Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2168: Bạch Tiểu Thăng dự tiệc (2)

Hắn ta không thể thật sự thể hiện thái độ ra mặt với Bạch Tiểu Thăng nhưng cũng không muốn nói tiếng nào, trong lòng chẳng khác nào có một ổ lửa giống như Richard vậy.

- Ngài Bạch, bữa sáng của ngài thật đúng là tinh tế, thời gian sử dụng cũng thật dài. Chúng tôi thì sao? Dù sao chúng tôi cũng là người được ông cụ Dương Quân Lạc phái tới, cho dù vội vàng trở lại cũng phải quan tới ngài, không phải vẫn chờ ở đây trong thời gian dài như vậy sao? Ngài có uống thêm một chén cà phê, chúng tôi cũng chờ mà hoàn toàn không dám có câu oán trách, không phải à?

A Đông cười nhạt, trong giọng nói đầy vẻ giận dỗi.

Anh ta thấy Bạch Tiểu Thăng là một người có "hàm dưỡng" sẽ phải xin lỗi mình.

Richard lập tức bội phục nhìn A Đông.

Bạch Tiểu Thăng vốn đã định đi, nghe nói đến đây thì dừng lại, ngoái đầu nhìn A Đông.

Cho dù người này chỉ là một cấp dưới của Dương gia, cũng chỉ nói một câu bực tức, nhưng nếu như Bạch Tiểu Thăng thật sự nhịn và còn xin lỗi anh ta, như vậy nói không chừng A Đông sẽ nói lại thái độ của anh cho người của Dương gia biết, khiến cho bọn họ có "hiểu nhầm" gì đó.

Để tránh điều này, Bạch Tiểu Thăng còn thật sự phải nghiêm túc đối xử với nhân vật nhỏ này mới được.

A Đông thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn mình, ánh mắt kia bình tĩnh giống như không hề bận tâm, nhưng lại có một ánh sáng trấn áp lòng người.

Trong lòng A Đông bỗng nhiên lo lắng.

Anh ta cảm giác được sự uy hiếp của Bạch Tiểu Thăng, chẳng những không kém bất kỳ nhân vật lớn nào mà mình đã từng gặp, thậm chí còn muốn mạnh hơn.

A Đông lập tức có cảm giác bất an.

- Nếu vậy, chúng tôi sẽ trở về uống thêm một chén cà phê, vẫn mong các người chờ ở chỗ này.

Bạch Tiểu Thăng "tiếp thu" kiến nghị của A Đông.

Còn phải thật sự chờ thêm một lúc à?

Nếu thật sự vì vậy mà tới muộn thì tính vào ai...

Nếu để cho ông cụ biết đây là đề nghị của anh ta, vậy làm sao có thể vui mừng được...

Vẻ mặt A Đông chợt biến đổi, vội vàng nặn ra một nụ cười và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Không không, tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Ngài Bạch, bây giờ chúng ta vẫn nên lập tức lên đường đi, như vậy buổi trưa đã có thể đến nơi, tuyệt đối đừng để cho ông cụ Dương phải chờ quá lâu...

- Tôi vốn muốn đi nhưng đây là đề nghị của anh.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Giải thích với ông cụ Dương thế nào là chuyện của anh.

Lời nói này làm cho A Đông muốn vả vào miệng mình.

Nếu Dương Quân Lạc biết rằng chỉ bởi vì anh ta mà làm chậm trễ thời gian, trong lúc tức giận còn không đuổi anh ta đi sao?

A Đông lập tức sợ hãi.

- Ngài Bạch, ngài Bạch, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói đùa, là tôi nói linh tinh thôi, ngài tuyệt đối đừng cho là thật, cứ xem như tôi đánh rắm đi. Vẫn mong ngài mau chóng theo chúng tôi lên đường. Trên máy bay của chúng tôi có cà phê còn ngon hơn ở đây. Đến lúc đó tôi sẽ pha cho ngài uống, tôi sẽ pha cho ngài mà.

A Đông cười làm lành, luôn miệng nói.

Giọng điệu lúc đầu còn khó chịu đến lúc này đã thay đổi hẳn thái độ, ngay cả Richard đứng bên cạnh cũng nhìn anh ta với vẻ không vui.

- Ồ, thật sao, vậy tôi phải nếm thử mới được.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn A Đông và cười nhạt, thuận miệng cho một bậc thang.

Đối phương chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, anh sẽ không nể tình. Nhưng đối phương biết sai, anh tha được cho người thì nên tha.

Lúc này A Đông khiếp sợ, cung kính mời Bạch Tiểu Thăng lên đường.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo sau lưng Bạch Tiểu Thăng thấy vậy thì buồn cười.

Anh nói xem cần gì phải tự làm khổ mình như vậy, cứ nhất quyết cao giá cơ. Kết quả là tự đòi mất mặt.

Sau khúc nhạc đệm nhỏ này, mọi người lên đường ra khỏi nơi dừng chân của đoàn thương nghiệp, lên một chiếc xe bảy chỗ sang trọng và lao thẳng đến sân bay.

Có trận giết gà dọa khỉ trước đó, A Đông thật sự không dám tiếp đón Bạch Tiểu Thăng sơ suất. Người trẻ tuổi này ăn mềm không ăn cứng, mở miệng lại uy hiếp đánh đúng “bảy tấc”, quyết đoán hung ác, tàn bạo, nếu như đắc tội nhân tài đáng sợ như vậy nữa, cũng không biết anh ta sẽ phải nhận lấy hậu quả gì đâu.

Trên đường đi A Đông đều ân cần chuyển rượu chuyển xì gà cho Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng hỏi gì có thể nói, anh ta đều trả lời rõ ràng.

Richard ngồi bên cạnh bình thường cũng tươi cười nịnh nọt.

Đến sân bay, mọi người theo từng quy trình kiểm tra an ninh, sau đó lên xe chạy thẳng tới sân bay.

Việc giao thiệp với sân bay là do Richard đi làm, A Đông lại đi đăng ký cùng ba người Bạch Tiểu Thăng.

Chiếc máy bay này của Dương Quân Lạc là loại máy bay khách cỡ trung, bên trong bố trí quả thật giống như khách sạn năm sao, còn có vài người đẹp làm nhân viên phục vụ tươi cười ngọt ngào, ăn mặc gợi cảm.

Ông cụ Dương đúng là người già nhưng tâm không già, rất biết hưởng thụ. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

A Đông đánh tiếng với mọi người, đón tiếp vị khách quý Bạch Tiểu Thăng này.

Những cô nhân viên phục vụ xinh đẹp thấy Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, còn có vài phần đẹp trai nam tính thì đều tươi cười ra mặt.

Có thể được chiếc máy bay này tới đón thì không phải là nhân vật tầm thường, nhìn còn trẻ như vậy, có lẽ vẫn còn độc thân, đây chính là Vương lão ngũ cấp kim cương, nếu như anh ta nhìn vừa mắt một người nào đó trong số bọn họ, nói không chừng người đó sẽ thoát khỏi thân phận phục vụ, bay lên đầu cành làm chim phượng hoàng đấy...

Bạch Tiểu Thăng nhận được sự tiếp đón vô cùng nhiệt tình.

Chỉ có điều sau đó, những người đẹp tiếc nuối phát hiện ra bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi này còn có một cô gái bất kể khí chất hay gương mặt, dáng người đều vượt xa bọn họ, ánh mắt cô gái này không vui cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào bọn họ, thậm chí ngay cả việc bưng trà rót nước cũng sẽ bị cắt ngang giữa chừng, tự mình nhận lấy và đưa qua, lúc này mới làm cho các cô cảm thấy tức giận...

Máy bay nhanh chóng nhận được lệnh cho phép cất cánh của đài quan sát.

Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ máy bay, trong lòng Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới lại là việc sắp xếp bên kia.

- Khi tôi gặp Dương Quân Lạc, chắc bên kia cũng có kết quả rồi. Chỉ không biết Dương gia nhận được tin tức sẽ có phản ứng gì.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mỉm cười:

- Sẽ làm thế nào với kẻ cầm đầu gây họa là tôi đây...

Sau khi liên tiếp bay mấy giờ, cuối cùng máy bay hạ xuống thành phố Auckland của tiểu vương quốc Osan.

Có thể nói Tiểu vương quốc Osan là một đất nước lớn nhất trong liên minh tiểu vương quốc phía tây, cũng là đất nước có nền kinh tế, quân sự mạnh nhất, là một trong những quốc gia phát triển của Châu Phi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng xuống máy bay, bên ngoài đã có đoàn xe đang chờ sẵn.

Bọn họ ngồi xe không đến một giờ thì đến một trang viên ở ngoại ô phía đông.

Nơi đó chính là chỗ của nhà họ Dương.

Trang viên này chiếm diện tích rất lớn, có thác nước chảy từ trên núi xuống, phong cảnh tuyệt đẹp, khu kiến trúc ở trung tâm là pháo đài cổ kính theo phong cách Châu âu, từ phía xa nhìn lại rất khí thế.

Ở trên xe A Đông lại giới thiệu:

- Pháo đài cổ kính này vốn ở Châu u, ông cụ thấy không tệ nên mua lại.

Lời này làm cho Lâm Vi Vi ở bên cạnh lập tức tò mò:

- Pháo đài cổ kính này ở Châu u, cho dù có mua lại thì cũng nên ở Châu u chứ?

A Đông biết người đẹp này là người bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, nể mặt Bạch Tiểu Thăng anh ta cũng cảm thấy cô gái này thuận mắt, lập tức mỉm cười nói:

- Cho dù ban đầu nó vốn phải ở Châu u, nhưng ông cụ muốn cho nó xuất hiện ở đây nên chúng tôi lại mang qua đây, một viên gạch một khối gỗ đều còn nguyên, phá tới chỗ này rồi dựng lại.

A Đông nói hời hợt lại làm cho người ta líu lưỡi.

Chuyện nhà lớn hào môn hành sự, quả thật không giống với suy nghĩ của người bình thường.

Chẳng bao lâu, xe của mọi người đang ngồi đã đến gần pháo đài cổ kính.

Khi Bạch Tiểu Thăng xuống xe, không ngờ phát hiện ra Dương Tiếu Vân đã mỉm cười chờ sẵn ở cách đó không xa. Bên cạnh ông ta chính là Dương Nhất Sơn.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không màng danh lợi đi tới. Dương Tiếu Vân cũng bước vài bước mang tính tượng trưng về phía trước để đón.

- Chào mừng ngài Bạch Tiểu Thăng tới làm khách ở nhà họ Dương tôi, rất vui mừng được gặp lại.

Dương Tiếu Vân cười đầy vẻ nhiệt tình và đưa tay qua.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười hào phóng giơ tay ra, trong lòng lại thầm nói: Vậy thì ông vui mừng có hơi sớm rồi.

Dương Nhất Sơn đứng bên cạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, vẫn với ánh mắt có chút xem thường.

Cô ta nghe Richard báo cáo ở trong điện thoại, khi tới đón người, Bạch Tiểu Thăng đã giở trò uy phong lớn thế nào.

Rõ ràng là dựa vào quan hệ nhà bạn gái mới được đối xử long trọng như vậy, còn chẳng biết xấu hổ.

Cô ta nhìn người đàn ông này không thuận mắt.

Dương Tiếu Vân bắt tay nói chuyện vui vẻ với Bạch Tiểu Thăng và đi vào trong pháo đài cổ kính giống như những hành vi tồi tệ trước đó không liên quan gì đến ông ta vậy.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng mỉm cười, đồng thời không nhìn ra điểm nào khác thường.

Ở trong đại sảnh của pháo đài cổ kính, Bạch Tiểu Thăng thấy được Dương Quân Lạc. Ông cụ kia nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng từ phía xa, trên mặt đầy vẻ tươi cười giống như nhìn thấy con cháu mà mình yêu thích.

Bạch Tiểu Thăng bước nhanh tới vài bước, muốn chào hỏi, trong lòng lại than thở:

- Hi vọng, đây không phải là Hồng Môn Yến.

- Chỉ có điều đúng cũng rất tốt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận