Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1092: Khẩu khí thật lớn



Nhìn thấy sự xuất hiện ngoài ý muốn của Bạch Tiểu Thăng, Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch đều cảm thấy kinh ngạc, sau đó trong mắt toát ra sự vui mừng to lớn.

Sau đó, hai người như chưa tin vào sự thật liền liếc mắt nhìn nhau.

Thời điểm ánh mắt của bọn họ nhìn về phía nhau đều lộ ra vẻ kinh dị.

Bạch Tiểu Thăng nói "Hai vị bạn cũ của tôi", tự nhiên chính là hai người bọn họ.

Sau khi hai người Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch cùng xác nhận với nhau thông qua ánh mắt của đối phương, thì ngay lập tức như bừng tỉnh đại ngộ, hai miệng một lời đồng thời lên tiếng.

- Nguyên lai người mà ngươi nói chính là hắn.

Mới vừa rồi, hai người bọn họ còn thảo luận với nhau về người bạn của mình, không nghĩ tới, căn bản là đang nói về cùng một người.

Ngoài ý muốn, quả thật là ngoài ý muốn.

Đứng cách đó không xa, Lý Thi Nguyệt kinh ngạc nhìn hành động của hai người Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch, càng dùng nhiều thời gian hơn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng bên kia.

Nàng có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người này, không phải là người được Thượng Tổng mời đến hỗ trợ sao?

Vậy mà tại sao, Thượng Tổng khi nhìn thấy người này, lại có biểu hiện đặc biệt kinh hỉ như vậy đây.

Còn nữa, tựa hồ như Triệu tiểu thư cũng nhận thức hắn, khi gặp được cũng có thái độ kinh hỉ khác thường. . .

Dưới cái nhìn của Lý Thi Nguyệt thì hai vị đại nhân Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch này, mấy ngày nay lúc nào cũng mặt ủ mày chau, lo lắng suy nghĩ đủ điều, coi như cười cũng không có nhiều bộ dáng giống cười cho lắm, trong lúc cười lại lộ ra vẻ lo nghĩ.

Nhưng mà tại thời khắc này, nụ cười của bọn họ lại khoan khoái hơn, dĩ nhiên lại có cảm giác nhẹ nhàng trong phút chốc.

Lý Thi Nguyệt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, khuôn mặt đăm chiêu biểu thị sự khó hiểu.

Người này cuối cùng có lai lịch như thế nào?

Lý Thi Nguyệt dò xét trên dưới trái phải Bạch Tiểu Thăng một phen, đều không cảm thấy hắn có cái ma lực siêu phàm gì.

Ngoại trừ khoảnh khắc hắn đứng ra trách mắng hai người Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành, quả thực lúc ấy trông hắn có điểm bá khí cùng chút đẹp trai. . .

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng có chút cảm thấy ngạc nhiên nhìn hai người Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch.

Chuyện bọn họ hiếu kỳ chính là, nguyên lai ở nơi này lại có hai người quen của Bạch Tiểu Thăng.

. . .

Sau khi chào hỏi lẫn nhau xong, hai người Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch vô cùng nhiệt tình, nghênh tiếp Bạch Tiểu Thăng vào trong nhà hàng Ẩm Nguyệt Lâu.

Mọi người cùng nhau tiến vào khu vực bên trong nhà hàng.

- Nơi này được bố trí quả thực không tệ nha.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng một mực lưu ý cách bố trí hai bên đường, nhịn không được tán thưởng một câu.

Thượng Văn Thư cười khổ tỏ vẻ bất đắc dĩ.

- Còn không phải là kẻ càng có nhiều tiền, thì càng nhiều yêu thích và coi trọng hơn sao. Vị thiếu gia của Trương gia này, quả thật coi bản thân mình như là một vị thiếu gia thời đại phong kiến xa xưa. Cậu nhìn xung một chút đi, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, lại cần coi trọng đầy đủ cầm kỳ thư họa thơ ca nhảy múa. Cậu chắc hẳn chưa có thấy, hắn đưa cho chúng ta bên này một bản danh sách, bên trên liệt kê một loạt các chủng loại nguyên liệu thực phẩm, ngay cả địa điểm cung cấp các nguyên liệu nấu ăn đấy cũng được liệt kê rõ ràng không sót. Thượng Tổng cố gắng một điểm trong đó thôi cũng không dám phạm sai lầm, tranh thủ thời gian tới đây sắp xếp bố trí. Cũng coi như thật sự tận tâm.

Triệu Thiên Trạch thì vui cười kéo cánh tay của Bạch Tiểu Thăng, chậm rãi mà đi, lơ đễnh nói.

Triệu Thiên Trạch cũng không quên chế nhạo Thượng Văn Thư một phen.

- Thư ký của người ta cũng đã nói rồi, nếu như chúng ta bên này chưa chuẩn bị xong tất cả như trong danh sách, vậy thì ngày khác lại bàn.

Thượng Văn Thư cười khổ, nói một tiếng.

- Ngày khác? Có thể tôi trụ không nổi a. Tôi có thể làm thế nào nữa đây, bản thân tôi cũng rất tuyệt vọng a.

Thượng Văn Thư thể hiện một bộ dáng phiền muộn cảm thán nói.

Một câu nói này, chọc cho Triệu Thiên Trạch cười ra tiếng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cười không nói, đưa mắt thưởng thức cảnh trí xung quanh.

Phong cách của Ẩm Nguyệt Lâu chính là kiểu nhà hàng Trung Quốc thời xưa, với bầu không khí trang trọng hoài cổ, mọi chi tiết đều rất sang trọng lâu đời.

Những chi tiết trang trí bên trên, lại dùng thủ pháp xảo diệu che giấu đi những nhân tố hiện đại, lại không có chút cảm giác ngột ngạt kiềm chế nào.

Cách lấy sáng cũng rất tốt.

Nơi này vốn dĩ cũng không tệ, lại thêm sự bố trí tận tâm của chủ nhân, thì càng không bình thường.

Một đường đi tới, hai bên đường bày biện bốn chiếc lư hương bằng đồng, phía trên nắp đậy tinh xảo đang có làn khói thơm nhẹ nhàng phiêu đãng trôi, những tia khói nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh.

Hương thơm kia nhàn nhạt tung bay giữa trời, không phải giống như hương thơm gay gắt nức mũi, mà hương thơm vô cùng thanh nhã giống như có như không, có tác dụng thanh lọc cơ thể, tỉnh táo, nâng cao tinh thần.

Ngoài ra, còn có một chậu hoa màu trắng bên trên trồng nhiều hoa cỏ tô điểm thêm, hương hoa, hương thơm đồ ăn nhàn nhạt làm nổi bật, phi thường có ý cảnh.

Tất cả những cái bàn dư thừa bên trong sảnh tiệc đều được rút ra hết, chỉ để lại một cái bàn dài ở giữa, có chút phong cách phương tây, bên trên trưng bày dụng cụ bằng sứ màu xanh, còn có nguyên bộ trà cụ nghệ thuật.

Ở trong góc, có một vài vị mỹ nữ ăn mặc phong cách cổ trang đang bận rộn với công việc của mình, có người đang điều chỉnh thử cây đàn cổ, chắc hẳn là chuẩn bị cho màn âm nhạc cho buổi tiệc trưa nay.

Ngoài ra, còn rất nhiều các chi tiết nhỏ khác, đều được bố trí tỉ mỉ, lộ ra sự chú ý cẩn trọng.

- Ừm không tệ, tôi quả thật rất muốn gặp vị thiếu gia của Trương gia kia một chút. Người tinh tế như thế, có phẩm vị như thế, có tính cách truy cầu sinh hoạt chất lượng như thế, quả thật là không có nhiều đâu.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lý Thi Nguyệt đi theo ở phía sau, nhịn không được âm thầm liếc mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Sao, ngươi còn thưởng thức hắn sao?

Người ta là đại thiếu gia của danh gia vọng tộc, ngươi thì tính là cái gì?

Đương nhiên, lời nói này của Lý Thi Nguyệt, nhiều lắm cũng là lời oán thầm, nàng không dám nói ra miệng.

Đi tới bên cạnh bàn dài, mọi người tự kéo cho mình cái ghế ngồi xuống.

Hai người Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch đều biết Bạch Tiểu Thăng là người không có câu nệ tiểu tiết, không ngại ngồi cùng bàn với trợ lý thư ký, vì vậy bọn họ cũng không có coi trọng.

Lý Thi Nguyệt thấy Thượng Tổng ra hiệu cho bản thân mình ngồi xuống, quả thật cũng không khách khí ngồi kề bên.

Chỉ có điều ngay cả bản thân mình cũng có thể ngồi xuống một vị trí trong bàn, khiến cho suy nghĩ của nàng về thân phận của Bạch Tiểu Thăng sinh ra nghi hoặc không nhỏ.

Thân phận và địa vị của người này, tựa hồ không có cao cấp như mình đã nghĩ.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Tiểu Thăng cũng không có vòng vo tam quốc mà vào thẳng chủ đề chính.

Dù sao, thời điểm hiện tại cũng không phải dành để hàn huyên.

- Thượng lão ca, vốn dĩ tôi chỉ đi ngang qua Cao Vân mà thôi, nhưng nhất thời hứng khởi, muốn tìm anh uống trà đàm đạo một chút, không nghĩ tới anh ở bên này lại bận rộn như vậy, chuyện như thế nào, anh nói tôi nghe một chút tôi đến giúp anh giải quyết?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Tiện đường ghé qua, không phải chuyên đến để giúp đỡ sao?

Lý Thi Nguyệt thầm nói.

Còn nữa, người trẻ tuổi này sao lại không có lễ phép như thế, đối với Thượng Tổng lại dám gọi thẳng là lão ca, quả thật là lỗ mãng.

Phải biết rằng Thượng Tổng hiện tại chính là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Địa vị tôn sùng.

Suy nghĩ này của Lý Thi Nguyệt ngay cả Thượng Văn Thư cũng không biết.

- Đâu chỉ là bận rộn thôi đâu, phải nói là sứt đầu mẻ trán mới đúng a.

Hắn than nhẹ một tiếng, cười khổ nói.

- Tình huống bên này tôi từ viên thư ký của anh cũng hiểu sơ qua, quả thật có một chút khó giải quyết.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Nói là có chút khó giải quyết, nhưng ngay cả dáng vẻ biểu lộ sự khó giải quyết đều không có, lời nói lại càng nhẹ nhàng như mây gió.

Không hổ là người từng trải qua hoàn cảnh quan trọng to lớn.

Trong lòng hai người Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch thầm nói.

Bọn họ đều biết, thời gian trước đây Bạch Tiểu Thăng có tham gia vào vụ án điều tra đối với hai anh em họ Trần.

Trong vụ án đó thì Trần Cửu Thiên cũng chính là người phụ trách khu vực.

Bạch Tiểu Thăng cũng là người đã trải qua nhiều chuyện kinh đào hãi lãng, đối mặt với tình huống bên này, xưng là chỉ có chút khó giải quyết, cũng không phải cuồng ngôn.

Trong lòng Lý Thi Nguyệt có chút bất mãn, âm thầm nhíu mày.

Nàng đương nhiên không biết những chiến tích huy hoàng kia của Bạch Tiểu Thăng, dưới cái nhìn của nàng, thì thấy Bạch Tiểu Thăng coi sự việc này không liên quan gì đến mình, vì vậy không có thái độ khẩn trương, dốc lòng dốc sức.

Kỳ thực, bất luận là Thượng Văn Thư, Triệu Thiên Trạch hay là Lý Thi Nguyệt, suy nghĩ của bọn họ toàn bộ đều sai.

Chỉ có Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh biết rõ, Bạch Tiểu Thăng xem tình huống bên này quả thật chỉ có một chút vướng tay vướng chân mà thôi.

Dù sao, hắn cũng là đại sự vụ quan.

Thực ra theo lẽ thường, đại sự vụ quan cũng không thể tham gia vào những sự việc cụ thể tại địa phương, chỉ có điều hiện tại giai đoạn này tình huống hơi đặc biệt một chút.

Khu vực mà những người phụ trách ra ngoài để điều tra thực tế, thì tất cả mọi việc đều quy về sự điều hành của Bộ Sự Vụ.

Bởi như vậy, nếu như có công việc cần xử lý đặc thù, thì vị Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan này quả thật có thể tham gia vào sự vụ cụ thể ở địa phương.

Cùng lắm thì sẽ phải giải trình nhiều hơn một chút về quy trình, báo cáo cho Hạ lão, chắc hẳn lão nhân gia ngài cũng sẽ đồng ý.

- Tiểu Thăng, kỳ thực chúng ta cũng đã trò chuyện qua với nhau, muốn tìm cậu đến hỗ trợ. Thế nhưng mà Thượng Tổng cảm thấy chuyện ở nơi này nước quá sâu, hơn nữa lại cuồn cuộn sóng ngầm, nếu như để cậu tới đây thì quá mức nguy hiểm. Dù sao, cậu chính là sự vụ quan kiểu mới mặc dù có chút đặc quyền, thế nhưng cũng khó đảm bảo, đối thủ quá mạnh mẽ.

Triệu Thiên Trạch nhịn không được nói.

Thượng Văn Thư cũng gật đầu đồng ý.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe vậy thì ngạc nhiên, liếc nhìn nhau.

Hai người Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch này lại không biết chuyện Bạch Tiểu Thăng đã thăng cấp lên làm đại sự vụ quan rồi sao?

Thông tin của bọn họ không biết đã lạc hậu bao nhiêu rồi?

- Lời nói cũng không thể nói như vậy.

Bạch Tiểu Thăng chỉ là cười cười, cũng không có giải thích, nhẹ nhàng nói.

- Về tư, chúng ta là bạn tốt của nhau. Bạn bè gặp nạn, tôi có thể không giúp chút sức sao? Nếu thời điểm tôi cần trợ giúp, lão ca cũng là dốc sức mà làm đó thôi.

- Về công, nếu tôi còn ở tổng bộ một ngày, thì không thể ngồi yên xem công ty của tập đoàn bị người khác khi nhục.

- Tôi cũng có nghe qua Trương gia kia, hành động rất cường thế, chỉ có điều ở trong mắt tôi, quả thật chẳng có gì ghê gớm.

Ngữ khí của Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt không xem trọng đối thủ.

Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch khẽ giật mình, lập tức trở nên vui vẻ hẳn.

Bạch Tiểu Thăng có thể nói như thế, một phần khiến cho bọn hắn cảm động, phần nữa Bạch Tiểu Thăng lại dám nói như thế, nhất định là có chỗ ỷ vào.

Có lẽ hắn có thể đối thoại với Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, báo cáo hết tình huống bên này.

Hai người âm thầm mong đợi.

Tên gia hỏa này lại ăn nói lung tung, quả nhiên là có bệnh. Vậy mà mấy người Thượng Tổng lại có thể tin là thật sao?

Lý Thi Nguyệt ngồi một bên lại khó chịu nhăn hai hàng lông mày lại, mệt mỏi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói xong, thì có một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

Sau đó, là một âm thanh giận dữ của phụ nữ vang lên.

- Ngươi nói Trương gia của chúng ta chẳng có gì ghê gớm sao?

- Khẩu khí thật lớn.

Mấy người Thượng Văn Thư giật mình, vội vàng nhìn lại.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên ngước mắt nhìn.

Vương Ánh Tuyết nhanh chân mà đến, mặt mũi tràn đầy lửa giận, ngón tay chỉ thẳng mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Ngươi thì tính là cái thứ gì. Dám khinh nhờn Trương gia của chúng ta.

- Ta nhìn ngươi quả thật là cái thứ không biết chữ sống chết viết thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận