Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2219: Nguy cơ đáng sợ (1)

Khi gặp lại Alger, Wagner thật ra đang tâm phiền ý loạn, muốn nhanh chóng quay về phòng ban của mình.

Việc gặp mặt nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng thất bại ngoài dự đoán của ông ta, cũng làm rối loạn kế hoạch của ban ngành bọn họ. Ông ta phải nhanh chóng đi về, bảo ban ngành của mình làm ra tính toán khác.

Nhưng ngay vừa rồi, Wagner muốn gọi điện thoại trước cho ngài bộ trưởng để nói rõ tình hình lại bị cấp trên nghiêm khắc khiển trách ở trong điện thoại.

Ngài bộ trưởng đặc biệt tức giận, không ngờ lại đổ hết trách nhiệm lên trên người ông ta.

Trong lòng ngài Wagner rất phẫn nộ, lại cảm thấy thật sự không ổn.

Cấp trên có thể vì bảo vệ mình mà mượn cớ lôi ông ta ra, nói với hội đồng là do sai lầm của ông ta mới dẫn đến ban ngành làm việc bất lợi. Bởi vậy, rõ ràng chính là hi sinh ông ta để bảo vệ an toàn cho cả ban ngành hay không?

Những người khác trong ban ngành chắc hẳn sẽ đồng ý!

Dù sao, liên quan đến một chữ "Lợi", chỉ mong chết người khác không chết mình.

Nếu như tất cả mọi người trong ban ngành sẽ trăm miệng một lời, vậy ông ta hết đường chối cãi!

Nói một cách cực đoan, chính ông ta muốn trở mặt cá chết lưới rách, sợ rằng cũng làm không được.

Trong lòng ngài Wagner đang vô cùng sợ hãi.

Dưới tâm tình này, Alger xông ra chặn đường, ngài Wagner lập tức muốn bảo cháu mình tránh sang một bên, đừng chắn đường của mình.

Nhưng sau khi nghe được câu nói của Alger: "Giúp ông ta đối phó với Bạch Tiểu Thăng", Wagner chấn động giống như bị điện giật, kinh ngạc nhìn cháu ngoại của mình.

- Alger, cháu... cháu nói gì?!

Wagner vội vàng nói.

Sau khi hai người nói một hồi thì tùy tùng của bọn họ cũng đi tới.

Cho dù những người này đều là tâm phúc, nhưng ở trước đám đông cũng khó bảo đảm sẽ không tai vách mạch rừng.

Alger hạ giọng nói:

- Cậu, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện riêng đi!

Wagner cố nén cảm xúc, gật đầu và liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó chỉ tay về phía xa:

- Ở đó có phòng nghỉ...

- Chỗ ấy không được.

Alger vừa thấy thì lập tức lắc đầu.

Lisa đang ở đó, nếu hai người bọn họ đi qua, sợ rằng không tiện.

- Vì sao bên đó lại không được?

Wagner lập tức nghi ngờ nói.

- Ở đó cũng có một gian, nhìn qua còn yên lặng một chút.

Alger bỗng nhiên nhìn thấy bên đó còn có một gian phòng nghỉ, lập tức hất cằm nói.

Wagner liếc nhìn gian phòng do Alger chỉ, cũng gật đầu.

Thật ra nói chuyện ở đâu không quan trọng, quan trọng là bí mật.

Wagner nóng lòng muốn biết Alger nói câu đó với ông ta là có ý gì.

Điều này cũng không phải là Wagner đặc biệt tán thành người cháu trai này, hay cảm thấy cháu trai mình là người có tài năng hơn người, nghĩ ra được diệu kế gì. Mà lúc này tâm trạng ông ta hơi rối loạn, tuyệt vọng có gì cũng muốn thử.

Còn nữa, thấy được Alger, Wagner bỗng nhiên thông minh ra.

Nếu như gia tộc sau lưng Alger có thể giúp đỡ mình, vậy ngài bộ trưởng cũng không dám tùy ý động vào mình, làm cho mình nhận tai bay vạ gió, chịu tiếng xấu.

Do trong lòng tính kế như vậy, Wagner muốn mau chóng nói chuyện với Alger cũng lại bình thường.

Lúc này, hai người này vội vàng chạy đến phòng nghỉ.

Rất nhiều tùy tùng tập trung lại một chỗ, đi theo phía sau.

Chờ đến cửa phòng nghỉ, Wagner quay đầu liếc nhìn mọi người phía sau và nghiêm giọng nói:

- Các người chờ ở bên ngoài, đừng để người khác quấy rầy chúng tôi!

Có anh ta lên tiếng, những người cấp dưới kia lập tức thi nhau lên tiếng trả lời, nào dám không theo.

Wagner và Alger một trước một sau đi vào phòng nghỉ.

Chờ sau khi cả hai đã ngồi xuống, Wagner hỏi Alger trước:

- Alger, cháu nói có thể giúp cậu đối phó với Bạch Tiểu Thăng kia rốt cuộc là có ý gì? Cháu, cháu biết bên cậu xảy ra chuyện gì rồi sao?

Bất kể Alger biết bao nhiêu, Wagner cảm thấy nên để cho anh ta hiểu một ít tình hình.

- Có phải cậu đi tìm Bạch Tiểu Thăng bàn chuyện hợp tác, kết quả không đạt được mong muốn đúng không?

Alger thử dò xét nói:

- Bị hắn lạnh nhạt! Thậm chí khinh thường!

Tình hình trong phòng ban của cậu mình thế nào, Alger dù sao cũng biết được một ít.

Lúc này Wagner tới tìm đoàn doanh nghiệp Trung Quốc tìm Bạch Tiểu Thăng, nhất định là bàn chuyện hợp tác, đồng thời không được như ý, điều này cũng không khó đoán.

Lúc này, chỉ nhìn vẻ mặt này của cậu anh ta là biết được kết quả hai bên cuối cùng thế nào.

Càng khỏi phải nói, Alger nghe được vài lời mà cậu anh ta gọi điện thoại nói với cấp trên.

Nghe có vẻ như cậu của anh ta sắp vì vậy mà gặp xui xẻo...

Tất nhiên điều này là chuyện tốt để anh ta thuyết phục cậu của mình...

Nghe Alger nói vậy, Wagner liếc mắt nhìn ra cửa và khẽ gật đầu, xem như là thừa nhận.

- Trước khi cậu tới, cháu cũng đã đi tìm Bạch Tiểu Thăng, muốn bàn bạc một vụ làm ăn lớn với đoàn thương nghiệp của bọn họ, tôi còn dẫn đầu bảy, tám doanh nghiệp lớn nhưng vẫn bị từ chối!

Alger nói.

- Cháu cũng...

Wagner nghe vậy thì lập tức kinh ngạc nhìn Alger và lập tức hỏi:

- Cháu đi tìm hắn là ý của gia tộc các cháu sao?

- Chỉ là cá nhân cháu thôi.

Alger nói xong liền kể sơ qua tình hình mình gặp phải.

Su khi nghe Alger nói mấy câu, ánh mắt Wagner không khỏi trở nên thâm trầm:

- Không ngờ hai người chúng ta lại liên tục gặp phải thua thiệt ở chỗ của Bạch Tiểu Thăng!

- Người Trung Quốc này ngạo mạn tự cao tự đại, làm cho tâm trạng của chúng ta trở nên tồi tệ! Cậu, cậu có muốn cho hắn một bài học không!

Giọng nói của Alger có hơi dữ tợn.

- Cháu nói vậy là có ý gì?

Wagner nhìn chằm chằm vào hai mắt của Alger nói.

Alger dịch sát vào thêm một chút và hạ giọng nói:

- Không chỉ trút giận, chúng ta còn có thể nhanh chóng làm cho hắn phải ngoan ngoãn cúi đầu, hợp tác với chúng ta!

Nghe Alger vừa nói vậy, ánh mắt Wagner liền sáng lên.

- Nhưng phải xem cậu có dám hay không đã.

Alger mỉm cười nói, trong miệng còn thở ra mùi rượu.

Rượu đang thiêu đốt ở trong máu và tròng đầu anh ta.

Hai mắt Wagner híp lại, nhìn Alger, khẽ nói:

- Cháu có kế gì thế? Cháu muốn thế nào!

Vẻ mặt và giọng điệu của Alger làm cho Wagner cảm giác được chút nguy hiểm.

Chỉ có điều ông ta lại không nhịn nổi muốn nghe thử xem người cháu ngoại này của mình có kế hoạch gì.

Alger thấy cậu của mình có vẻ hứng thú, suy đoán tình cảnh trước mắt của ông ta cũng đã tới đường cùng rồi, lập tức cảm giác như có cánh cửa mở ra.

Như vậy, cậu của mình lại càng có thể cùng chung chiến hào với mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận