Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 898: Hắn cuối cùng đã xếp đặt ván cục gì?



Bốn giờ chiều, tại nhà hàng Đại Ngô ở thành phố Ngô Khâu.

Lâm Ngọc đang ngồi ở trên ghế salon, cau mày, lật xem một phần tài liệu.

Đó là tài liệu do Cao Bằng cùng Lưu Yến đã mất trọn vẹn hai ngày thời gian, thức trắng hai đêm mới có thể hoàn thành.

Nhưng mà, Lâm Ngọc lại rất không hài lòng.

Sử dụng tài nguyên mà đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh cung cấp cho, còn có các loại giúp đỡ khác nữa thì bọn họ mới có thể hoàn thành điều tra với một công ty, mà vẫn chỉ là điều tra cơ bản.

Để làm xong còn cần đến hai ngày.

Đây cũng quá chậm!

Hơn nữa, vẫn chỉ là một nhà công ty.

Còn lại hẳn bốn công ty!

Một công ty dùng bốn ngày, năm nhà công ty muốn điều tra rõ ràng thì phải dùng tới hai mươi ngày, gần ba tuần !

Thời gian quá dài, Lâm Ngọc rất lo lắng bên phía Bạch Tiểu Thăng.

Trầm Bồi Sinh đã nhắn cho hắn một phần tài liệu, đó là phân tích báo cáo liên quan tới Bạch Tiểu Thăng. Bên trong báo cáo, bao quát cả biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng khi thông qua khảo hạch, biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng khi đối phó với anh em nhà Trần gia.

Trầm Bồi Sinh còn tự mình ghi chú lời bình.

Trầm Bồi Sinh nhận định, năng lực cá nhân của Bạch Tiểu Thăng rất cao, hơn nữa luôn có thể kiếm tẩu thiên phong (1), ra tay xuất kỳ bất ý !

Muốn thắng được Bạch Tiểu Thăng thì phải ra tay chớp nhoáng, nhanh chóng đè ép, không thể cho hắn có thời gian đối phó lại.

Nếu không làm như vậy thì ngươi sẽ không tưởng tượng được, tiếp theo hắn muốn sử dụng thủ đoạn gì!

Đối mặt với đối thủ như thế thì có đôi khi, mình có thua mà cũng không biết tại sao lại thua !

Trầm Bồi Sinh càng coi trọng thì Lâm Ngọc càng muốn chiến thắng, càng muốn thắng thì tất nhiên sẽ cảm thấy tiến độ làm việc trước mắt, đơn giản là chậm như tốc độ rùa bò !

- Làm việc quá chậm, phải tìm cách khác ngay!

Lâm Ngọc lật xem hết tài liệu, sau đó đặt xuống bàn, có chút bất mãn nhìn hai vị trợ lý đang ngồi đối diện.

- Lão đại, chúng tôi đã làm hết sức.

Cao Bằng ngượng ngùng nói.

Hắn nói với hai mắt quầng thâm, cảm giác cái cổ cứng ngắc nhói nhói đau, có lẽ là đã bị bệnh xương cổ.

- Người của chúng ta quả thật quá ít.

Lưu Yến cũng không nhịn được nói.

Tình hình hiện giờ của nàng cũng không có tốt hơn bao nhiêu.

- Đây chỉ là chỉnh lý tài liệu và phân tích cơ sở nhất, tôi chỉ có thể đưa ra phán đoán khi nhóm các cậu làm xong việc này!

Lâm Ngọc nói,

- Cho nên trước mắt các cậu khẳng định sẽ vất vả, nhưng mà chúng ta không thể tuyển thêm người, Bên phía Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ có ba người thôi. Cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể có ba người ! Như vậy đi, sau này tôi sẽ cùng với các cậu làm công việc cơ sở này!

Lâm Ngọc đã có mấy năm không làm công việc cơ sở, lần này thật sự là không thể không làm.

Mấu chốt là không thể thêm người, tội gì khổ như thế chứ. Cao Bằng và Lưu Yến không nhịn được nhếch miệng lên. Nếu mà có thêm người làm thì sẽ không đến mức phải chịu khổ như vậy.

Nhưng Lâm Ngọc hết lần này tới lần khác lại muốn có một cuộc đọ sức công bằng với Bạch Tiểu Thăng.

Tuy hắn vẫn vận dụng tài nguyên của thầy Trầm Bồi Sinh, nhưng hắn cho rằng, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ không tiếc thủ đoạn sử dụng tài nguyên của đám người Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng. Cho nên ở phương diện này hắn cảm thấy nó là đương nhiên.

Trong lúc tâm lý của Cao Bằng, Lưu Yến đều kêu khổ không thôi thì tiếng chuông cửa vang lên.

Cao Bằng đứng dậy đi mở cửa thì ngạc nhiên phát hiện, hóa ra đứng ngoài cửa lại là Đông Tử người mà hai ngày nay vẫn không có tin tức.

- Là anh!

Cao Bằng nhịn không được kinh ngạc hỏi,

- Có thu hoạch rồi sao ?

Đông Tử cười một tiếng vô cùng tự tin,

- Không phải như vậy thì tôi tới đây làm gì. Làm sao, cậu muốn tôi đứng ở bên ngoài này nói chuyện?

- Mau vào đi !

Cao Bằng lập tức vô cùng nhiệt tình, mau chóng thúc dục vào nhà.

Nếu như bên phía của Đông Tử có đột phá, có lẽ bọn hắn có thể bớt được chút công việc.

Lâm Ngọc luôn cho rằng, Bạch Tiểu Thăng phải tự mình hỏi thăm Trương Khải nên nhất định có thể từ bên đó phát hiện tin tức có giá trị. Lâm Ngọc cho là nếu mình cũng có tiếp xúc, thì đồng dạng cũng có thể phát hiện tin tức đó. Cho nên ở phương diện này, hắn đã thua thiệt.

Vì vậy, Lâm Ngọc đã cho tìm thám tử tư để theo dõi mọi hoạt động của phía Bạch Tiểu Thăng. Đây không phải là làm trái công bằng, mà nó chỉ là là rút ngắn công bằng.

Định nghĩa công bằng của hắn, cũng thật khác biệt so với người bình thường. Hắn coi trọng người nào, thì sẽ dùng hết khả năng để đấu với đối phương.

- Là anh!

- Có tin tức !

Ngay khi Cao Bằng mang theo Đông Tử vào trong phòng, Lâm Ngọc và Lưu Yến vừa thấy là hắn thì đồng thời hỏi.

Hai vấn đề này thực ra có nội dung giống hệt nhau.

Đông Tử cười gật đầu, cũng không khách khí ngồi vào vị trí đối diện Lâm Ngọc. Sau đó hắn lấy ra từ trong túi một chiếc hộp.

Có ảnh chụp, có in báo cáo, vô cùng chính quy.

- Đây coi như là giai đoạn điều tra thứ nhất.

Đông Tử nhẹ nhàng gõ vào cái hộp trên tay rồi giao cho Lâm Ngọc ở đối diện,

- Ngài Lâm, xem một chút đi!

Sau lần thứ nhất gặp nhau, Đông Tử đã điều tra ra tên của Lâm Ngọc, chuyện này rất đơn giản vì ở khách sạn có ghi chép.

Hắn tự nhiên cũng biết rõ, người ủy thác "Cao tiên sinh" cũng chỉ là trợ lý của tên họ Lâm này.

Lâm Ngọc cầm chiếc hộp nhìn qua.

Toàn bộ là ảnh chụp khi theo dõi rất rõ ràng, góc độ cũng không tệ.

Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi, thậm chí còn có Bạch Tiểu Thăng !

- Không tệ !

Lâm Ngọc hài lòng gật đầu.

- Cái này mà kêu là không tệ sao? Ngài Lâm, yêu cầu của ngài thật đúng là thấp đó !

Đông Tử bĩu môi một cái, hơi có đùa cợt cười.

Sau đó, hắn chỉ sang chồng hồ sơ bên cạnh,

- Ngài thử nhìn đồ vật phía dưới đi.

Lâm Ngọc kỳ quái lấy đống hồ sơ ra, sau đó phát hiện phía dưới có đính một tờ A4, bên trên có lít nha lít nhít chữ, đó là phân tích đối với mấy nhà công ty kia!

Ánh mắt của Lâm Ngọc co rụt lại, không thể tưởng tượng nổi nói,

- Cái này anh làm sao mà lấy được !

- Lấy được trong thùng rác, nhưng mà phải phun qua nước hoa.

Đông Tử cười ha hả, thấy bên cạnh có mâm đựng trái cây, không khách khí chút nào cầm lấy một Quả quýt bóc ăn.

- Không tệ, không tệ !

Lâm Ngọc cầm lấy những giấy ờ này, vừa nhìn vừa gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng quả nhiên đã từ phía Trương Khải đạt được một chút tin tức trọng yếu, bằng không thì cũng không có khả năng nhanh như vậy, đem mục tiêu rút ngắn còn ba cái !

Lâm Ngọc đọc tờ giấy, đối với sự hoài nghi về ba nhà công ty kia, không nhịn được gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng quả nhiên có tâm tư kín đáo, làm việc chu đáo, không phân cao thấp với hắn.

Lâm Ngọc cảm thấy, căn cứ vào manh mối trên giấy, sau một khoảng thời gian nhất định đã đủ để tìm ra công ty có vấn đề!

- Rất tốt.

Lâm Ngọc vô cùng hài lòng, nói với Đông Tử,

- Thù lao lúc trước thỏa thuận với anh, tôi sẽ tăng lên gấp đôi.

Câu nói này khiến cho Cao Bằng cùng Lưu Yến giật mình.

Lâm Ngọc chưa bao giờ nói lời "Không có lý trí" như vậy, cuối cùng là tin tức tốt gì !

- Chuyện này thì xin cảm ơn !

Đông Tử vui vẻ.

Có thêm tiền, hắn tất nhiên cao hứng.

Lâm Ngọc đem giấy tờ này giao cho Cao Bằng, Lưu Yến để họ xem qua.

Hai người đại khái nhìn lướt qua, không nhịn được rung động, đồng thời vừa mừng vừa sợ.

Chỗ giấy tờ này sẽ khiến cho bọn họ bớt được rất nhiều công sức.

Chỉ từ điểm này, đúng là nên cho tên thám tử thêm tiền.

- Lượng công việc ít nên các cậu phải nắm chặt thời gian, tuyệt đối không thể tụt lại phía sau bọn họ!

Lâm Ngọc nhắc nhở.

Cao Bằng, Lưu Yến lập tức gật đầu.

Đông Tử lại cười,

- Tôi mặc dù không biết rõ mấy người nắm chặt thời gian làm gì, nhưng muốn khuyên mấy người một chút —— không cần nóng vội.

- Có ý gì?

Lâm Ngọc khẽ giật mình.

Đông Tử hướng về phía giấy tờ chép miệng, được hắn ra hiệu Lâm Ngọc lại tìm ra một phần tài liệu đã chuẩn bị tốt, không ngờ là bản nháp báo cáo cho Bộ Sự vụ, bên trên định ra thời gian là hai ngày sau gửi đi!

Đôi mắt Lâm Ngọc hiện lên dị sắc.

Nếu như trước đó một ngày, báo cáo của bọn hắn được gửi đi thì không phải là vừa đúng lúc sao!

Đông Tử thấy vẻ mặt của Lâm Ngọc, trong đầu lại hiện ra khung cảnh lúc ấy Lâm Vi Vi hỏi Bạch Tiểu Thăng,

- Chúng ta cho bọn hắn một cái thời gian giả sao, sau đó lại báo cáo trước?

Đông Tử nhớ rõ nụ cười, còn có câu trả lời vào lúc đó của Bạch Tiểu Thăng.

- Thời gian này là thật, đúng ngày đó chúng ta sẽ gửi báo cáo lên!

- Không chỉ thời gian là thật, nội dung trên tờ giấy đến chín phần đều là sự thật, giả chỉ có hai ba câu.

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng hiện lên nụ cười quỷ quyệt.

Hiện giờ Đông Tử vẫn không nghĩ ra được.

- Vị Bạch tiên sinh này, cuối cùng đã sắp đặt ván cục kinh khủng đến cỡ nào.

_________

Chú Thích:

Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận