Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1474: Người này vô dụng như vậy! (2)

Ngày thứ hai.

Bạch Tiểu Thăng theo thường lệ, sớm rời giường, tận dụng thời gian ăn điểm tâm, lướt qua hành trình, nghe một chút tiến độ, tin vắn.

Đây đã thành thói quen, mang ý nghĩa một ngày bận rộn nữa lại đến.

Ăn điểm tâm xong, bọn họ ra ngoài, đón một chiếc xe, thẳng đến Học Viện Y Haru.

Phải mất hơn một giờ để đi xe, gần 10 giờ sáng, ba người Bạch Tiểu Thăng cuối cùng đã đến Học Viện Y Haru.

Sau khi xuống xe, ba người nhìn về phía cửa lớn Học Viện, ngấm ngầm gật đầu.

Cách cửa trang trọng và nghệ thuật, lộ ra dấu tích của lịch sử, xem ra cực kỳ bất phàm.

Bọn họ theo lời Rhine nói, tiến vào Học Viện Y, đi thẳng đến cuối đường, cuối cùng cũng tìm được toà nhà thí nghiệm, bên đó là một khu vực độc lập, bảo an nghiêm ngặt, ra vào cần phải điền thông tin và cần người tiếp nhận.

Bọn họ vừa đi qua, đối diện liền có người đi tới.

Đó là một cô gái eo thon, chân dài, rất ưa nhìn, tùy ý vén mái tóc lên và chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng mà thôi.

- Ba người có phải là Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không?

Đối phương trực tiếp hỏi, giọng nói rất êm tai, chỉ là đọc tên có chút khó khăn, do phát âm tên tiếng Hán.

Cô nói đến cái tên nào, đều nhìn về người đó.

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, hỏi:

- Cô là?

- Tôi là Grace, một thành viên của đội Rhine.

Grace trả lời nhanh chóng, thuận tiện hai mắt dò xét Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có mấy phần kỹ lưỡng cùng hiếu kỳ.

Người Châu Á trẻ tuổi này, là người đầu tư mà Rhine nói sao, thật sự quá trẻ.

Sâu trong ánh mắt của Grace hiện rõ sự hoài nghi về Bạch Tiểu Thăng, nhưng nàng cũng không nói ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng còn ngỡ vì hằn nghĩa rằng Rhine sẽ là người đón mình.

Rhine đã miêu tả qua về bề ngoài của ba người, cho nên Grace này mới có thể “tưởng tượng”, nhận ra rõ ràng mỗi người.

- Rhine không tới sao? Gia hỏa này thật biết sai khiến người khác nha.

Lâm Vi Vi nhìn Grace cười một tiếng, có chút trêu ghẹo.

Grace liếc nhìn Lâm Vi Vi, không nói gì.

Rõ ràng “trò cười” này đối với nàng một chút cũng không vui.

Lâm Vi Vi lập tức có chút xấu hổ.

Xem ra vị tiểu thư Grace này, là loại người có ý tứ.

- Nơi này tôi đã xử lý xong rồi, các người hãy đi theo tôi.

Vừa nói Grace vừa nhìn người gác cổng gật đầu.

Sau đó cô nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Vốn là Rhine muốn tự mình tiếp mọi người. Thế nhưng chúng tôi gặp chút chuyện… nói đúng hơn là, phiền phức.

Grace trông khá nghiêm túc khiến Bạch Tiểu Thăng cũng phần nào căng thẳng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau.

. . .

Trước quảng trường trong tòa nhà thí nghiệm, ở đây cấm người không phận sự đi vào, cho nên rất ít người, có thể nhìn thấy những nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng, dáng vẻ ai cũng vội vàng.

Từ cách ăn mặc đến ngoại hình, ba người Bạch Tiểu Thăng mặc trang phục bình thường, ở chỗ này dễ nhận thấy nhất.

Bọn họ không có thời gian quan tâm ánh mắt của người khác, bước đi theo sát Grace.

Grace đi rất nhanh, nhanh như cuộc đua đi bộ.

Xem ra cô ấy đang rất vội.

Bạch Tiểu Thăng có hỏi thăm qua, Rhine bọn họ rốt cục đã gặp phải rắc rối gì.

Grace cũng không nói rõ ràng, chỉ nói rằng trường đã cử đại diện thông báo rằng họ sẽ phải lấy lại thiết bị và cần sử dụng phòng thí nghiệm.

Đó là quyết định bất ngờ vào sáng nay.

Rhine đang cùng đại diện phía nhà trường tranh luận, không biết tình hình bây giờ thế nào.

- Tình huống xấu nhất là, bọn họ sẽ bắt chúng tôi nội trong 24 giờ phải rời đi.

Thần sắc Grace lộ rõ vẻ nôn nóng, tốc độ của Bạch Tiểu Thăng cũng nhanh hơn hẳn để đi theo Grace.

Grace vừa đi vừa vội vàng nói:

- Nếu như vậy, chúng tôi phải ngừng tất cả các thí nghiệm đang làm. Đó không phải là điều tồi tệ nhất! Việc vận chuyển vật mẫu phải cần có các phương tiện cực kỳ chuyên nghiệp. Toàn bộ thành phố Haru chỉ có nơi này có nhưng bọn họ không chịu cung cấp cho chúng tôi. Quan trọng hơn, chúng tôi còn cần dụng cụ, phòng thí nghiệm để chứa các thành phẩm, bán thành phẩm. Phòng thí nghiệm và thiết bị đủ điều kiện không có thành phố lân cận nào có.

Grace thậm chí tức giận, thấp giọng mắng một câu:

- Đáng chết! Đây rõ ràng là muốn chơi chết chúng tôi mà! Khốn nạn!

Bạch Tiểu Thăng hơi chau mày, không nói một lời.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở phía sau cũng nghe được rõ ràng, hai người liếc nhìn nhau.

Ngày hôm qua họ cũng đã nhắc đến trường hợp này, hôm nay liền ứng nghiệm.

Học Viện Y Haru làm như thế, mục đích chắc chắn là buộc Rhine phải khuất phục người hoặc thế lực nào đó.

Có phải người đứng sau việc này, là nhà đầu tư mà Tony nói hôm qua?

Đối phương lai lịch như thế nào lại có thể khiến Học Viện Y Haru động đến Rhine như vậy.

Xem ra không đơn giản.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, anh là người mà Rhine xem trọng, chuyện này xem ra ở phía sau có người dở trò, anh cảm thấy nên làm gì? Có phải sẽ đi nói chuyện với đại diện của phía trường?

Grace vừa đi vừa nói với Bạch Tiểu Thăng.

Mặc dù cô không tin Bạch Tiểu Thăng vì hắn còn quá trẻ, có chút kinh thường năng lực của người này, nhưng người này do Rhine tìm đến và nói rằng rất đáng tin cậy.

Cô cũng ôm một chút hi vọng, mong Bạch Tiểu Thăng có thể cùng đại diện phía nhà trường đàm phán, có thể giúp bọn họ một chút.

- Học Viện này đã có người đứng sau thuyết phục để đối phó với nhóm của cô, sợ là tôi có đi cũng vô dụng thôi.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp trả lời.

Grace nghe xong khẽ nhíu mày, sự tin cậy đối với Bạch Tiểu Thăng có chút giảm xuống.

- Vậy anh có biện pháp nào để chúng tôi ở lại không?

Bạch Tiểu Thăng căn bản không nghĩ, trực tiếp lắc đầu:

- Tôi không có.

Grace càng tỏ ra thất vọng, không lên tiếng nữa.

Bạch Tiểu Thăng bước chậm lại:

- Tôi vội vã như vậy cũng vô dụng, Grace tiểu thư đang vội, xin mời đi trước.

Grace liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, mặt không biểu cảm gật đầu, bước nhanh hơn.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, không hiểu tại sao hắn lại để mọi người đi trước.

- Hai người đi trước đi, tôi sẽ theo sau.

Bạch Tiểu Thăng bước chậm dần, lấy điện thoại di động ra.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh gật đầu, tăng tốc độ.

Sau khi Grace đi trước một khoảng, cô thì thầm, giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng.

- Lão đại Rhine trước đây tầm nhìn vô cùng sắc bén, làm sao lần này lại nhìn nhầm người như vậy chứ! Người này vô dụng như vậy, thật khiến người khác thất vọng mà.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo Grace vào một tòa nhà thí nghiệm, đi thẳng vào trong thang máy.

Di động của Grace cứ rung lên không ngừng, có tin nhắn gì đó được gửi đến. Cô lấy điện thoại ra xem xong thì mày liền nhăn lại, sắc mặt cũng càng thêm khó coi mấy phần.

- Có chuyện gì xảy ra sao tiểu thư Grace?

Lâm Vi Vi nhìn thấy vẻ mặt của Grace thay đổi như vậy nên nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.

Sắc mặt Grace có vài phần nôn nóng, nhưng mà xuất phát từ lễ phép, nàng vẫn nói trả lời cô gái nhỏ hơn mình mấy tuổi vài lời:

- Là do đồng nghiệp của tôi gửi đến... Tình hình ở bên đó không mấy tốt đẹp!

Chuyện càng kỹ càng tỉ mỉ hơn thì Grace hoàn toàn không nhắc đến.

Nhưng mà Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, cũng đều có thể đoán được đại khái chuyện gì xảy ra, chắc chắn là tình hình bên Rhino đàm phán với bên đại diện trường học không được khả quan mấy.

Thang máy vừa đến, Grace là người đầu tiên vội vàng đi vào, sau đó bấm nút chọn tầng trệt.

Vẻ vội vàng trên mặt của nàng càng lúc càng không thể che giấu được nữa.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đi theo sau vào trong thang máy.

Ngoài họ ra thì còn có một số người khác cũng vào theo, cũng muốn đi xuống một tầng nào đó.

- Xin chờ một lát, bạn của tôi lập tức sẽ đến đây ngay.

Lâm Vi Vi giương giọng nói, chủ yếu là muốn nói cho những người khác biết.

Đằng xa kia, Bạch Tiểu Thăng còn đang cúi đầu nhìn di động, từ từ chậm rãi đi đến.

Grace nhìn ra ngoài, hắn đi chậm như vậy thực sự làm cho người ta sốt ruột mà.

- Hắn đi quá chậm rồi, chúng ta cứ đi trước đi thôi! Hơn nữa chỗ này cũng còn có người khác nữa kìa!

Grace cau mày, ánh mắt cũng có chút lạnh lẽo, không nói nhiều thêm nữa, trực tiếp nhấn nút đi xuống.

Lâm Vi Vi không ngờ người vội vã đóng cửa lại là Grace cho nên không kịp ngăn cản gì hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại bắt đầu đi xuống dưới.

Nhưng mà nhìn thấy Grace đang có vẻ phiền muộn hơn nữa việc cũng đã xảy ra rồi nên Lâm Vi Vi cũng chỉ đành thở dài mà thôi.

Cũng may là Bạch Tiểu Thăng cũng biết chỗ ở của đám Rhino dưới tầng trệt cho nên chắc cũng sẽ không đi lạc đâu.

Thang máy di chuyển nhanh chóng xuống dưới, Grace cúi đầu không nói tiếng nào, nhìn di động không chớp mắt.

Thang máy dừng lại, cửa vừa mới mở ra thì cô là người đầu tiên lao ra ngoài.

Nhóm người của Rhino đều là người cùng chung chí hướng, cũng đã tốn rất nhiều năm tâm huyết, mắt thấy rốt cuộc sắp đạt được thành quả lại gặp phải phiền phức như vậy. Thực ra nếu đổi thành ai đi nữa thì sợ là cũng rất khó tiếp thu được, tâm tình buồn bực vội vàng như vậy cũng có thể hiểu được.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh quay mặt nhìn nhau, cũng nâng chân đi theo qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận