Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 599: Người này là ai?



Nhìn thấy Trần Hiểu Á, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rất kinh ngạc, hai bên chỉ mới tách nhau ra mấy giờ, vậy mà gặp lại nhau lần nữa vẫn là trong tình huống này.

Chuyện thế gian, thật đúng là không thể đoán trước được.

Trần Hiểu Á cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng một tay nắm lấy người đàn ông cao lớn, một bộ sát khí bắn ra bốn phía, bộ dáng uy phong hiển hách.

Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ (Trillion) Trailer

Sau vẻ kinh ngạc, trong ánh mắt của cô nàng vậy mà bắn ra một cỗ sùng bái.

Một cảnh này quá là nam tính, đối với cô gái trẻ quả thực có sức hấp dẫn!

- Trần tiểu thư, nơi này không an toàn, cô đi vào trước đi, bên này giao cho chúng tôi đến xử lý là được rồi!

Quản sự vội vàng đi tới trước mặt Trần Hiểu Á khuyên nhủ, thái độ vô cùng cung kính.

Dù sao cô gái nhỏ Trần Hiểu Á này đến ngay cả thiếu đổng cũng muốn nịnh nọt.

Hắn làm một hạ nhân, càng không dám có chút nào đắc tội.

Trần Hiểu Á không có để ý đến hắn, hướng đôi mắt đẹp thần thái sáng láng, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng nghi ngờ nhìn Trần Hiểu Á.

Cô nàng ở chỗ này, tựa hồ có thân phận đặc biệt, đến quản sự cũng đối với nàng cúi đầu khom lưng, chờ đợi xin chỉ thị.

Những người đàn ông áo đen kia ánh mắt tập trung vào người quản sự, không có có mệnh lệnh, không ai dám tiến lên.

- Hiểu Á.

Sau lưng Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi lách mình đi ra, cất giọng gọi.

Chuyện này trên đường đi, Cao Đại Chí cũng đã nói qua.

Lâm Vi Vi cảm giác được đối phương bá đạo lại không kiêng nể gì cả, chuyện này tuyệt đối không có khả năng giải quyết trong êm đẹp, đặc biệt là nàng nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thực sự rất nổi giận.

Bạch Tiểu Thăng rất lợi hại, điều này Lâm Vi Vi đã từng thấy qua.

Khi cô bị Doãn Đông Lôi bắt cóc, Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh hai người đánh ngã hai mươi gã đàn ông cao lớn, đơn giản dữ dội không thể ngăn cản.

Nhưng cái trang viên lớn như thế này, hiển nhiên không phải chỉ có bấy nhiêu người.

Với lại nơi này không phải Trung Kinh, đây là phố Linshen!

Bọn họ ở chỗ này chưa quen cuộc sống nơi đây, nghĩ không mấy khả năng mãnh long quá giang.

Ngược lại cường long khó áp địa đầu xà, khả năng trở thành sự thật.

Lâm Vi Vi ở sau lưng Bạch Tiểu Thăng cũng vô cùng lo lắng.

Trước mắt, nhìn thấy Trần Hiểu Á bỗng chợt xuất hiện, nàng lại vừa mừng vừa sợ.

- Chị Vi Vi.

Trần Hiểu Á nhớ người này lúc trên đường sắt cao tốc, đã chăm sóc khá nhiều cho nàng, là một tiểu tỷ tỷ tính tình dịu dàng, nét mặt càng hiện lên một vòng vui mừng, cất bước đi ra ngoài.

- Trần tiểu thư.

Quản gia biểu hiện khổ sở ở bên cạnh khẽ gọi một tiếng, trong thanh âm còn có ý cầu khẩn.

Trần Hiểu Á mà mất một sợi lông, hắn cũng không gánh nổi hậu quả.

- Những người này là bạn của tôi, tôi sẽ đi cùng gặp mặt bọn họ, ông cũng muốn ngăn cản sao!

Trần Hiểu Á mất hứng lườm quản gia một cái.

Quản gia lập tức run lên.

- Được, được, thế nhưng ngài nhìn Báo hắn bị, bị. . .

Quản gia chỉ tay về gã đàn ông bị Bạch Tiểu Thăng nắm trong tay, nhếch nhếch miệng.

Báo là đai đen Karate, tương đương có thể đánh dù tay không tấc sắt với năm người cũng không bị chạm được vào cơ thể. Thế mà trước mắt lại bị người đàn ông trông có vẻ gầy gò yếu ớt, một kích khống chế, tư thế nửa quỳ xuống, giống như chó chết để người ta nắm trong tay.

Quản gia cũng cảm thấy rùng mình, nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt cũng mang theo vài phần e ngại.

Nếu còn muốn động thủ, bên này hắn cũng có hơn chục người có thể đánh nhưng cùng loại quái vật này đối đầu không chừng thua còn khó coi hơn.

- Đây cũng là hắn ra tay trước, anh Tiểu Thăng chỉ là tự vệ thôi. Đáng đời!

Trần Hiểu Á hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn về gã Báo kia.

Quản gia thầm kêu khổ.

Xem ra Báo ăn trận đòn này, đành phải chịu thua thiệt rồi. . .

Nghe Trần Hiểu Á nói như thế, Bạch Tiểu Thăng mặt không biểu tình, tay đẩy Báo té ngã xuống mặt đất, thấy hắn lập tức nhe răng trợn mắt, biểu lộ thống khổ.

- Yên tâm đi, không có bị thương đến gân cốt, tôi ra tay rất có chừng mực.

Bạch Tiểu Thăng nhìn người bên cạnh nói.

Những gã áo đen ở bốn phía xung quanh đều không kìm lòng được nuốt nước bọt, hai gã có gan lớn đi lên, kéo lấy Báo vội vàng rời đi, thật không dám trì hoãn một chút nào.

Trong lúc đó, bọn hắn liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng cảm giác đến tê cả da đầu.

Trần Hiểu Á cười hì hì đi tới, được Lâm Vi Vi mỉm cười nghênh đón, hai nữ nhân nắm tay nhau rất thân mật.

- Chị Vi Vi, tại sao mọi người tới đây?

Trần Hiểu Á tò mò hỏi.

Nàng lại không phải đồ ngốc còn không nhìn ra, đương nhiên thấy Bạch Tiểu Thăng hung thần ác sát tới tận cửa, còn ra tay xung đột.

Việc này ắt phải có lí do.

- Chúng tôi có một người bạn ở đây là được chủ nhân dinh thự này mời tới, bị ép uống quá nhiều rượu, nên chúng tôi tới để đón người.

Lâm Vi Vi nhìn về Bạch Tiểu Thăng và uyển chuyển nói với Trần Hiểu Á.

- Thì ra là như thế.

Trần Hiểu Á gật gật đầu, cười nói,

- Chủ nhân nơi này gọi là Trình lão tứ, là một cấp dưới của Trương Thiên Tắc. Nguyên lai là hắn không tốt. Đi, em mang mọi người đi qua. Bọn hắn cũng đang ở phòng tiếp khách, em giúp mọi người hỏi một chút!

Cô nàng Trần Hiểu Á này nhìn cũng là xuất thân gia thế nhưng lại hồn nhiên ngây thơ, bỏ qua tính ham ăn thì vẫn có lòng hiệp nghĩa.

Lâm Vi Vi lúc này gật đầu, mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng đã khôi phục bình tĩnh.

- Anh Tiểu Thăng, mọi người đi theo em.

Trần Hiểu Á nhìn Bạch Tiểu Thăng cất giọng gọi, sau đó phía trước dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, theo ở phía sau, sau đó là Cao Đại Chí, Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh.

Ngay từ đầu ba người này cũng đã sợ ngây người.

- Trời ơi, Bạch tổng thực mạnh mẽ!

Lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng một tay khống chế Báo, Cao Á thấp giọng hô, ánh mắt của nàng đều nhanh tỏa ánh sáng.

Triệu Tiểu Huỳnh lúc ấy thần thái cũng sáng láng, hai đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt.

Không riêng gì nam giới có cảm tình với anh hùng, nữ giới cũng có.

Bất quá so với sự kích động của hai cô gái, Cao Đại Chí vô cùng lo lắng và suy nghĩ.

Đây không phải thời đại chém chém giết giết, đây là xã hội hiện đại. Không cần nói đối phương so với bọn hắn nhiều người hơn, chỉ riêng pháp luật mà nói, bọn họ tự tiện xông vào nhà người ta đã là không hợp pháp!

May mắn thay, Bạch Tiểu Thăng ở chỗ này cũng có người quen.

Mà người quen này vừa xuất hiện, lại đem quản gia nơi này giáo huấn cho ngoan ngoãn!

Cao Đại Chí nhìn từ phía sau cũng thấy choáng váng.

Đối với Bạch Tiểu Thăng lại càng thêm bội phục hơn !

Bạch tổng giao thiệp rộng rãi là người phi thường a!

Giờ đây trong mắt, trong lòng Cao Đại Chí chỉ một chữ phục.

Có Trần Hiểu Á dẫn đường, một đoàn người tiến vào phòng khách.

Trong đại sảnh, một đám tân khách trợn mắt há mồm nhìn những người tới, ánh mắt cũng tập trung vào Bạch Tiểu Thăng. Không gì khác, người đàn ông ngay cả Trần Hiểu Á cũng chủ động cười đùa, đồng thời dẫn đường.

Người này có lai lịch gì!

Đám người nghẹn họng nhìn trân trối, nuốt nước bọt, âm thầm nhớ hình dáng Bạch Tiểu Thăng, chuẩn bị sẵn sàng cho sau này có khi gặp lại.

Thành phố Linshen, còn có một vị đại thần như thế?

Bọn hắn vậy mà không biết! Thật là ếch ngồi đáy giếng!

Trong phòng tiếp khách.

Trương Thiên Tắc mở bình rượu thứ hai ra, đưa đến trước mặt Dương Thiến Nhi, cô gái này giận dữ nhìn chằm chằm hắn.

- Uống đi! Bằng không, mấy người của đoàn làm phim chó má kia, ngày mai cút ra khỏi thành phố Linshen cho chúng ta!

Trình Tứ Gia mỉm cười dữ tợn, uy hiếp Dương Thiến Nhi.

Tại địa bàn của bọn hắn, còn có thể để cái con nhỏ tóc vàng tỏ vẻ ngưu bức sao? Nằm mơ đi!

- Uống đi, Dương Thiến Nhi tiểu thư, bằng không hậu quả mấy người không đảm đương nổi đâu.

Trương Thiên Tắc mỉm cười, như là xem kịch.

- Không uống thì thế nào, tôi muốn thử xem!

Cửa phòng tiếp khách đột nhiên bị đẩy ra, Bạch Tiểu Thăng mặt không biểu tình, cất bước đi tới, lạnh giọng nói,

- Cái gì mà đảm đương không nổi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận