Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 438: Anh bị khai trừ



Tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh! Doãn Đông Phong vừa nói xong, toàn trường lập tức an tĩnh!

Ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Bạch Tiểu Thăng. Trên mặt mọi người chỉ có một biểu tình đó là rung động!

- Điều này sao có thể, tôi nghe nói tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh gọi là Tống Trường Không mà?

- Đúng a, tôi cũng từng thấy người đó trên TV, không phải người này!

- Còn trẻ như vậy, làm sao có thể là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, không có khả năng a!

- Nhất định là sai lầm!

. . .

Sau khi yên lặng, toàn trường lại sôi trào.

Truyền thông Trung Kinh là công ty thế nào, người ở Trung Kinh rõ ràng nhất! Đây là công ty đứng đầu Trung Kinh, không có một trong mà là một mình đứng đầu!

Cao ốc truyền thông Trung Kinh và Vạn Hòa Trung Kinh, hai cao ốc có danh xưng chòm sao Song Tử, là kiến trúc tiêu chí tại Trung Kinh, toàn bộ đều thuộc quản hạt của truyền thông Trung Kinh!

Đều nói, lúc Doãn Hạo Nhiên Doãn gia phong quang nhất, có thể nói chuyện hợp tác cùng tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh.

Như vậy, có thể nói là Doãn gia lợi hại, nhưng càng nói rõ tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh có địa vị cao cả!

Tỉnh An Giang có Trần Cửu Tranh, được xưng là ‘Trần Bán Bích’ (Bán Bích: nửa phần), một nửa GDP toàn tỉnh là công lao của ông ta, đây là lời nói khuếch trương của dân đen ‘đầu đường xó chợ’. Bất quá Trần Cửu Tranh xác thực là khách quen trong đám khách quý của thị trưởng, điểm ấy không thể nghi ngờ.

Mà một nhân vật khác được thị trưởng yêu quý, chính là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh!

Trước kia là Vương Tân Thành, sau này là Tống Trường Không.

Hiện tại, là người trẻ tuổi này sao!

Đám người sau khi rung động cũng không dám tin tưởng!

Kỳ thật, truyền thông Trung Kinh nên sớm mở họp báo tuyên bố tin tức miễn nhiệm và bổ nhiệm.

Chỉ là gần đây đúng lúc Bạch Tiểu Thăng đang triển khai cải cách quyết đoán.

Trong lúc này, Bạch Tiểu Thăng quyết định điệu thấp cũng không thả ra tin tức gì đối với bên ngoài.

Cho nên, người biết rất ít. Người ở chỗ này, đa số ngay cả chút phong thanh đều không nghe được!

m thanh bàn tán không dứt bên tai.

Thần sắc của Bạch Tiểu Thăng vẫn như thường, vững như Thái Sơn.

Hắn có phải là tổng giám đốc hay không cũng không cần chứng minh cho những người ở đây biết.

- Bạch tổng, tôi tới đón anh, chúng ta có thể đi rồi sao?

Thương Uyển Uyển mỉm cười hỏi.

Cô đồng dạng cũng không để ý tới những người bên ngoài.

Thiên nga trên chín tầng trời, chưa từng để ý đến chim yến tước.

- Bạch tổng! Chuyện bên này, tôi hoàn toàn không biết rõ a!

Doãn Đông Phong gấp gáp hoảng hốt đứng chắn ở con đường phía trước, giải thích với Bạch Tiểu Thăng.

- Anh, anh sao lại. . . Hắn thật sự. . .

Doãn Đông Lôi cũng không ngốc, nhìn thấy anh ruột vẫn luôn cao ngạo lộ ra bộ dáng này, trong lòng hắn lập tức lạnh buốt.

Anh hắn sẽ không lừa hắn, đặc biệt là loại trường hợp trước mặt mọi người như thế này!

Tên họ Bạch này thật sự là tổng giám đốc!

Doãn Đông Lôi như bị điện giật, thân thể khẽ run rẩy.

- Doãn Đông Lôi, mày tới đây cho anh, mau nhận lỗi với Bạch tổng!

Doãn Đông Phong không để ý đến đám người xung quanh, dữ tợn quát chói tai với thằng em nhà mình.

Doãn Đông Lôi thằng ngu này, căn bản không biết rõ Doãn gia vì chức vị này của hắn phải phí hết bao nhiêu tâm tư, càng không biết rõ hắn thân là tổng thanh tra, đã vụng trộm mang đến bao nhiêu lợi ích cho Doãn gia! Người bên ngoài, càng là không cách nào tưởng tượng! Loại phương thức chuyển vận lợi ích này, có thể đáng tin cậy gấp trăm ngàn lần so với hợp tác gì đó, vả lại có lời chứ không lỗ!

Trước mắt, Doãn gia đã không bằng lúc trước, vinh quang cũng chỉ là vẻ ngoài. Ngay cả hắn cũng chỉ có thể nhịn được thì nhịn, nhưng Doãn Đông Lôi đồ chết tiệt này, vậy mà lại đắc tội với Bạch Tiểu Thăng ở chỗ này!

Doãn Đông Phong quả thực muốn phát điên, nghĩ cho dù để Doãn Đông Lôi dập đầu, hôm nay cũng phải để họ Bạch nguôi giận!

Thế gia thương nghiệp coi lợi ích cao nhất, oan ức, thể diện cá nhân tính là cái gì!

- Doãn tổng thanh tra, đứa em trai này của anh nếu không quản, sẽ khi nam phách nữ, không cố kỵ gì.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

- Đúng đúng, tôi biết, tôi biết!

Doãn Đông Phong gật đầu, ánh mắt hung lệ!

Doãn Đông Lôi sắp phát khóc rồi.

- Bạch tổng, tôi sai rồi! Ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi! Tôi là thứ không ra gì, tôi không nên đánh chủ ý với trợ lý của ngài!

Doãn Đông Lôi vừa vả miệng mình vừa kêu to.

Mày còn dám có ý đồ với Lâm Vi Vi!

Sắc mặt Doãn Đông Phong trắng bệch.

Trong công ty ai chẳng biết Lâm trợ lý cùng Bạch tổng vui buồn cùng nhau, còn có người nói Lâm Vi Vi do Bạch Tiểu Thăng độc chiếm!

Em trai à, tìm đường chết cũng không phải làm như vậy. Mày là muốn kéo tao, kéo Doãn gia chết cùng sao!

- Mày là cái thứ hỗn đản!

Doãn Đông Phong vọt tới, hai tay luân phiên đánh xuống người Doãn Đông Lôi.

Bốn phía, đám người nhìn đến nghẹn họng trân trối.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhàn nhạt nói một câu, để Đại công tử Doãn gia nổi trận lôi đình, nhìn thấy thì chắc là muốn ‘quân pháp bất vị thân’!

Có thể có phần năng lượng này, ngoại trừ vị tổng giám đốc kia của truyền thông Trung Kinh còn có ai!

Tất cả mọi người kính sợ mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Mạnh Hải Sơn đã triệt để trợn tròn mắt.

Nha đầu quê mùa Lâm Vi Vi mà lão xem thường, hiện tại là tổng trợ lý số một của truyền thông Trung Kinh, địa vị được tôn sùng vượt qua tổng thanh tra!

Bạch Tiểu Thăng này, lại càng khoa trương. . . tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh a!

Hơi thở Mạnh Hải Sơn cứng lại, chợt nhớ tới lễ vật Bạch Tiểu Thăng đã tặng lão.

Chiếc đồng hồ kia là thật!

Bị lão vứt trở về. . .

Vẻ mặt Mạnh Hải Sơn như đưa đám, có chút muốn tự vả miệng.

Thịt đau a!

- Con bé thì ra, vậy mà có tiền đồ như vậy. . .

Lâm Lộ nhìn Lâm Vi Vi, thở dài một tiếng, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, quả thực không còn mặt mũi nào mà đối mặt với hai người.

Là mình bị ma quỷ ám, có mắt không thấy được kim khảm ngọc. . .

Lâm Lộ nhắm mắt lại.

Thôi, thôi, sau lần này, tình cảm hai cô cháu mình cùng Vi Vi, sợ là phai nhạt. . .

Vu Tiêu Tiêu như là chú chim kinh hoảng, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Lâm Vi Vi.

Cô đã không còn tâm ghen tị gì nữa, cô cùng Lâm Vi Vi, song phương chênh lệch quá xa. . .

Tương phản cùng Vu Tiêu Tiêu, Tống Giai Giai hưng phấn đến phát điên:

- Mình biết mà, cuối cùng sẽ có một ngày, Vi Vi sẽ làm cho tất cả mọi người phải bội phục. . .

Bên kia.

- Anh Doãn, anh mau để Đông Lôi dừng tay, mặt cậu ấy cũng sưng lên rồi!

Mạnh Băng chạy tới, lôi kéo Doãn Đông Phong.

- Nơi này không có phần cho cô nói chuyện, cút sang một bên cho tôi!

Doãn Đông Phong không kiên nhẫn quát.

- Lâm Vi Vi!

Mạnh Băng quát to với Lâm Vi Vi, sau đó miễn cưỡng đè xuống âm điệu:

- . . . , em họ Vi Vi, em mau để bạn trai mình nói một câu a!

Em họ!

Trước mắt Doãn Đông Phong liền sáng ngời.

Thì ra Mạnh Băng cùng Lâm Vi Vi còn có tầng quan hệ này!

- Chị họ Mạnh Băng.

Mặt Lâm Vi Vi không chút biểu tình nhìn Mạnh Băng, thanh âm nhẹ nhàng lại kiên định hữu lực:

- Sau ngày hôm nay, hai chúng ta đã thanh toán xong, từ trước đến nay tôi chưa từng nợ cô! Sau này, nếu cô lại vũ nhục tôi, tôi sẽ không khách khí! Về phần Doãn Đông Lôi. . . là gã tự tìm!

Lâm Vi Vi sau khi đau thương khóc xong, lòng dạ đã cứng rắn hơn rất nhiều.

Doãn Đông Phong giật mình, nguyên lai giữa Mạnh Băng cùng Lâm Vi Vi, có oán không có tình.

- Hừ, tốt! Mạnh Băng tôi cũng sẽ không cầu cô, cô cái dã nha đầu thấp hèn. . .

Mạnh Băng thẹn quá hoá giận, không quan tâm mắng một câu.

- Chát!

Một cái bạt tai, âm thanh thanh thúy mà to rõ.

Mạnh Băng bị đánh suýt nữa ngã xuống đất, cô hoảng sợ nhìn người đánh mình, Doãn Đông Phong.

- Cô im miệng cho tôi, Lâm trợ lý là người cô có thể mắng sao?!

Ánh mắt Doãn Đông Phong sắc bén.

- Doãn Đông Phong, anh đánh tôi, cha tôi còn chưa từng đánh tôi. . .

Mạnh Băng lập tức khóc sướt mướt.

- Mạnh Băng, từ hôm nay trở đi tôi không còn quan hệ gì với cô nữa!

Doãn Đông Phong trầm giọng nói.

Một câu đó là cho Mạnh Băng choáng váng.

- Không, anh Doãn, là em nhất thời lỡ lời. . .

Mạnh Băng luống cuống.

Nhưng mà Doãn Đông Phong lại không liếc nhìn cô một cái.

Lúc này, toàn bộ hiện trường đều nát bét.

Bạch Tiểu Thăng không còn tâm tư ở lại đây nữa.

Hắn xoay mặt nhìn về phía Tống Giai Giai, cười một tiếng:

- Muốn đến truyền thông Trung Kinh sao? Ngày mai, cô có thể tới báo danh.

Tống Giai Giai ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghĩ đến thân phận của Bạch Tiểu Thăng, thần tình lập tức kích động:

- Được, được!

Bạch Tiểu Thăng chuyển hướng bạn trai Vu Tiêu Tiêu, thần sắc bình tĩnh:

- Tôi nghe nói nhà các người là nhà máy in ấn?

- Phải, phải!

Bạn trai Vu Tiêu Tiêu tranh thủ thời gian báo tên nhà máy in ấn của mình.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, mắt nhìn Vu Tiêu Tiêu:

- Nhớ kỹ, tôi là nể mặt của cô!

Không lẽ truyền thông Trung Kinh muốn hợp tác cùng nhà máy in ấn của bạn trai mình sao? !

Vu Tiêu Tiêu lập tức đại hỉ.

Bạch Tiểu Thăng nói cho Lâm Vi Vi tên nhà máy, trầm giọng căn dặn một câu:

- Em trở về phát văn bản thông báo, mặc kệ là chúng ta hay là đơn vị có nghiệp vụ vãng lai cùng chúng ta, hết thảy đồ vật của xưởng in nhà này, vĩnh viễn không bao giờ dùng nữa!

- Vâng!

Lâm Vi Vi nhìn cũng không nhìn Vu Tiêu Tiêu, gật đầu nói.

Nụ cười của Vu Tiêu Tiêu trực tiếp cứng ở trên mặt.

Bạn trai của cô nàng cũng triệt để choáng váng.

- Chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng vung tay lên, dẫn đầu đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ nói ít ỏi vài câu, giống như ‘dao sắt chặt dây rối’, ân oán đều một đao!

Thương Uyển Uyển, Lâm Vi Vi nhìn nhau cười lập tức đi theo ở phía sau.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng muốn rời khỏi, Doãn Đông Phong rốt cục nhịn không được, gấp giọng la lên:

- Bạch tổng?!

Bước chân của Bạch Tiểu Thăng không ngừng, chỉ để lại một câu nói cho hắn.

- Doãn tổng thanh tra, ngày mai anh tới công ty một chuyến, xử lý một chút thủ tục.

- Anh, bị khai trừ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận