Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 700: Tôi cũng coi cô giống như thế



Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc đàng hoàng trịnh trọng của Tống Yên Nhiên, cảm giác buồn cười không chịu được !

Hắn cũng không biết dùng vẻ mặt như thế nào để đối diện với cô này.

- Cô đặc biệt chạy tới đây chính là muốn nói với tôi, 'Tôi không xứng với cô ấy' ?

Bạch Tiểu Thăng vừa buồn cười vừa giả vờ nghiêm túc lặp lại.

- Không sai, chính vì vậy xin anh đừng làm phiền cô ấy nữa !

Tống Yên Nhiên rất nghiêm túc.

Bạch Tiểu Thăng quả thực không biết nói sao cho tốt, suy đi nghĩ lại một lát bèn cười hỏi ngược lại.

- Cô dựa vào điều gì mà nói tôi dây dưa theo đuổi cô ấy ?

- Chẳng lẽ là cô ấy đang dây dưa theo đuổi anh ? !

Tống Yên Nhiên cười gằn.

- Tại sao lại không thể ?

Bạch Tiểu Thăng hỏi ngược lại.

- Anh dựa vào cái gì?

Tống Yên Nhiên như bị thằng cha này chọc cho ngứa mắt, cố gắng nói ra mấy chữ này.

- Bàn về tài năng tướng mạo, anh so được với Trịnh Thanh Hồng à! Còn về gia thế, tôi đã nghe Thiên Trạch nói, anh từng nói với cô ấy rằng nhà các anh chỉ là gia đình nhỏ bé. Tôi không biết anh làm sao có thể lên chức tổng giám đốc, có thể là nhân tài được tập đoàn đặc cách đề bạt lên. Thế nhưng dù là một tổng giám đốc, không có nghĩa là anh có tư cách đi tiếp cận con gái nhà người ta , đặc biệt là nhà giàu quyền quý, coi như anh làm tổng giám đốc lương một năm đến trăm vạn tệ, cũng không có tư cách nhòm ngó, anh hiểu chưa!

- Cóc ghẻ chính là cóc ghẻ, vĩnh viễn đừng hòng mưu toan ăn thịt thiên nga !

Tống Yên Nhiên giọng tàn nhẫn nói.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng lạnh dần.

- Cô cố ý tới đây, chính là muốn nói với tôi rằng tôi là một con cóc ghẻ ? phải không cô chủ Tống Yên Nhiên !

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng lạnh lẽo, vốn hắn còn định trêu đùa cô ta một lát, nhưng giờ phút này hoàn toàn không còn hứng thú.

- Xin lỗi, tôi không thể tiếp cô được nữa !

Cô gái này, vừa tìm đến đã nói chắc như đinh đóng cột, nói mình là cóc ghẻ đi theo đuổi Triệu Thiên Trạch.

Đây là cô ta nhục mạ mình một cách chẳng chút kiêng nể .

Bạch Tiểu Thăng không có ý định khoan dung cô ta chỉ vì cô ta là con gái.

- Anh biết gì không Bạch Tiểu Thăng !

Tống Yên Nhiên quát lên.

- Tôi và Thiên Trạch là bạn bè bao nhiêu năm cũng là bạn thân bấy nhiêu năm, tôi biết rõ ràng cô ấy xuất sắc như thế nào, cô ấy có thành tựu của ngày hôm nay thật sự không dễ dàng !

- Nhan sắc người con gái nhanh chóng tàn phai, cuộc đời do vậy cũng không dài,một khi có con cái chính là một cuộc đời đã rẽ lối đi mất. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy lầm đường lạc lối, Trịnh Thanh Hồng mới là ứng cử viên tốt nhất để cô ấy gửi gắm trọn đời ! Không phải anh !

- Tôi không ngại nói cho anh biết, con người của tôi không có nhiều bạn bè, cho tới nay mới chỉ có hai người thôi , những người khác không thể lọt vào mắt tôi.

- Hai người bạn này chính là bạn thân của tôi. Một người bởi vì gả về cho một kẻ bình thường, hiện tại trở thành một người phụ nữ cực kỳ thấp hèn, tôi cảm thấy nói chuyện không còn phù hợp. Một người khác tôi tuyệt đối không thể nhìn cô ấy cũng lầm đường lạc lối, vì tôi không hy vọng lại một lần nữa mất đi một người bạn !

- Tôi nói vậy anh Bạch Tiểu Thăng đã hiểu chưa ?!

Tống Yên Nhiên nói một mạch không ngừng nghỉ rồi quát lên.

- Ích kỷ!

Trong miệng Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói ra hai chữ.

- Anh, anh nói cái gì!

Sắc mặt Tống Yên Nhiên biến thành tức giận nói.

- Tôi khuyên cô, hãy đến tìm bác sĩ tâm lý đi.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn Tống Yên Nhiên.

- Có người không quên cha mẹ, có người yêu mến anh em, lần đầu tiên tôi nghe nói có người lưu luyến bạn thân, hơn nữa còn đến mức độ không bình thường. Người bạn kia của cô, không phải do cô ấy thay lòng đổi dạ, mà do cô. Cô mà cứ như thế này rất nhanh cũng sẽ mất đi người bạn duy nhất bây giờ.

- Tống tiểu thư, cô bị bệnh không nhẹ!

Bạch Tiểu Thăng đứng lên

- Cuộc nói chuyện giữa tôi và cô nên chấm dứt ở đây đi!

- Đứng lại, anh vẫn còn muốn theo đuổi Thiên Trạch à!

Tống Yên Nhiên gầm lên.

Khó khăn lắm cô mới có cơ hội gặp họ Bạch này để nói chuyện, không phải muốn nghe anh ta dạy dỗ cô.

- Tôi nói cho cô biết, tôi không có làm phiền Triệu Thiên Trạch, cô ấy tự tìm tôi, cũng không phải tôi khống chế!

Bạch Tiểu Thăng ở trên cao nhìn xuống, nhìn Tống Yên Nhiên

- Tư tưởng cô CAO lắm, cô vốn không biết hạnh phúc là như thế nào!

- Từ tài năng hay bề ngoài của tôi, cũng không tới lượt cô được bình luận.

- Cô có thể cho các cô là con nhà giàu nhưng ở trong mắt tôi chẳng đáng để ý!

- Cô coi tôi nghèo hèn cũng thường thôi, chẳng đến mười năm nữa tôi sẽ quay lại coi cô như thế !

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng phẩy tay áo bỏ đi.

Tống Yên Nhiên tức giận đến run rẩy mà không thể làm sao được đành cắn môi dưới.

Khuôn mặt khi cười xinh đẹp như thế bây giờ thật khó coi.

Đây là lần đầu tiên có người sỉ nhục cô như vậy !

Mà vừa nãy lúc Bạch Tiểu Thăng ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn như mơ hồ lộ ra uy thế của bề trên.

Một giây đó cô bỗng nhiên cảm giác được mình mới là nhỏ bé.

- Không thể, đây là mình ảo giác, hắn chỉ là phóng đại lời nói lên thôi, nhằm dọa dẫm những ai bình thường không hiểu biết !

Tống Yên Nhiên hung hăng nói.

Cuộc nói chuyện này không đến năm phút đồng hồ, đã nhanh chóng kết thúc một cách không vui.

Nhưng mà ảnh hưởng thì không chỉ có hai người bọn họ.

Ngay lúc Bạch Tiểu Thăng tiến vào phòng hút thuốc với Tống Yên Nhiên thì có người nhìn thấy, khoảnh khắc nhấc lên sóng lớn mênh mông.

- Yên Nhiên một mình nói chuyện với một người trẻ tuổi trong phòng hút thuốc?

Khi nghe được tin tức này Triệu Thiên Trạch quả thực không thể tin nổi.

Con người của Tống Yên Nhiên như thế nào Triệu Thiên Trạch hiểu rất rõ.

Đó là một cô gái đối với bản thân tự có sự hạn chế đến mức khó tin, hết thảy thời gian của cô ta đều học tập lễ nghi quý tộc, học tập các ngôn ngữ nước ngoài, học tập các loại tài nghệ, lập mục tiêu trở thành một người giàu sang nổi tiếng, hơn nữa luôn biết chú ý ảnh hưởng của bản thân, chưa bao giờ cùng tiếp xúc quá nhiều với người khác giới.

Đặc biệt là khi Trần Trường Lạc đang ở đây.

- Không thể để Trần Trường Lạc biết, mình mau đi xem xem.

Triệu Thiên Trạch quan tâm đến bạn thân nên vội vã chạy tới.

Sau đó, cô đang đi trên đường bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng của Trần Trường Lạc.

Lúc này thấy sắc mặt Trần Trường Lạc âm trầm, đang đi thật nhanh theo hướng kia.

- Anh ta đã biết rồi sao ?

Triệu Thiên Trạch giật mình.

Nhanh thật!

Cô không biết Trần Trường Lạc vừa mới xuống lầu đã ngay lập tức nghe thấy có người đang bàn tán chuyện này.

Nói thật trùng hợp đến kinh ngạc, người đang bàn tán nghị luận là một trong những người nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi cùng Tống Yên Nhiên vào phòng hút thuốc.

Sau khi nghe được tin này Trần Trường Lạc cực kỳ giận dữ ngay lập tức đi tới đó.

Ban đầu có một đám đông những người theo sau hắn, lúc này bị hắn quát bảo ngưng lại.

Một đám đông người như vậy đi đến đó giống như đi bắt gian, để trong lòng hắn khó chịu.

Kỳ thực việc Tống Yên Nhiên nói chuyện cùng người đàn ông cũng không có vấn đề gì, vấn đề chính là ở hai chữ "Lén lút".

Trốn tránh người khác chẳng phải chuyện gì tốt đẹp!

Trần Trường Lạc này chính một nam tử có tính sở hữu cực cao.

Hắn thì có thể tự do tán tỉnh các cô gái thế nhưng tuyệt không cho phép cô gái mà hắn vừa ý đi nói chuyện một cách lén lút với người đàn ông khác.

Hắn và Tống Yên Nhiên thú thật là hợp nhau, có lẽ trời cao chỉ đùa một chút thôi, lại đồng thời tác hợp hai con người đầu óc có vấn đề với nhau.

Giờ khắc này, Trần Trường Lạc đi đằng trước, đi theo sau ở phía xa là Triệu Thiên Trạch , hai người vừa tới nơi liền nhìn thấy một người đàn ông tuổi còn trẻ đi ra, theo sát là Tống Yên Nhiên, bộ mặt Tống Yên Nhiên đang phẫn nộ, còn lớn tiếng nói gì đó.

- Chàng trai kia là ai ?!

Trần Trường Lạc không nhịn được nổi giận.

- Bạch Tiểu Thăng !

Trên mặt Triệu Thiên Trạch hiện lên vẻ khó mà tin nổi, sau đó vẻ mặt thay đổi.

- Tôi nói với cô ấy rằng Bạch Tiểu Thăng rất tốt, chẳng lẽ đây là nói quá hay sao! Tôi đã quên mất tính cách của Yên Nhiên, vừa nãy cô ấy khuyên can ta cả nửa ngày, rằng gì mà Bạch Tiểu Thăng không thích hợp với tôi !

Triệu Thiên Trạch giật mình.

- Cô ấy chẳng lẽ đã đi tìm Bạch Tiểu Thăng nói gì rồi chứ! Cô gái này, điên rồi sao!

Trên mặt Triệu Thiên Trạch hiện lên kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận