Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 400: Cái hội nghị này sẽ do tôi chủ trì



Tống Trường Không bất khả tư nghị trừng lớn mắt, nhìn Bạch Tiểu Thăng đang đứng dậy.

- Ngươi, ngươi làm sao lại ở chỗ này!

Trần Trường Khoảnh cũng giật nảy mình, nhịn không được nói một câu.

Theo kế hoạch, bọn họ sẽ gọi Bạch Tiểu Thăng tới.

Dù sao tràng diện bày ra hôm nay không chỉ để nghênh đón lãnh đạo tập đoàn mà cũng là chuẩn bị cho Bạch Tiểu Thăng.

Bất quá, theo kế hoạch thì Bạch Tiểu Thăng sẽ đến trễ một chút.

Dù sao, hai người cũng muốn cho Bạch Tiểu Thăng được mọi người chú ý, để người của tập đoàn tới đối với hắn càng có cảm giác chán ghét hơn.

Bạch Tiểu Thăng đến vội vàng, sẽ trở tay không kịp, mặc cho hắn có nhiều giảo hoạt, cũng sẽ rối tung lên!

Kế hoạch của hai người rất là tốt.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng đã tới rồi!

Là ai thông tri cho hắn!

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh kinh ngạc nhìn nhau, vạn phần không hiểu.

Tống Trường Không còn cố ý cùng tổng thanh tra hành chính cường điệu không được thông tri cho Bạch Tiểu Thăng, tin tưởng tổng thanh tra hành chính sẽ không vẽ vời cho thêm chuyện ra.

Những tổng thanh tra, giám đốc đang đứng tại đây đều không biết có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không biết rõ là tập hợp đến nơi đây để làm gì, bọn hắn cũng đồng dạng sẽ không biết rõ Bạch Tiểu Thăng có được mời hay không, dù sao, ba lãnh đạo cũng chưa từng xuất hiện. . .

Bạch Tiểu Thăng kia đến tột cùng làm sao mà biết được. . .

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, người để lộ tin tức này không phải tổng thanh tra cũng không phải giám đốc mà chỉ là một tiểu thư ký bình thường, chỉ là lơ đãng nghe được một câu nói của bọn họ, sao đó lại trong lúc lơ đãng tiết lộ cho Lâm Vi Vi.

Một chuỗi trùng hợp, thúc đẩy nên một màn này.

. . .

Khi nghe Lâm Vi Vi nói xong còn muốn tới xem trước một chút nên Bạch Tiểu Thăng đã liên hệ với Hồng Liên.

Hắn chỉ là muốn làm rõ ràng, Tống, Trần đến tột cùng là muốn làm cái quỷ gì.

- Hồng Liên, gần đây bên trong bộ nội vụ Đại Trung Hoa phải chăng đã hướng Tống Trường Không thông tri hoặc phát xuống văn bản tài liệu gì phải không?

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ hỏi.

- Quyền hạn không đủ, không cách nào thẩm tra.

Hồng Liên từ chối trả lời câu hỏi.

- Tôi lấy thân phận là tổng giám đốc tương lai yêu cầu thẩm tra!

Bạch Tiểu Thăng vẫn kiên trì.

Hồng Liên trầm mặc một lát sao đó lên tiếng.

- Thẩm tra. . . Thông qua!

- Kết quả thẩm tra là không có bản điện tử hoặc giấy tờ nào được gửi đi, dự đoán có thể là liên lạc bằng điện thoại.

Hồng Liên nói.

- Kiểm tra thấy được Tống Trường Không tổng kinh lý, Trần Trường Khoảnh phó tổng kinh lý có hướng tập đoàn gửi qua một phần căn kiện, tóm tắt nội dung bên trong là. . .

Sau đó Hồng Liên nói tóm tắt nội dung một cách rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong sắc mặt âm trầm đến đáng sợ còn có mấy phần dữ tợn.

- Vi Vi, theo tôi đi chỗ này một chút.

Bạch Tiểu Thăng mang theo nộ khí đi ra cửa.

- Coi mình như Tôn hầu tử muốn mời một phật tổ đến trấn áp mình sao, vậy thì mình phải đến trước đại náo thiên cung một trận vậy!

. . .

Đột nhiên thấy Bạch Tiểu Thăng xuất hiện tại hội trường, Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh có chút kinh ngạc.

Hai người vốn là đối với Bạch Tiểu Thăng có kiêng kỵ giờ phút này cũng có chút bất an cùng chột dạ. . .

- Tôi là phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, hôm nay công ty có đại sự, tự nhiên là phải tới giúp đỡ hai vị duy trì trật tự cho hội trường, thuận tiện cũng muốn xem mặt khách quý.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt cười một tiếng nói.

Ánh mắt của hắn rơi trên người Vương Tân Thành, lễ phép gật đầu.

- Vị lãnh đạo này, xưng hô như thế nào?

Vương Tân Thành lãnh đạm, lườm Bạch Tiểu Thăng một cái.

Thông qua quan sát đoạn đối thoại vừa rồi, hắn xác nhận Bạch Tiểu Thăng chính là người lần này mình đến để điều tra, chính là vị Bạch tổng kia.

Chỉ là một đối tượng cần phải điều tra, vậy mà còn ra dáng, một điểm sợ hãi cũng không có!

Có thể thấy được bình thường người này còn càn rỡ đến mức nào!

Vương Tân Thành đối với Bạch Tiểu Thăng đâu chỉ có bất mãn, đơn giản là đặc biệt khó chịu.

Chính mình là lãnh đạo Bộ nội vụ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn, lại còn là lãnh đạo trước đây của truyền thông Trung Kinh, Tống Trường Không còn phải tự thân đến dưới lầu nghênh đón mình, trò chuyện rất thân mật.

Vậy mà tên Bạch Tiểu Thăng này, không những không xuống lầu đón tiếp, ngay cả chào hỏi cũng không có một chút cung kính. Nhìn từ điểm ấy cũng biết bình thường hắn kêu ngạo đến mức nào rồi!

Lần này, mình phải giúp Tống Trường Không bọn họ xuất một ngụm ác khí mới được!

Vương Tân Thành lạnh giọng nói.

- Tôi là bí thư Bộ nội vụ khu Đại Trung Hoa —— Vương Tân Thành, cậu là Bạch Tiểu Thăng đúng không, rất tốt, một hồi nữa tôi muốn cùng cậu hỏi thăm một vài vấn đề!

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh nghe vậy âm thầm nhìn nhau.

Thật là may mắn, Vương Tân Thành đối với Bạch Tiểu Thăng tựa hồ rất khó chịu!

Như vậy cũng tốt!

- Hừ, lần này người tới là Vương Tân Thành. Một người so với Bạch Tiểu Thăng ngươi càng kiêu căng, ngạo mạn hơn. Người này là dạng người có thù tất báo, làm việc dựa vào yêu thích, tư tâm rất nặng. Tập đoàn lần này phái hắn đến đây rõ ràng là trời cũng muốn diệt ngươi a, lần này để xem ai có thể cứu được ngươi nữa!

Tống Trường Không cùng Trần Trường Khoảnh liếc nhau, trong ánh mắt ẩn ẩn có tia cười lạnh.

Trần Trường Khoảnh cũng có cùng suy nghĩa với Tống Trường Không.

Thông qua Tống Trường Không giới thiệu, Trần Trường Khoảnh cũng coi như minh bạch, vị lão lãnh đạo này có đạo đức, đức hạnh gì, bởi vì mỗi cá nhân khi làm việc được năm năm đều có một cuộc kiểm tra trình độ để thăng cấp, theo thường lệ thì sẽ được lên chức, nhưng mà do khuyết thiếu đức hạnh, nên tập đoàn mới để hắn đến một bộ ngành lớn làm một tiểu nhân viên, lần này phái hắn đến, khả năng là nhìn trúng hắn là lãnh đạo cũ của truyền thông Trung Kinh, cho là hắn sẽ quen thuộc tình huống hơn.

Tóm lại, bất kể tình huống thế nào, đụng phải dạng này người, chỉ có thể nói là vận khí của Bạch Tiểu Thăng không tốt!

- Làm sao, Bạch tổng người là muốn tôi ở chỗ này đợi sao?

Vương Tân Thành hừ lạnh một tiếng.

- Tôi đây làm sao dám.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lách mình tránh ra.

- Mời vào!

Vương Tân Thành ừ một tiếng, cất bước đi vào.

Tống Trường Không tranh thủ thời gian đi vào theo, chạy đến phía trước dẫn đường, thái độ cung kính, mới để cho sắc mặt của Vương Tân Thành hơi tốt hơn một chút.

Trần Trường Khoảnh lườm Bạch Tiểu Thăng một chút cũng theo sát phía sau, Bạch Tiểu Thăng nhìn bọn họ từng người đi qua trước mặt mình.

Người cuối cùng là một người trẻ tuổi, có lẽ cùng tuổi với Trần Trường Khoảnh, trên tay còn cầm một cặp công văn, xem ra là một viên chức nhỏ.

Khi hắn đi vào, không có để ý, chân bước hụt lập tức lảo đảo một cái.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay, vững vàng trợ giúp cho hắn, ôn hòa cười một tiếng.

- Cẩn thận một chút!

Người trẻ tuổi cảm kích gật đầu.

- Hừ, làm gì mà không ổn trọng như thế!

Vương Tân Thành đi ở phía trước phát hiện động tĩnh phía sau, nhìn một chút hừ lạnh một tiếng nói.

Không biết là nói người trẻ tuổi, hay là ám chỉ trào phúng Bạch Tiểu Thăng.

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh lạnh lùng nhìn thoáng qua.

Người trẻ tuổi ở phía sau ngượng ngùng cười một tiếng, im lặng đi theo.

Trong phòng họp số một, có mười một vị ngồi ở vị trí tổng thanh tra, hơn 100 vị kinh lý. Khi bọn họ thấy ba vị lãnh đạo vây quanh một nam nhân đầu hói đi lên đài, theo thứ tự ngồi xuống.

- Làm sao lại là hắn. . .

Cao Đại Chí nhịn không được thấp giọng hô một tiếng.

Hắn là nhân viên làm việc lâu năm tự nhiên nhận ra được người nam nhân đầu hói kia là Vương Tân Thành, Là tổng kinh lý của truyền thông Trung Kinh đời trước.

Lúc Vương Tân Thành còn chấp chưởng truyền thông Trung Kinh, trong mắt mọi người có thể xem là thời đại hắc ám. Có rất nhiều người tài năng, cũng bởi vì không thể chịu đựng được mà bị ép rời đi.

Thói quen a dua nịnh nọt của Cao Đại Chí cũng gần như hoàn toàn do thời đó dưỡng thành.

Bây giờ thấy người này, thần sắc của Cao Đại Chí cũng có chút không bình thường!

Có đại sự gì sắp phát sinh sao!

Cao Đại Chí âm thầm suy nghĩ.

Không riêng gì hắn, mấy người lão thành bên cạnh thần sắc cũng không được tự nhiên.

Sau khi tất cả đã ổn thỏa Tống Trường Không ân cần mời Vương Tân Thành lên nói chuyện!

Vương Tân Thành cười cười từ chối hai câu, sau đó mới lên trên bục nói chuyện. Lúc tiếng nói của hắn còn tại yết hầu, lại bị một âm thanh vang dội gọn gàng mà linh hoạt đánh gãy!

- Mọi người yên tĩnh!

Vương Tân Thành bị dọa cho khẽ run rẩy.

Bạch Tiểu Thăng cầm một cái Microphone không dây trong tay, quát lớn một tiếng về phía mọi người, sau đó chuyển hướng qua bên người chư vị lãnh đạo cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận