Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 702: Tru tâm mới là ác nhất



Những bình hoa được trưng bày trong nhà Trần Cửu Tranh đều là đồ được đặc chế nên rất chắc chắn. Thậm chí dùng gậy nện cũng không vỡ, đẩy cũng không nhất định sẽ đổ nát.

Đồ vật chắc chắn như vậy mà lại bị Bạch Tiểu Thăng dùng một quyền đánh nát!

Đây quả thực là một chuyện đáng sợ.

Không thể tưởng tượng nổi!

Thế này còn là người sao, đây là máy móc hình người thì đúng hơn!

Rất khó tưởng tượng được, nếu một quyền này mà đánh vào trên người. . .

Trần Trường Lạc không nhịn được run rẩy.

Bên cạnh hắn, Tống Yên Nhiên cũng không thể tin nổi, đôi mắt hạnh trừng tròn xoe nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng.

Chuyện này thật là nhân loại có thể làm được sao!

Triệu Thiên Trạch cũng đưa tay che miệng, không thể phát ra tiếng nào.

Nhưng mà trong ánh mắt của nàng lại bắn ra dị sắc.

Bạch Tiểu Thăng uy vũ hùng tráng, một quyền khủng bố vừa rồi làm cho nàng có cảm giác giống như đang được nhìn anh hùng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn Trần Trường Lạc,

- Anh cho rằng vừa rồi không động thủ là tôi đã gặp may mắn sao, nhưng tôi lại cảm thấy người may mắn là anh mới đúng!

- Trần tiên sinh có chỗ không biết, Trung Kinh có một cái Doãn Gia, con trai nhà đó từng bắt cóc nữ trợ lý để uy hiếp tôi. Bạch mỗ thống hận nhất là những hành động ti tiện lấy bạn bè người thân ra uy hiếp. Vi thế, tôi đã đơn độc đến, hắn ta chuẩn bị cho tôi hai mươi người, mỗi một người đều là cao thủ hắc quyền của Trung Kinh!

- Kết quả thế nào thì tôi cũng có thể nói cho anh, những quyền thủ kia có hơn một nửa phải tiến vào bệnh viện!

- Mà đứa con trai kia của Doãn Gia bị cha hắn đánh cho gãy chân.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi,

- Trần tiên sinh chắc sẽ nghĩ, cha hắn đã ra tay quá độc ác phải không. Nhưng tôi lại cho rằng, cha hắn rất thông minh.

- Nếu như để tôi xuất thủ thì không chỉ là gãy một cái chân đơn giản như vậy đâu!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Từ đầu đến cuối, hắn rất bình tĩnh tự thuật lại chuyện này.

Không phải là diễu võ giương oai, cũng không phải là phô trương thanh thế, mà là sự chân thành khi tự thuật một lại một sự thật.

Nếu có người dùng vũ lực với hắn, hoặc với bạn bè người thân thì hắn sẽ không chút khách khí mà đánh trả một cách hung tàn.

Trên trán của Trần Trường Lạc thấm ra từng hạt mồ hôi hột lớn như hạt đậu, hắn chỉ cảm thấy yết hầu phát khô, không nhịn được phải nuốt nước bọt.

- Tôi nói những thứ này cũng không có ý tứ gì khác. Chỉ là đề tỉnh anh một câu, nếu như anh sử dụng bạo lực thì tôi sẽ chơi đến cùng!

Bạch Tiểu Thăng nói xong liền cất bước tiến lên, thuận miệng nói,

- Thiên Trạch, chúng ta đi!

- Được!

Triệu Thiên Trạch rất khéo léo lên tiếng, còn nhu thuận hơn so với một tiểu nha hoàn.

Trần Trường Lạc, Tống Yên Nhiên trơ mắt nhìn bọn họ đi qua người mình, Trần Trường Lạc không khống chế được phải lui lại, còn kém thẳng người nép vào tường.

Trong mắt của hắn tràn đầy kinh hãi cùng hoảng sợ.

Người đàn ông này thật là đáng sợ!

May mắn chính mình lúc ấy bị cản lại, không có động thủ, nếu không. . .

Hai mắt Trần Trường Lạc liếc qua đống mảnh vỡ đồ sứ kia!

Vẻ mặt của Tống Yên Nhiên đầy vẻ phức tạp, nhìn theo Bạch Tiểu Thăng và Triệu Thiên Trạch rời đi.

Triệu Thiên Trạch thậm chí còn không có liếc nhìn nàng một cái.

- Người đàn ông này thật bạo lực, như thế thì làm sao xứng với Thiên Trạch chứ.

Tống Yên Nhiên nói thầm.

Nàng chỉ bị hù dọa nhất thời, khi tỉnh lại thì liền cho rằng Bạch Tiểu Thăng chỉ là một người thô bỉ, nhưng lại quên vừa rồi lúc Trần Trường Lạc diễu võ giương oai thì nàng còn thấy rất đẹp trai.

Đưa mắt nhìn theo Bạch Tiểu Thăng bọn họ đi xa, Trần Trường Lạc miễn cưỡng cười một tiếng, nói với Tống Yên Nhiên,

- Yên Nhiên, chúng ta cũng. . . Đi qua thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi. . .

Sức lực của hắn rõ ràng không đủ, đã sinh lòng thoái ý đối với Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Trần, chúng ta cứ buông tha Bạch Tiểu Thăng như vậy sao!

Tống Yên Nhiên bỗng nhiên mở miệng.

Một tiếng anh Trần này, Trần Trường Lạc vẫn là lần đầu tiên nghe được.

Hắn lập tức giật mình nói,

- Em gọi anh, gọi anh là gì!

Tống Yên Nhiên phớt lờ sự kinh ngạc của Trần Trường Lạc, tiếp tục nói,

- Tên Bạch Tiểu Thăng kia, ngoại trừ có chút vũ lực thì còn có cái gì chứ! Chúng ta không thể cứ buông tha hắn như thế!

- Đúng vậy!

Nghe Tống Yên Nhiên đổi giọng, cả người Trần Trường Lạc cũng lên tinh thần, sự sợ hãi bị quét sạch sành sanh.

- Bây giờ là thời đại nào rồi, người có thân phận như chúng ta thì sao có thể giống người như hắn, hơi một tí là chém chém giết giết. Vũ lực cũng không thể giải quyết được tất cả!

Trần Trường Lạc lần này vứt bỏ vũ luận, lời nói đầy khẳng khái phân trần, hiển nhiên đã quên bản thân vừa rồi đã uy hiếp Bạch Tiểu Thăng thế nào.

Tống Yên Nhiên gật đầu.

- Cho nên, chờ lát nữa bữa tiệc chính thức bắt đầu, anh phải ở ngay trước toàn bộ tân khách làm cho mọi người thấy, Bạch Tiểu Thăng là một người không tài không học không tu dưỡng, cái gì cũng không phải! Hắn căn bản không xứng ngồi cùng một chỗ với mọi người!

Tống Yên Nhiên nói.

Hai mắt Trần Trường Lạc sáng lên.

Quá tuyệt!

Đàn ông coi trọng nhất là cái gì?

Là mặt mũi!

Trước mặt mọi người để họ Bạch làm trò cười cho thiên hạ, đây mới là sự trả thù tốt nhất!

Giết người tru tâm.

Giết người không phải là ác nhất, tru tâm mới đúng!

- Anh sẽ nghe theo em! Dù sao đây cũng là nhà anh, chuẩn bị cái gì cũng thuận tiện. Em muốn làm sao thì cứ nói đi!

Trần Trường Lạc vỗ bộ ngực nói.

- Tố dưỡng học thức của anh thế nào thì em đều biết, lần này để em an bài cho anh nhé!

Tống Yên Nhiên cười nói.

Cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý không gì mà nàng không biết.

Có nàng ở thì còn sợ Trần Trường Lạc không thể nghiền ép họ Bạch kia trước mặt mọi người sao!

Nếu đấu võ không thành thì liền đấu văn.

- Nếu anh đã không nghe theo khuyến cáo của tôi thì cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn. Bạch Tiểu Thăng, lần này mặt mũi mất hết cũng là do anh tự tìm!

Tống Yên Nhiên hung hăng nói trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng, Triệu Thiên Trạch về đến một phòng khách nhỏ ít người, sau đó tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống.

- Em Bạch, vừa rồi em rất đẹp trai đó, vậy mà lại dùng một quyền đánh vỡ bình sứ khổng lồ như vậy, chị thấy mảnh vỡ kia rất dày, tay của em không bị thương sao?

Triệu Thiên Trạch không nhịn được hỏi.

- Không sao, em có học qua võ công trong vòng mười năm.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Thật sao!

Vẻ mặt Triệu Thiên Trạch đầy rung động.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười.

- Em gạt chị!

Triệu Thiên Trạch đã hiểu, giận cười, sau đó đấm cho Bạch Tiểu Thăng một quyền.

- Đến cuối cùng thì em làm sao mà làm được vậy?

Triệu Thiên Trạch thật muốn biết rõ.

- Nói ra cũng rất phức tạp, phải để ý đến kỹ xảo, lại lợi dụng nguyên lý cộng hưởng, đầu tiên đánh hai cái để nghe hồi âm, hiểu rõ điểm yếu của bình, sau đó dùng một lực đầy đủ là được.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Triệu Thiên Trạch nghi ngờ nhìn hắn.

Cách nói này còn không đáng tin bằng vừa rồi.

Biết rõ nàng không tin nhưng Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cười, sau đó chuyển hướng chủ đề sang trò chuyện về nước hoa, lúc này tinh thần của Triệu Thiên Trạch mới tỉnh táo lại.

Đang trò chuyện thì có người giúp việc đi vào căn phòng khách nhỏ này, cất giọng nói với mọi người,

- Các vị tiên sinh, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, xin dời bước sân bãi!

Cuối cùng sắp bắt đầu rồi sao!

Bạch Tiểu Thăng, Triệu Thiên Trạch đứng người dậy theo đám người ra ngoài.

- Ồ, em Bạch, em nhìn xem kìa!

Đi theo đám người đến, Triệu Thiên Trạch bỗng nhiên chỉ về phía trước, sau đó la lên.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo phía nàng chỉ liền thấy phía trước có một người nước ngoài mặc áo đuôi tôm, nhưng chỉ nhoáng một chút liền biến mất tại chỗ ngoặt phía trước.

- Gaidar! Hắn là Gaidar!

Vẻ mặt của Triệu Thiên Trạch có mấy phần kích động,

- Đó là nghệ sĩ đàn dương cầm nước E mà chị thích nhất, không nghĩ tới hắn cũng đến!

Giờ phút này, tại một góc nào đó.

Trần Trường Lạc vội vàng tới gặp Tống Yên Nhiên, hưng phấn báo cáo,

- Yên tâm đi, toàn bộ đã an bài xong! Cũng đã chào hỏi qua với Gaidar tiên sinh rồi! Lần này, anh muốn làm cho Bạch Tiểu Thăng mất hết mặt mũi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận