Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1138: Là một người thú vị

Ôn Ngôn và Nguyễn Ngữ, nói đến hai cái tên này nếu như phân biệt gặp được, vậy cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Nhưng nếu đặt chung một chỗ, gặp được hai cái tên này cùng một lúc thì lại có vấn đề, đây rõ ràng đúng là sử dụng cặp từ "Ôn Ngôn Nguyễn Ngữ".

Lấy đâu ra sự trùng hợp như vậy, tên hai người được đặt như thế, trừ phi bậc cha chú bọn họ có giao tình sâu đậm gần gũi, hai người còn là cùng ra đời, thanh mai trúc mã, như thế thì còn có thể hiểu được.

Nhưng rõ ràng hắn nhìn thấy được, "Nguyễn Ngữ" nhỏ tuổi hơn một chút, nhìn thấy ngay được là không có khả năng cùng tuổi với "Ôn Ngôn".



Coi như cô bé này có gương mặt non nớt, nhưng thái độ của cô ấy với người thanh niên kia cũng không thể nào.

Cái loại tùy tâm mà biểu lộ ra vẻ cung kính dịu dàng ngoan ngoãn kia, căn bản chính là thái độ của một người nữ giúp việc.

Hai người nào có dáng vẻ của thanh mai trúc mã.

Càng chủ yếu là, lúc "Ôn Ngôn" giới thiệu tên họ hai người, phản ứng của "Nguyễn Ngữ" cũng không phải là phản ứng khi được nhắc đến tên mình.

Người bên ngoài có khả năng là không phát hiện ra, nhưng mà ánh mắt Bạch Tiểu Thăng vô cùng nhạy cảm để ý một chút liền nhìn thấu được.

Tuy nhiên vẫn như cũ không cách nào nắm bắt hiểu rõ về biểu hiện của "Ôn Ngôn" kia, nhưng có biểu hiện của cô bé làm bằng chứng, Bạch Tiểu Thăng đối với phán đoán của mình, có sự tin tưởng vững chắc quá nửa.

Hai người chính là đang dùng tên giả !

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng cũng dùng tên giả để giới thiệu với ba người này.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe vào tai, gương mặt bất động, thần sắc cũng là vô cùng tự nhiên, phảng phất cái tên này đúng là tên của bọn họ.

Ôn Ngôn đứng trước mặt "Lâm Thăng", "Bạch Oánh", "Phương Thành", dần dần gật đầu cười một tiếng, cử chỉ nho nhã, nhẹ nhàng, vô cùng trí thức.

Nhìn được Bạch Tiểu Thăng là người cầm đầu, Ôn Ngôn quay sang Bạch Tiểu Thăng, cười nói,

- Vị Lâm tiên sinh này, anh có chỗ không biết, tôi từ nhỏ là trẻ mồ côi, là một vị lão nhân nhận nuôi tôi, cũng nuôi dưỡng tôi, để cho tôi đạt được sự giáo dục tốt nhất, sống một cách giàu có, sung túc. Cho nên, tôi một mực ghi khắc trong lòng mình ngày được nhận nuôi kia, ngày mà tôi coi là sinh nhật của mình, ngày năm tháng tám, thậm chí tôi tìm phòng thuê ở khi đi xa đều cố gắng hết sức thuê được gian phòng 805 này. Xem như là một loại kỷ niệm.

Ôn Ngôn nói rất rõ ràng, rất bình thản, không có dáng vẻ kệch kiệu, không có diễn dịch thâm tình, dường như là nói một câu chuyện rất bình thường.

- Ôn tiên sinh, vậy tôi mạo muội hỏi anh một câu, nếu như anh gặp phải một người rất cố chấp, không muốn nhường phòng lại cho thì anh sẽ làm như thế nào ?

Bạch Tiểu Thăng thuần túy chỉ là tò mò, mỉm cười hỏi lại vấn đề vừa hỏi qua, đồng thời tăng thêm một câu,



- Anh sẽ tìm một khách sạn khác sao?

Nghe nói như thế, Ôn Ngôn cũng cười.

- Thành thật mà nói, đây cũng chỉ là một cách thức để tôi nhớ lại kỉ niệm đó. Nếu như có khả năng thực hiện, vậy thì cố gắng hết sức để thực hiện. Nếu không thể, cũng sẽ không cưỡng cầu. Cái gọi là quá nghiêm khắc ghi nhớ bằng hình thức bề ngoài, cũng không thể nào là chân chính ghi nhớ. Không phải sao?



Ôn Ngôn nở nụ cười như nắng ấm.

Dứt lời, hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng, và hỏi,



- Chuyện đó, Lâm tiên sinh, ý của anh thế nào?

Đổi, hay là không đổi ?

Chỉ là hỏi thăm, xen lẫn một chút cầu xin tha thiết, hoàn toàn không có một chút ý tứ bức bách.

Bạch Tiểu Thăng tin tưởng, nếu như mình kiên trì từ chối, anh bạn Ôn Ngôn này chắc chắn sẽ không tiếp tục cưỡng cầu, thậm chí sẽ chỉ cười trừ, xoay người rời đi.

- Đổi.

Bạch Tiểu Thăng hơi suy nghĩ một chút, cười cười nhìn Ôn Ngôn, lại nói với Lâm Vi Vi ở sau lưng bằng tên giả,



- Bạch Oánh, em đi cùng vị lão tiên sinh kia quay lại quầy lễ tân thay đổi thủ tục một chút đi.

Bạch Tiểu Thăng đã mở miệng, Lâm Vi Vi tất nhiên gật đầu, quay sang ông lão người Châu u mỉm cười và duỗi bàn tay trắng nõn tinh tế ra,



- Lão tiên sinh, xin mời!

- Được, được !



Ông già người Châu u được gọi là Lão Hoàng kia lập tức gật đầu và mỉm cười, đồng thời lịch thiệp mời lại Lâm Vi Vi.

Bên kia xử lý thủ tục, còn bên này, Bạch Tiểu Thăng cùng Ôn Ngôn đứng chờ đợi và nói chuyện phiếm.

Nói vài câu chuyện đơn giản không có chút liên quan, không quá quan trọng.

Như là …

- Lâm tiên sinh là người ở nơi đây?

- Không phải, tôi tới thăm người bạn.

- Ôn tiên sinh đây nhìn giống như là con cháu hào môn, nếu không cũng là gia đình tổng thống.

- Ha ha, anh thấy tôi giống sao? Thực ra, tôi chỉ là nhân viên công ty, một công ty có hệ thống, tôi cũng rất muốn sống trong nhà tổng thống đấy, nghe nói đến vòi nước cũng đều là vàng đó.

. . .

Sau một phen nói chuyện với nhau, Bạch Tiểu Thăng phát hiện, anh bạn Ôn Ngôn này là người rất tốt, trong lúc nói chuyện cùng người khác, lòng dạ rất bình thản, trên mặt luôn luôn nở nụ cười,

Để cho người ta cảm thấy như được nắng ấm chiếu vào, rất là thoải mái dễ chịu.

Tuy nhiên, trong thâm tâm Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ muốn giữ khoảng cách với con người Ôn Ngôn này.

Bởi vì con người này, Bạch Tiểu Thăng nhìn không thấu.

Điều này nói lên rằng, con người Ôn Ngôn có tâm cảnh rất sâu sắc, thậm chí vượt qua phạm trù hiện tại mà Bạch Tiểu Thăng có thể phán đoán được.

Thậm chí Bạch Tiểu Thăng cảm thấy, trong lúc đối phương hơi biểu hiện, "Tự nhiên như vậy" biểu hiện chân thành đều có thể là hư giả.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng cũng từ bỏ việc bắt tay vào phân tích những biểu cảm ấy.

Cũng may, mọi người chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, chỉ là xin đổi căn phòng cho thuê mà thôi, tiện tay mà thôi.

Từ giờ về sau, mọi người quay về đường ai nấy đi, có khả năng sẽ không gặp nhau nữa.

Chờ đến lúc đó, người này là bản tính hiền lành thật thà hay là lòng dạ thâm trầm, cũng không liên quan gì đến mình.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ như vậy.

Mà hôm nay, cái lần tiện tay này cũng hoàn toàn chỉ là một hành động thiện ý mà thôi.

Là Bạch Tiểu Thăng muốn làm như vậy mà thôi, không màng trả ơn, không cần cảm kích.

Năm phút sau.

Thời điểm Lâm Vi Vi cùng ông lão người Châu u quay về, thủ tục đã xong xuôi, nhà hàng bên kia có thái độ y nguyên rất tốt, xử lý tốc độ rất nhanh, cũng không trì hoãn mất thời gian.

Chỉ là, sau khi tầng thứ tám cho thuê trọn gian phòng, không còn ba căn phòng kề nhau, thậm chí cũng không đủ căn phòng, cho nên, ba người Bạch Tiểu Thăng được chuyển lên tầng trên, tầng chín.

- Ôn tiên sinh, xem ra chúng ta không được làm hàng xóm rồi, bất quá cũng may là có thể cùng nhau đi chung thang máy.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười với Ôn Ngôn, làm cái động tác "Mời".

- Lâm tiên sinh, mời!

Ôn Ngôn cũng thân mật cười một tiếng.

Cả hai bên cùng đi đến thang máy, Bạch Tiểu Thăng còn cùng Ôn Ngôn hàn huyên một chút sự tình vụn vặt.

Chỉ bất quá, chờ hai bên đi vào mới phát hiện, hai tầng này sử dụng thang máy riêng, tách ra hai bên trái phải.

Hơn nữa ba người Bạch Tiểu Thăng đến thang máy vừa đúng lúc.

Ôn Ngôn cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng,

- Lâm tiên sinh, lúc này đành phải tách ra trước, sau này còn gặp lại.

- Sau này còn gặp lại !

Bạch Tiểu Thăng gật đầu cười một tiếng, mang theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lên thang máy.

Ba người Ôn Ngôn thì đưa mắt nhìn theo.

Cửa thang máy khép lại, hướng lên trên.

Chờ lên mấy tầng trên, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên mỉm cười, giống như đang lầm bầm lầu bầu nói,

- Ôn Ngôn sao? Cũng không biết thân phận chân chính là hạng nhân vật gì?

Nhân viên công ty?

Chỉ là nhân viên?

Mà không phải người thừa kế của đại tập đoàn nào đó, đại gia tộc nào đó sao!

Bất quá, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, cũng không có chú ý lắm.

Ba người Ôn Ngôn chờ đợi một lát, cũng chờ được thang máy đến.

Trong lúc thang máy đi lên, Ôn Ngôn cười mỉm hỏi Nguyễn Ngữ cùng Lão Hoàng,

- Hai người cảm thấy anh bạn gọi là Lâm Thăng kia, là người thế nào?

- Uy thế rất mạnh.

Lão Hoàng nói,

- Cũng rất hiểu lễ nghi.

Thực ra, những điểm khiến ông ta chú ý cũng không nhiều, nhưng đều rất trọng yếu.

Nguyễn Ngữ thì lầm bầm một tiếng,

- Như vậy thì sao? Tóm lại là không bằng thiếu gia được!

Nghe vậy, Ôn Ngôn cười to, ánh mắt ung dung, ý vị thâm trường,

- Là con người thú vị, không, phải là đám người thú vị.

- Hơn nữa, dùng tên giả nghe cũng rất được đấy.

Khi đang nói chuyện, thang máy đã tới tầng tám.

Ba người Ôn Ngôn ra khỏi thang máy, trực tiếp trở về căn phòng thuê.

Lão Hoàng và Nguyễn Ngữ theo lệ đến gian phòng Ôn Ngôn trước để tiến hành dọn dẹp.

Vào phòng, Ôn Ngôn ngồi xuống, loay hoay xem điện thoại di động, phía trên là một tin nhắn còn là một tin nhắn báo cáo.

Ôn Ngôn có vẻ rất nghiêm túc.

Hắn thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài câu, dường như tự nói với chính mình lại dường như là nói cùng với Nguyễn Ngữ và Lão Hoàng.

Chỉ bất quá, hai người kia đều biết rõ thói quen của Ôn Ngôn, phần lớn thời gian chỉ là lắng nghe, nhiều nhất là cười cười, cũng không đáp lời.

Khiến cho Ôn Ngôn nói một mình.

- Lại nói đến trước kia, ở bên Châu u Châu Mỹ sự vụ thật nhiều. Hiện tại, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

- Các người nói xem Tư Đồ tiên sinh và Hội đồng quản trị nghĩ như thế nào, thế mà trong hai năm này bố trí khiến cho tôi không được quan tâm đến sự vụ của khu Đại Trung Hoa.

Ôn Ngôn dường như thở dài một tiếng, cười nói,

- Trong suốt hai năm không quan tâm bên này, thật sự là có quá nhiều sự đổi khác!

- Gần đây ở khu Đại Trung Hoa quả thực rất náo nhiệt mà! Vị Bạch Tiểu Thăng Đại sự vụ quan kia thật đúng là tỏa sáng rực rỡ!

- Chỉ là, công tác của anh ta cứ để Bộ sự vụ địa phương giải quyết.

- Vậy chúng ta đi tuần tra. Xem bên phía tập đoàn có phản ứng như thế nào?

Ôn Ngôn lại nghĩ tới người vừa rồi, nụ cười ý vị thâm trường.

- Ha ha, Lâm Thăng ?

- Thật sự cho rằng, tôi không có xem qua hình ảnh của anh sao, Bạch Tiểu Thăng Đại sự vụ quan?

Bạn cần đăng nhập để bình luận