Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2601: Người phụ nữ quật cường (2)



Jami ngơ ngác nhìn ngài Crowder lên xe, nhìn những người đi theo cũng lên xe, nhìn cả đoàn xe nghênh ngang rời đi.

Claude không những đổi ý về chuyện trước đó đã đồng ý hợp tác với mình, không thuyết phục được Bạch Tiểu Thăng, thế mà còn cảnh cáo mình không không được có ý làm bậy với Bạch Tiểu Thăng...

Đây là kiểu gì vậy?

Jami không nhịn được nhìn lại về phía khách sạn với ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

- Bạch Tiểu Thăng này rốt cuộc đã nói gì với Claude mà tự nhiên có kết quả này chứ?

Claude đã rời đi, Jami lại không có cách nào lập tức đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng giằng co, cô ta lập tức thở hắt ra một hơi.

Jami đứng thật lâu trong gió đêm mát lạnh, chân mày lúc nhíu lại, lúc thì giãn ra, ánh mắt cũng không ngừng sáng tối.

Chuyện này nghĩ thế nào, cũng khiến cho cô ta cảm thấy không hiểu nổi.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thứ trên người Bạch Tiểu Thăng có thể khiến cho Claude phải cẩn thận thậm chí kiêng kỵ cũng chỉ là bối cảnh tập đoàn Chấn Bắc này.

Chẳng lẽ tập đoàn Chấn Bắc sắp có động tác gì sao?

Jami đương nhiên lo lắng về xu hướng này.

Nhưng theo tin tức tình báo khổng lồ của gia tộc Milutlo, lần này tập đoàn Chấn Bắc hành sự là dự định tuân theo nguyên tắc trung lập lại cẩn thận, phái lãnh đạo cấp cao đến các nơi để trấn giữ việc kinh doanh.

Chẳng lẽ phía sau chuyện này không phải chỉ có một từ "trấn giữ".

Chẳng lẽ ý định thật sự của tập đoàn Chấn Bắc lần này là muốn ngao cò tranh nhau, bọn họ làm ngư ông đắc lợi, ngồi nhặt lấy lợi ích của gia tộc Milutlo và gia tộc Falklin?

Đùa kiểu gì vậy!

Jami bỗng nhiên nhếch mép cười lạnh.

Muốn chờ ngao cò tranh nhau để làm ngư ông đắc lợi à, làm gì có chuyện đơn giản như vậy chứ!

Đừng thấy tập đoàn Chấn Bắc đứng thứ ba trong bảng xếp hạng về kinh doanh trên thế giới, vậy đã tính là gì!

Gia tộc Milutlo và gia tộc Falklin chính là đứng thứ hai và thứ tư trong giới kinh doanh toàn thế giới. Một khi bị tập đoàn Chấn Bắc nhân cơ hội chiếm lợi, chắc chắn hai bên sẽ đều tấn công. Đến lúc đó đừng nói là tập đoàn Chấn Bắc, cho dù là tồn tại mạnh đứng đầu giới kinh doanh trên thế giới cũng không thể chịu nổi đâu!

Trừ khi tập đoàn Chấn Bắc ngu ngốc mới có thể làm ra dự định như vậy!

Về phần đánh nhỏ, tranh cãi nhỏ, chỉ nhặt chút lợi ích bên ngoài thì khó không thể thực hiện được. So với doanh nghiệp bình thường , đây xem như là cơ duyên cực lớn.

Nhưng nếu tập đoàn Chấn Bắc có bố cục như vậy sẽ khiến người ta coi thường.

- Bất kể thế nào, Bạch Tiểu Thăng đã chống lại lời khuyên của Claude, không hề muốn gia nhập vào Liên minh thương mại Hamore, không muốn đi cùng một đường với chúng ta, đây là thực tế.

Jami cười lạnh thì thào với chính mình:

- Nhưng tôi sẽ để cho hắn được thỏa mãn sao?

Jami không ngờ lại cháy lên lòng hiếu chiến.

Có câu lòng người khó dò, người cao thâm như Claude cũng tuyệt đối không ngờ một câu cảnh cáo của mình không những không làm cho Jami thu lại, ngược lại còn cháy lên ngọn lửa trong lòng cô ta.

Điểm này, cũng muốn nói tới hoàn cảnh Jami sống từ nhỏ đến lớn.

Ba cô hết suy lại thịnh, cô ta từ nhỏ nếm hết vinh quang cũng như chua xót làm cho tâm chí cô ta kiến nghị, không muốn chịu thua.

Đó là một người phụ nữ vô cùng quật cường.

- Không cần nghĩ nữa. Tập đoàn Chấn Bắc muốn làm gì, tất nhiên đã có gia tộc chú ý. Mà mình chỉ cần nghĩ cách nhúng tay vào giới kinh doanh Bắc u này là được rồi. Ở đây, mình chính là chúa tể. Bạch Tiểu Thăng chỉ là người bên ngoài tới, mình tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta!

Jami tự nói đồng thời ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

Sau đó, cô ta xoay người quay về khách sạn.

Sợ rằng Bạch Tiểu Thăng cũng không ngờ, Claude có ý tốt tự nhiên lại làm cho tình thế đi theo chiều hướng xấu như vậy.

Khi Jami từ bãi đỗ xe đi tới lối vào khách sạn, bỗng nhiên nhìn thấy bên kia có người tụ tập, còn có tiếng ồn ào truyền đến.

- Thưa ngài, ngài không có thiệp mời và thẻ phòng, ngài không thể vào được. Hôm nay khách sạn không mở với người ngoài.

Có nhân viên đang giải thích với người khác.

Lại có giọng nói của một người đàn ông truyền đến:

- Khách sạn các người muốn đóng cửa sao? Các người không mở cho người ngoài nhưng tôi cũng đã đến đây rồi, các người còn không cho tôi vào trong, có ai đãi khách như các người không?

Jami lại nhíu mày đi tới.

Cũng may lúc Claude xuống, không nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu không thì đúng là có chút khó xử.

Không biết người trông ở lối vào bên ngoài quảng trường làm sao lại có thể để người không có thiệp mời bước vào như vậy.

Bởi vì câu nói của Claude trước khi đi đã khiến trong lòng Jami có chút không vui, cô ta đứng lại và vẫy tay gọi một người quản lý qua.

Người quản lý kia vừa nhìn thấy Jami liền biến sắc. Cho dù anh ta không biết được thân phận của Jami, nhưng biết ngay cả ngài Beckin cũng phải cười lấy lòng cô ta.

Đây chính là người anh ta không chọc nổi đâu.

- Thưa cô, cô có gì dặn dò sao?

Người quản lý kia một mực cung kính nói.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Jami nhíu mày nói.

- Anh ta...

Người quản lý kia muốn giải thích lại bị Jami giơ tay cắt ngang. Bởi vì điều cô ta cần căn bản không phải là giải thích.

- Nhanh đuổi người đi, đừng để tới lúc khách xuống lại phải nhìn cảnh ầm ĩ đó!

Jami liếc nhìn người gây sự và lạnh lùng căn dặn.

- Vâng, vâng!

Người quản lý kia liên tục gật đầu.

Nếu biết Jami là con gái của giám đốc điều hành gia tộc Milutlo, chắc hẳn người này sẽ bị dọa cho ngây người mất.

Jami lại liếc nhìn người gây sự, người kia hình như cũng phát hiện ra cô, lén lút nhìn qua, sau khi đối diện với ánh mắt của cô ta, anh ta lập tức rời tầm mắt, hình như tiếng la hét ầm ĩ cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Jami không để tâm, xoay người đi vào khách sạn.

Nhưng mới đi được hai mươi mấy bước, Jami bỗng nhiên nhíu mày, cảm thấy có gì đó không thích hợp, lúc này mới dừng lại, nhìn ra phía lối vào.

Người kia dường như có chút quen mắt, hơn nữa khi nhìn thấy mình không ngờ lại nhanh chóng yên tĩnh...

Quá không bình thường.

Lúc này, người quản lý từ phía sau vội vàng chạy tới, trên mặt tươi cười nói với Jami:

- Thưa cô, người vừa nãy đã rời đi rồi. Cô vừa đi là anh ta cũng đi luôn.

- Hả?

Jami hơi nheo mắt lại rồi liếc ra bên ngoài, bất chợt vẻ mặt trở lại như cũ:

- Tôi biết rồi.

Jami bước nhanh rời đi, chỉ có điều ánh mắt lại sáng lên như đã suy nghĩ thông suốt điều gì, khóe miệng tự nhiên cong lên cười một cách khó hiểu.

...

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng ở đại sảnh bữa tiệc trò chuyện rất vui vẻ với ngài phó thị trưởng Hamore.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, đây là một lần trao đổi không thể tránh được. Dù sao năm doanh nghiệp lớn nhất của tập đoàn ở khu Bắc u đều ở trong này, về sau không thiếu được phải giao tiếp với chính quyền thành phố.

Mà ngài phó thị trưởng Hamore kia cũng đặc biệt sẵn lòng giao lưu với Bạch Tiểu Thăng.

Thứ nhất, Bạch Tiểu Thăng chính là Phó chủ tịch tập đoàn Chấn Bắc, giá trị của hắn thậm chí hơn xa ngài Beckin, cao hơn tất cả mọi người ở đó.

Thứ hai, ngay cả Claude cũng đối xử với Bạch Tiểu Thăng lễ ngộ có thừa, phó thị trưởng tất nhiên cũng cảm thấy được giá trị con người của Bạch Tiểu Thăng này r.

Hai người đang trò chuyện, bên cạnh lại truyền tới một giọng nói dễ nghe:

- Hai ngài, tôi đã về rồi.

Bạch Tiểu Thăng và ngài phó thị trưởng kia quay sang nhìn, phát hiện người nói xen vào chính là Jami, cô ta đã quay lại.

- Ngài Crowder đã rời đi rồi sao?

Phó thị trưởng Hamore mỉm cười nói:

- Đã phải làm phiền cô Jami thay tôi tiễn người bạn học cũ kia của tôi.

Ngài phó thị trưởng kia rõ ràng rất coi trọng mối quan hệ giữa mình và Claude, lúc nào cũng vô tình hay cố ý nhắc tới.

Jami mỉm cười nói:

- Đúng vậy, ngài Crowder đã lên xe đi rồi, trước khi đi còn căn dặn tôi phải chiêu đãi tốt người bạn học cũ của ngài ấy đấy.

- Chiêu đãi thế này đã rất chu đáo rồi.

Phó thị trưởng cười ha ha.

Đúng lúc này, có người vội vàng chạy tới bên cạnh phó thị trưởng và thì thầm vài câu.

Vẻ mặt ngài phó thị trưởng Hamore lập tức trở nên nghiêm trọng, sau đó gật đầu, cho thấy mình biết rồi.

- Tôi cũng muốn ở lại đây với cô Jami và ngài Bạch Tiểu Thăng, nói chuyện thêm với mọi người ở đây, nhưng bây giờ tôi phải trở về, bên thị trường có cuộc họp cần tôi tham gia.

Phó thị trưởng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Chuyện quan trọng như vậy, Jami tất nhiên không thể giữ lại, mỉm cười nói:

- Vậy để tôi tiễn ngài.

- Không cần, các người cứ trò chuyện đi, tôi tự đi là được rồi.

Phó thị trưởng mỉm cười nói.

Cho dù ông ta nói vậy, Jami và Bạch Tiểu Thăng vẫn một đường tiễn ông ta đến tận ngoài cửa, mọi người trong đại sảnh thấy thế cũng đều đưa tiễn.

Nhưng khi đến cửa, ngài phó thị trưởng Hamore kia lại kiên quyết muốn bọn họ trở lại.

Mọi người thấy thái độ của ông ta kiên quyết như vậy cũng chỉ đành phải thôi.

Sau khi phó thị trưởng rời đi, Bạch Tiểu Thăng lại tùy ý nói chuyện với Jami một lát, cũng không có gì quan trọng.

Dù sao trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ có rất nhiều lời không thể nói ra.

Đến lúc đó, bữa tiệc cũng xem như đã xong, mọi người lại chính thức rời đi.

Nhưng khi Tiểu Thăng đến bãi đỗ xe, định lên xe rời đi, Jami lại từ phía sau đuổi tới, nói muốn tiễn Bạch Tiểu Thăng về.

- Vậy thì không cần đâu.

Bạch Tiểu Thăng uyển chuyển nói lời cự tuyệt.

Kết quả, không ngờ Jami không hề khách sáo, trực tiếp lên xe của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng chợt cảm thấy bất lực, cũng chỉ đành phải lên xe.

Vẫn là Lôi Nghênh lái xe, Lâm Vi Vi chỉ có thể ngồi ở ghế phụ. Cô khá bất mãn khi Jami cứng rắn đòi lên xe như vậy.

Chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng rời khỏi khách sạn.

Bạch Tiểu Thăng xoay người nhìn cửa kính phía sau mới phát hiện không có chiếc xe nào đuổi theo, lập tức nói với Jami:

- Người tùy tùng của cô Jami đâu?

Jami mỉm cười nói:

- Tôi bảo bọn họ đi về trước rồi.

- Vậy lát nữa cô về thế nào?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nói.

Jami cho Bạch Tiểu Thăng một ánh mắt quyến rũ:

- Tối nay, tôi ở chỗ ngài thì thế nào?

………

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận