Mời anh vào.

Tô Lăng Ngữ xếp giày ở cửa trước, sau đó nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và lấy giúp hắn đôi dép lê.

- Cảm ơn em.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười khách sáo và tháo giày đổi dép ở lối đi.

- Tiểu Ngữ đã trở về à con? Sao đi chơi ở đâu lại về muộn như thế? Cũng may, hôm nay mẹ hầm xương sườn, cơm cũng nấu muộn, con về lúc này vừa đúng để ăn bữa tối. . .

Một giọng nói dịu dàng truyền đến.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một người phụ nữ mặc tạp dề đang mỉm cười đi tới, từ khóe mắt và đuôi lông mày hiện lên vẻ từ ái. Nghe Tô Lăng Ngữ nói mẹ của cô đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng Bạch Tiểu Thăng thấy hoàn toàn không giống.

Bà ấy giữ gìn dáng người rất tốt, tóc đen dày, làn da trắng nõn, nói không đến bốn mươi tuổi chắc chắn cũng có nhiều người tin thật.

Một giây này nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, người phụ nữ kia khẽ giật mình.

- Cháu chào dì Nhan.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và chào hỏi lịch sự.

Nhan Tuyết Phi là mẹ của Tô Lăng Ngữ.

Trên đường, hắn nghe hai cô gái xưng hô "dì Nhan", "dì Tuyết Phi", mới biết tên cô ấy.

Đồng thời, hắn cũng biết tên cha của Tô Lăng Ngữ là Tô Đại Chung.

- Chào cháu!

Nhan Tuyết Phi mỉm cười đáp lại Bạch Tiểu Thăng, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Tô Lăng Ngữ.

- Hành lý để chỗ này cũng được, nào, anh vào đi.

Tô Lăng Ngữ đối xử rất nhiệt tình với chàng trai trẻ tuổi này.

Con bé này chưa bao giờ đưa người đàn ông nào về nhà chơi.

Hơn nữa, bà có thể thấy nụ cười nơi khóe mắt của Tô Lăng Ngữ mang theo hương vị ý nghĩa đặc biệt.

Tô Lăng Ngữ nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình nghiền ngẫm nhìn mình, đột nhiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nhanh chóng giải thích,

- Anh ấy, anh ấy là một người bạn bình thường của con.

Nhan Tuyết Phi mỉm cười đầy thâm ý.

Chính mình không hỏi đến một câu, con gái lại vội vàng giải thích.

- Đi rửa tay rồi vào ăn cơm.

Nhan Tuyết Phi nói với hai người bằng giọng ôn hòa, rồi quay trở lại phòng bếp.

Con gái cũng đã trưởng thành, hai vợ chồng họ thường lo lắng về hạnh phúc cả đời của cô ấy, nhưng lại thấy cô ấy không bao giờ lo nghĩ hay sốt ruột gì cả.

Lúc này đây, cuối cùng cô ấy cũng đưa một chàng trai về nhà. Nhan Tuyết Phi vô cùng tâm lý, một chữ đều không có hỏi thêm.

Bạch Tiểu Thăng được Tô Lăng Ngữ đưa đến phòng khách.

Tô gia được bố trí theo hai tầng trên và dưới, cách trang trí đồ đạc đơn giản nhưng ngăn nắp và thanh lịch, trông có cảm giác vô cùng thoải mái.

Tất cả đồ nội thất trong nhà cũng hiện lên vẻ trang nhã, mọi chỗ đều được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Một ngôi nhà như thế nào, mấu chốt do người vợ, người mẹ.

Có thể thấy, Nhan Tuyết Phi là người phụ nữ có phẩm vị sinh hoạt rất tuyệt vời.

Hơn nữa loại phẩm vị này ảnh hưởng lớn đến Tô Lăng Ngữ.

- Anh cứ ngồi tự nhiên, đừng khách sáo, anh muốn uống gì?

Tô Lăng Ngữ mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng chưa mở miệng, liền nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ tràn đầy sức hút vang lên từ một căn phòng ở tầng dưới,

- Cha nói này con gái, làm sao con trở về nhà muộn như vậy? Hôm nay chính là sinh nhật mẹ con đấy!

Kèm theo câu nói này, cánh cửa căn phòng kia vừa mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc trang phục ở nhà đang vặn eo bẻ cổ đi tới.

Căn phòng kia là phòng đọc, người đàn ông này chắc hẳn là Tô Đại Chung, cha của Tô Lăng Ngữ.

Thả tay xuống, bỗng chợt Tô Đại Chung nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đứng cạnh con gái mình, lập tức sững sờ.

- Cháu chào chú Tô!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười chào.

- A, a, chào cậu!

Nét mặt Tô Đại Chung hơi có chút nghiêm túc, nhìn qua Bạch Tiểu Thăng nhưng bên trong ánh mắt lại đang xem xét kỹ lưỡng.

Nghe nói, cảm giác của mỗi người cha khi lần đầu tiên nghe được con gái mình có bạn trai, giống như một bác nông dân vất vả chịu khổ trồng một vườn cải trắng lại bị heo ủi mất.

Tô Lăng Ngữ chưa bao giờ nói qua mình có bạn là nam giới, càng không có chuyện đưa về nhà chơi.

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên xuất hiện, ông Tô không kìm được lòng liền nhận hắn là nhân vật bạn trai.

Nhìn ánh mắt của Tiểu Ngữ đối với cậu ta. . . Không hề giống với bạn bè bình thường!

Tô Đại Chung nghĩ thầm trong lòng.

Thật tình không biết, một ngày hôm nay Bạch Tiểu Thăng thực sự quá kinh diễm trong mắt Tô Lăng Ngữ, hơn nữa còn giải cứu được cô.

Mỗi cô gái đều mơ mộng bản thân gặp được một vị đại anh hùng cứu vớt chính mình.

Bạch Tiểu Thăng đã xúc động tiếng lòng của cô ấy, sao có thể không làm cho cô nảy sinh tình cảm?

- Anh uống trà hay cà phê, nhà em có loại trà Thiết Quan m chuẩn, để em pha mời anh thưởng thức nhé.

Tô Lăng Ngữ cũng không có chú ý tới biểu hiện của cha mình, sau khi đạt được sự đồng ý của Bạch Tiểu Thăng, liền vội vàng rời đi pha trà.

Tô Đại Chung đi tới, ánh mắt một mực dừng trên người Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu đến đây ngồi đi.

Tô Đại Chung nói,

- Cậu cần hút thuốc không?

- Dạ không, cám ơn chú Tô.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và thoải mái ngồi xuống.

Tô Đại Chung nhìn thấy vẻ trấn định tự nhiên của Bạch Tiểu Thăng, trong bụng không ngừng hài lòng,

Cậu thanh niên này khí vũ bất phàm. Ngược lại không hề luống cuống, không hoảng sợ khi gặp người lạ.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng biết rõ những lời này, nhất định sẽ dở khóc dở cười.

Hắn cùng thị trưởng, bộ trưởng, cùng Tống Giai đại sư, cùng tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa ngồi cùng một chỗ cũng vẫn có thể bình tĩnh, trò chuyện thật vui vẻ, sao có khả năng bị luống cuống khi ngồi với Tô Đại Chung ở chỗ này.

Đương nhiên, Hệ Thống phân tích biểu hiện cao cấp cũng không có mở ra, nhưng Bạch Tiểu vẫn có thể đoán biết được suy nghĩ của Tô Đại Chung lúc này.

- Gia đình của cậu ở đâu?

Tô Đại Chung bắt đầu tìm hiểu.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Tuy nhiên nghĩ đến việc có thể con gái ngoan của mình được gả về nhà người ta, tấm lòng làm cha sao có thể yên tâm, hắn cũng không suy nghĩ sâu xa.

Suy nghĩ mạnh mẽ như Bạch Tiểu Thăng, cũng không thể nào phát hiện ra, cuộc đối thoại tiếp theo cơ bản là cha vợ điều tra lai lịch của con rể tương lai.

- Gia đình cháu ở thành phố Trung Kinh của tỉnh An Giang, không biết là chú Tô đã từng nghe đến chưa?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ah, có nghe qua. Trung Kinh còn xem như trung tâm của tỉnh.

Tô Đại Chung có chút nhíu mày.

Nhưng tỉnh An Giang kia cách đây quá xa!

Trong nhà chỉ có một cô con gái lại muốn gả đi xa như vậy, sao có thể cam lòng!

- Gia đình cậu đang làm gì?

Tô Đại Chung tiếp tục hỏi.

Nếu là gia đình khá giả, đều có thể nhìn thấy ở khắp nơi.

Nhưng mà Tô Đại Chung vẫn là hài lòng với con trai của phó Tổng giám đốc trong công ty bọn họ, dù sao khoảng cách hai nhà gần nhau, hơn nữa gia đình kia ở biệt thự, mấy đời đều giàu có, nói gia tài bạc triệu cũng không giả.

- Gia đình cháu?

Bạch Tiểu Thăng có chút buồn bực, tùy ý cười một tiếng,

- Chỉ là làm công ăn lương bình thường thôi ạ!

Cha mẹ, chú bác của Bạch Tiểu Thăng đúng là nhân viên làm việc bình thường.

Lông mày Tô Đại Chung nhíu lại thành một cục, trở lên trầm mặc. Lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, càng nhìn càng không hài lòng, ánh mắt dần lạnh lùng hơn.

- Cậu mua nhà chưa?

- Chưa ạ!

- Mua xe rồi chứ?

- Không ạ.

- Có phải ở công ty cậu là lãnh đạo cấp thấp?

- Không phải. . .

. . .

Cả cuộc nói chuyện về sau, rõ ràng thái độ của Tô Đại Chung trở lên lãnh đạm với Bạch Tiểu Thăng nhiều hơn,

- Người trẻ tuổi phải cố gắng, hoặc làm thế nào để tạo ra hạnh phúc. Cậu nhìn xem, tôi có thành tựu của ngày hôm nay, có thể sống ở phòng ốc như vậy, cũng là chạy chân trần trên mặt đất, tích lũy từng chút một. Cậu cần phải tiếp tục cố gắng!

Bạch Tiểu Thăng, người đàn ông cất giấu trong lòng một trăm triệu, lại bị giáo dục. . .

Sau đó, Tô Đại Chung lấy ra một quyển sách, rồi uể oải mở ra đọc.

Bạch Tiểu Thăng có chút hiểu ra.

Có lẽ Tô Đại Chung hiểu lầm hắn là bạn trai của Tô Lăng Ngữ!

Xem ra chú Tô có vẻ không hài lòng đối với mình rồi!

Bạch Tiểu Thăng không muốn bào chữa hay giải thích, ngược lại là cười thầm trong lòng, cảm thấy rất thú vị,

Được rồi, dù sao ngày mai mình cũng sẽ rời đi.

- Trà tới rồi!

Tô Lăng Ngữ cười hì hì hô to một tiếng và mang trà đến.

- Mọi người ăn tối thôi!

Nhan Tuyết Phi mỉm cười, bưng tới một mâm sườn xào chua ngọt tỏa hương thơm bốn phía.

Bạch Tiểu Thăng chủ động đứng dậy để nghênh đón hai người phụ nữ.

Tô Đại Chung lại lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm,

Cần tiền không có tiền, chuyện sự nghiệp quan trọng cũng không có sự nghiệp, lại chỉ biết cách lấy lòng phụ nữ, thật không có chí hướng! Dạng người này ở trong công ty, cả đời cũng chỉ là nhân viên quèn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận