Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 203: Thời gian đã đến



- Bọn họ không cần phải chốn đi a, hôm qua tôi đã nói, muốn đi xem, tôi cho phép.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hàn Sơ Ảnh bĩu môi, vẻ mặt không tin

- Thật hay giả, anh không phải là đang câu cá hả, có lòng tốt như vậy sao.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, cũng không giải thích.

- Nếu là thật, anh người lãnh đạo này cũng không tệ, nếu tôi là nhân viên, cũng thích dạng người như anh.

Hàn Sơ Ảnh nói.

- Cô đổi nghề à, còn kịp.

Bạch Tiểu Thăng trêu chọc.

Hai người đang trò chuyện, cửa phòng làm việc bị gõ.

Sau đó, trưởng phòng công trình lão Trình đẩy cửa vào, gật đầu với Hàn Sơ Ảnh một cái, cùng Bạch Tiểu Thăng báo cáo

- Bạch quản lý, các phòng đều theo yêu cầu của cậu, đã chuẩn bị xong, chờ lệnh.

- Được, tôi biết rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Trưởng phòng công trình lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

Sau đó, cửa lại bị gõ, lần này tiến đến là trưởng phòng hành chính.

- Vương Duệ phó tổng bên đó, có cần cho người đi xem hay không?

Trưởng phòng hành chính biết rõ Hàn Sơ Ảnh không phải là người trong hạng mục, mà là bạn của Bạch Tiểu Thăng, cũng là ngoại viện, không phải là người ngoài, không cần cố kị.

- Không cần, chỉ cần ông ta không cưỡng ép để lộ những đồ vật dưới tấm bạt, thì mặc ông ta a.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Trưởng phòng hành chính gật đầu, đối với Hàn Sơ Ảnh cười một tiếng, lui ra ngoài, rón rén đóng cửa lại.

Tiếp xuống mấy đợt người, có nhân viên, có trưởng phòng, thậm chí còn có quản lý Trần Đại Nha.

Hàn Sơ Ảnh đôi mắt sáng lên.

Những người này mặc kệ chức vụ cao thấp, đều lấy Bạch Tiểu Thăng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thậm chí cùng cấp đều đến báo cáo.

Bạch Tiểu Thăng đối mặt bọn họ, hiền hoà ổn trọng, không có tận lực biểu hiện, lại lộ ra một loại uy áp vô hình.

Hàn Sơ Ảnh thậm chí cảm thấy được, chính mình cũng có chút cảm giác bị áp bách.

Lúc không còn ai nữa, Bạch Tiểu Thăng khí thế dừng một chút.

Hàn Sơ Ảnh mới thở một hơi, nhịn không được nhẹ giọng cảm thán

- Tôi nghĩ biết được anh vì cái gì không thèm vào trong nghề trò chơi rồi, anh trời sinh là giao long trong biển!

- Cô nói cái gì?

Bạch Tiểu Thăng nghi hoặc.

Hắn không nghe rõ.

- Tôi cái gì cũng không có nói.

Hàn Sơ Ảnh hoạt bát cười một tiếng, trong đôi mắt có một tia vũ mị.

Đàn ông chuyên chú làm việc, chuyên tâm sự nghiệp, đều dễ dàng để phụ nữ động lòng.

- Hiện tại, tôi phải làm những thứ gì?

Hàn Sơ Ảnh cũng không nhịn được xin đi giết giặc.

- Hiện tại?

Bạch Tiểu Thăng một tiếng cười khẽ

- Thời gian còn sớm, chúng ta đi xem tivi.

Xem tivi?

Tại ánh mắt khó hiểu của Hàn Sơ Ảnh, Bạch Tiểu Thăng vậy mà quả thực đem máy chiếu trong phòng làm việc mình, mở ra màn hình chiếu, thông qua máy tính chiếu phim.

Hắn nhìn, là trực tiếp rầm rộ của quảng trường Hướng Đông!

Khai trương, một màn máy bay trực thăng xuất hiện, ngay cả Bạch Tiểu Thăng nhịn không được tán thưởng

- Thủ bút thật lớn, tràng diện thật đồ sộ !

Lúc này, không riêng Bạch Tiểu Thăng tại xem tivi, trong hạng mục, rất nhiều người đều ngồi ở máy tính, ánh mắt sáng ngời, nhìn xem buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm.

Không thể đi hiện trường, thật đáng tiếc!

Với lại, buổi hòa nhạc còn ở tại Thiên Nam, cơ hội này, khả năng về sau đều sẽ không có!

Người ở quảng trường Outlets tiếc nuối vô hạn, cũng vô cùng tiếc hận.

Nhưng mà, thời điểm Bạch Tiểu Thăng nói cho phép bọn hắn xin nghỉ phép, không ai xin nghỉ, một người đều không có.

Bọn họ không phải là không tin Bạch Tiểu Thăng, cách làm của Bạch Tiểu Thăng những ngày này, biểu hiện đầy đủ rõ ràng hắn là một người lãnh đạo tốt. Trước khai trương không cho phép tăng ca, cho phép hạng mục công nhiên xem buổi hòa nhạc.

Hắn nói cho xin nghỉ, chính là cho nghỉ, không bí mật ghi nợ, thậm chí các trưởng phòng cũng thay hắn đảm bảo.

Nhưng mà, vẫn không có người đi.

Nếu như buổi hòa nhạc là ban đêm, là sau khi khai trương, tin tưởng rất nhiều người đều trở về, nhưng hiện tại, cái này là trước khi khai trương quảng trường Outlets!

Mọi người đối với hạng mục này, có cảm tình, loại cảm tình này thậm chí ngăn trở bọn hắn đối với thần tượng truy đuổi!

- Quá êm tai! Ngụy Mặc Nhiễm không hổ là thần tượng của tôi!

Nhìn bóng hình xinh đẹp trên màn ảnh, nghe tiếng ca tựa như âm thanh thiên nhiên, Diệp Tử, vậy mà trong mắt chứa nước mắt.

- Cũng là thần tượng của tôi!

Tiểu Tống chép miệng nói

- Buổi hòa nhạc tiếp theo, là tại chân trời góc biển a, tôi cũng đuổi theo, nhất định phải đi tới xem trực tiếp!

- Vậy cậu, giờ đang hối hận sao?

Lão Vương đang ở bên cạnh không nói một lời, bỗng nhiên xen vào hỏi.

Diệp Tử cùng Tiểu Tống liếc nhau, hai người trả lời lạ thường nhất trí.

- Hối hận, cũng không hối hận!

Một câu vô cùng mâu thuẫn này, để lão Vương mỉm cười cười một tiếng.

Lão Vương không đáp lại, cũng là bình tĩnh nhìn bóng người trên màn ảnh, hưởng thụ tiếng ca, trong miệng lẩm bẩm một câu

- Ai nói người trẻ tuổi hiện đại là ngày càng sa đọa? Thật mẹ nhà hắn vô nghĩa a!

Đồng dạng một màn, diễn ra tại các nơi trên quảng trường Outlets, người ở Outlets một mặt vô cùng tiếc nuối, nhưng mặt khác lại không hối hận vì lựa chọn như vậy.

Văn phòng Vương Duệ.

Tiễn trợ lý vội vàng đẩy cửa vào, ánh mắt hưng phấn.

- Vương tổng, tôi rốt cục lấy được tin tức!

- A?

Vương Duệ hai mắt tỏa sáng.

- Người trong hạng mục, hiện tại cũng đang xem buổi hòa nhạc trực tiếp của Ngụy Mặc Nhiễm, trong văn phòng Bạch Tiểu Thăng, cũng truyền tới thanh âm đồng dạng, hắn cũng đang xem trực tiếp!

Tiễn trợ lý đâm thọc.

Bạch Tiểu Thăng cũng đang xem? Vương Duệ chau mày.

Người trong hạng mục này, đều mẹ hắn điên rồi sao!

Là triệt để dự định từ bỏ đi, cũng bắt đầu chăn dê.

- Chờ một chút, cái này là tin tức cậu lấy được? !

Vương Duệ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cau mày nhìn xem Tiễn trợ lý.

- n, a.

Tiễn trợ lý bị nhìn cho tâm hoảng loạn, nói quanh co đối ứng.

Vương Duệ tức giận chỉ ngón tay vào hắn, nghẹn nửa ngày, mới nói một câu

- Tôi để cậu ra ngoài là vì tìm hiểu cái gì, tôi muốn nghe những cái này sao? Lăn! Cậu thật là đầu heo sao!

Tiễn trợ lý chật vật trốn thoát ra ngoài.

Hắn nguyên bản là bị Vương Duệ phái đi ra tìm hiểu dưới tấm bạt kia là gì. . .

Cửa của quảng trường Outlets.

Trang Bác Nghệ cùng Lão Mã còn ở trông coi, Lão Mã cầm điện thoại di động của mình xem buổi hòa nhạc trực tiếp, tròng mắt đều nhanh trợn lồi ra, một mặt sắc sắc cười, gương mặt đỏ lên.

Ông là một cái già mà không đứng đắn!

Trang Bác Nghệ nhìn hắn, một trận im lặng.

Trang Bác Nghệ đối với buổi hòa nhạc không cảm thấy hứng thú, đối với tiền càng tình hữu độc chung.

Quảng trường Outlets cái rào chắn này so với Hướng Đông bên kia làm còn vững chắc hơn, nhưng có làm được cái gì, ngay cả một người đều không có.

Trang Bác Nghệ cười lạnh, nhưng cùng lúc cũng có chút vò đầu bứt tai.

Bên ngoài những tấm bạt đậy hàng to lớn, mỗi mỗi tấm, đều có một tên Tử Thuãn bảo an trông coi, hắn cũng không dám tới gần.

- Bây giờ đều gần trưa rồi, buổi hòa nhạc của quảng trường Hướng Đông bên kia đều sắp kết thúc rồi, bên này cái tấm bạt đậy hàng này làm sao còn che kín, chả lẽ là không đến khai trương không lấy ra?

Trang Bác Nghệ chép miệng, lầm bầm.

Đều đến bây giờ, quảng trường Outlets còn giả thần bí gì.

Cái họ Bạch kia, trong hồ lô đến tột cùng muốn làm cái gì!

Trang Bác Nghệ sau khi khó hiểu, cũng đang cười lạnh

- Quản cậu ta muốn làm cái gì, mình trước chụp cho cậu ta một tấm ảnh, thật tốt tuyên truyền một chút cho cậu là vì 'Bảo vệ môi trường' Outlets làm ra cống hiến, thật là an tĩnh đến chim đều không ỉa a!

Trang Bác Nghệ dùng máy ảnh, lặng lẽ chụp ảnh.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng đang trong phòng làm việc xem buổi hòa nhạc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, nhếch miệng cười.

- Thời gian đã đến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận